Thật khó nói thêm, thật khó nói, vì giờ mỗi điều đều là không nói. Không nói, không phải vì không thể nói, cũng không phải vì không được nói. Chỉ là không nói thôi.
Điều thật nói không nói, thì điều nói cũng là không nói.
Mọi nét vẽ ra đều thành vô hình, mọi ý nghĩ tan thành vô niệm, là vì Vô hình và Vô niệm từ rất sâu đi đến chỗ rất lớn.
Thế nên không nói, đúng là không nói.
Khi nào đến được chỗ Không, thì Không không phải là không nói nữa, mà chỉ là Không.
Cách một chút nữa thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.