Thật ra tuy anh mềm mỏng, lúc nào cũng cúi đầu khiêm cung đúng lễ, nhưng anh chưa từng nhân nhượng với NHÂN TÂM. Ở đâu nhân tâm của người tu lớn lên, ở đó nên phế tận. Chùa lớn tượng bằng vàng mà nhân tâm cũng soán đoạt Đạo Tâm, thì nên để cho hoang vắng. Tăng y dẫu thêu kĩ từng đường chỉ hoàng kim, nếu do người dung tục mặc, thì chẳng thà đốt bỏ!
Anh nghĩ mỗi người tự mang tiếng là tu luyện, thì nên sống có giá trị, trước hết là giá trị với cuộc sống. Đã làm đúng chức trách chưa, đã tận tâm công việc chưa, đả thẳng thắn chân thành chưa, đã nỗ lực bao nhiêu cống hiến bao nhiêu? Nếu không làm tốt được cái tốt sơ đẳng, cái tốt cao hơn nói làm gì?
Tăng hội không nên làm chuyện phàm trần. Một cư sĩ Phật giáo bất kể anh là ai bản lĩnh gì, nên đi làm việc cho một công ty bình thường. Trong công ty đó, anh có ông chủ là người thường, ông ta xấu ác làm chuyện tham lam thì anh nên bỏ việc tìm chỗ tử tế. Ông ta khó khăn anh nên gánh vác cùng. Ông ta ngu anh nên tôn trọng mà tìm hướng cho tốt. Ông ta khôn vặt anh nên bỏ qua mà giữ Đạo.
Một cư sĩ dù là nam hay nữ, khi nhận lương từ người thường, chịu áp lực của người thường, đau khổ mệt mỏi uất khí do người thường, thì mới biết trân trọng đời tu, biết rằng đời mình được TỤNG KINH NIỆM PHẬT là may mắn lắm! Họ ở nơi đó tự mình lao động biết KHÓ KHỔ NHỤC thì sau này mới trưởng thành lên được.
Ở tịt trong Chùa, hằng ngày tranh đấu đố kị với đồng tu, đời tu cá nhân thì dang dở không chăm xuyến, lúc ngã thì trách Phật, được 1 chút thì cho là nhờ mình, dựng thêm được Tượng trong Chùa không khéo cho rằng công đức mình thâm hậu?
Hoàn cảnh tốt không dung được cái xấu, Tăng hội không cần đến nhân tâm. Tu được thì tu, không tu được thì đừng tu, nỗ lực là lựa chọn, cũng là năng lực, nói bằng nước bọt không được đâu!
Nếu cần xua lũ người tu luyện như đi trên dây, suốt ngày chăm lo nghệ thuật giữ thăng bằng giữa áp lực, thì anh thà để họ lặn lội vất vả trong nhân gian giữa người thường, còn hơn dung túng cho họ ngày ngày trì trệ vật vờ trong bóng nước độc địa của đố kị.
Nên chỉ là thời gian thôi, em nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.