anh đã chạm vào trăng. Em cũng đã làm vậy.
Anh vội đi qua trăng, đến thăm một Thiên quốc, đọc những cuốn kỳ thư ngắm những đồ pháp bảo. Ngày ngồi nói chuyện Đạo, đêm nhớ chuyện tu Tiên. Ngày tháng cứ triền miên.
Nhưng giật mình mới nhớ, chẳng thấy em nơi nào. Vội theo ánh sao xa, nhìn về ngày trăng sáng. Chỉ còn buồn tỏa rạng, em bạc tóc chờ anh. Em không còn tóc xanh, tay buồn run biết mấy. Em vén giếng nước trong, lòng mong gặp người cũ.
Những muốn lòng ủ rũ, nhưng đã lạnh mất rồi: Tình đã theo Trăng phôi, nghĩ không hiểu nổi nữa. Ngày đấy em lần lữa, chẳng dám bước lên Trời. Ngày đấy, quên con người, anh về nơi khác lắm. Nhìn em xa vạn dặm, mà ngay mắt anh nhìn. Ôi, Tình ơi là Tình, sao không chìm đáy giếng?
Hẹn mười nghìn năm sau, gặp lại em chốn ấy. Tay cầm một mảnh mây, đặt vào tim khắc khoải.
Mong em hiểu, mãi mãi, Tình chỉ đọa em thôi. Ta đặt mảnh mây rồi, lại về Trời như trước.
Em đừng nhìn dòng nước... Đừng nhớ mảnh trăng xưa
Em đừng mãi tự lừa
Tự đắm trong Mình nữa...
Buổi đó, còn chút lửa,
anh đốt cháy
Duyên
rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.