Có một khoảng rất khó khăn để em bước được vào thời không khác: chấp nhận nó. Nghe rất nhân gian phải không? Có thể là rất tâm thần nữa. Khoảng đó gần như là một lựa chọn: em chọn để thân tâm ý cảm thụ những thời không mà tai mắt mũi miệng thân ý không thấu được, hoặc chọn trung thành với thế giới thấy biết và có lẽ là an toàn trong đó.
Khó nhỉ. Cũng như trong một tia nắng có cả một thế giới. Trong một lời nói có duyên nghiệp an bài. Trong Pháp có vô số thiên giới vô số phép màu vật báu Phật Đạo Thần. Nếu em tin và chấp nhận, em sẽ thấy ngay thôi. Nếu không, mọi thứ chỉ là kì thú và lạ lẫm, chỉ là: dị tượng. Thậm chí không được là dị tượng nữa, mà chỉ là: mê tín, hoang tưởng.
Khi rất mệt rồi, anh thường đi vào những tia nắng và bình yên trong đó, đến thăm những thế giới vô tận, gặp gỡ những Thần Linh mà anh chỉ cười nói chứ không gọi tên. Có một lần anh đến một xứ sở, ở đó ai cũng cười nói và hát, cây cối bằng vàng và các loại ngọc. Có một vị Thần sáng lấp lánh tặng anh một cái gương, soi vào đó sẽ thấy những dòng sông cuồn cuộn, biển cả và những dãy núi hùng vĩ, có cả trời xanh và 9 mặt trời. Nhưng ở đó họ cũng không gọi đó là vật báu, chỉ xem là một món quà tặng. Ai cũng dễ dàng tạo ra một báu vật nhờ bàn tay của mình, vì vật chất ở đó đầy linh tính và có những công năng mà công nghệ của con người không tạo ra nổi. Nếu em tin thì em vừa thấy, và có thể còn được đi dạo ở đó, cũng gặp gỡ họ và hỏi về anh, họ đều nhớ anh cả, vì anh đã mang theo ánh sáng của Pháp đến cho họ.
Có một lần khác anh theo chân Diêm Vương Đệ Thất Điện đến một ngọn núi, ở đó có một mặt hồ long lanh và sắc bén. Lạ là anh thấy cái hồ đó như một nhà tù. Rồi vị ấy bảo, đó là vật chất của một vị Phật bị đọa xuống, trong Phật Tâm vị ấy mọc ra một con sâu, ăn mòn vị ấy. Đã 16 triệu năm trong địa ngục rồi mà vị ấy còn chưa giải thể hết, vẫn còn đến mấy tỉ năm nữa mới giải thể, phải chịu đau đớn và đày đọa như thế mà không sao hồi phục được. Con sâu ấy đã lên trần gian làm người, trà trộn vào Thần Phật và còn cướp lấy dùng một pháp khí, nó dùng pháp khí ấy khuấy đảo trần gian, phá tan tăng hội, gây hại cho Pháp, định trừ diệt Phật như nó đã từng, mới đây nó đã bị các vị Phật hộ Pháp ước chế và đã đền tội, tất cả tà ma liên đới đều chỉ là các tượng gỗ nấm mốc, đầy những hạt đen loang lổ cũng sắp bị Trời tận diệt.
Nhưng nếu em cho là anh vừa kể những câu chuyện tâm thần và mê tín, thì đó lại là một lựa chọn của em. Anh cũng chẳng mong những "tưởng-tượng" của anh gây ảnh hưởng đến ai cả. Anh thấy và chấp nhận điều mình thấy, vô tư vô tình, nên cứ thế đi rất xa và rất sâu, học những điều không ai thấy biết bằng mắt mũi tai miệng thân não. Có thể những điều ấy chỉ là cho anh thôi. Chẳng cho ai khác cả.
Thì sao nhỉ?
Nếu em bận thì cứ làm việc của em đi. Anh lại bận đi cùng những cơn gió, gặp một vị Thần ở cuối những thiên giới mênh mông. Ngay khi đang ngồi đây, trước màn hình máy tính, và mỉm cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.