Con người ta tầm thường phàm tục là như nhau cả, trên cái bãi tạm nổi lên rác rưởi thì khác gì nhau? Phân biệt chính là ai chịu Khổ mà có Đức, ai phạm Đạo mà gây nghiệp. Kì dư mọi thứ khác đều bẩn thỉu như nhau
Họa hoằn trong đó mới có ánh sáng của Bồ Tát chiếu tỏa, lựa trong trăm ngàn mới thấy hạt sáng của Trí Huệ Từ Tâm. Đến chỗ đó, chỗ phân biệt THIÊNG LIÊNG và phàm tục chỉ đơn giản ở chỗ, biết đâu là chí lí mà sống theo, hiểu đâu là giả tạm mà buông nhẹ
Tuy nói vậy vẫn có lũ người ngu dốt, vì sống trong cộng đồng Tăng Hội, mà xem thứ tri thức tăm tối làm cốt lõi của mình, mà xa lìa kinh sách. Bọn chúng như bùn như thỉ cốt ngửi mùi bùn, một giọt ánh sáng cũng không minh định được
Cái óc tăm tối của phàm trí tư tâm dục vọng muốn đen chút hiểu biết dễ dãi đi lòe bịp người khác, cái kết cuộc chính là bùn đất hôi thối, tăm tối bẩn thỉu
Bồ Tát có thể mượn cái lớp vỏ phàm tục mà truyền ra Đạo Lí, nâng lên hoa sen giữa bùn nhơ. Loại con người phàm tục ngu dốt chỉ biết lè lưỡi liếm những thứ ô trọc, tưởng là mình đang khôn ngoan lắm
Chúng chẳng mở mắt ra mà biết thế nào là sáng, thì cả đời giả tạo tăm tối thế thôi
Đó là tham dục mà ngu si, vì ngu si và dốt nát, chỉ là một bãi sình lầy vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.