Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Chút gì còn lại

Ai đi qua anh đều để lại cho anh một chút gì, một cánh cửa để anh mở ra và nói chuyện với họ.

Hôm qua cậu ấy trở lại tìm anh qua một cánh cửa đầy hoa văn sáng rực rỡ, có khắc hình một bông hoa sen cửu sắc long lanh. Cậu ấy nhìn anh và mỉm cười. Trong một thoáng, anh bỗng thấy từ nụ cười đó trong anh lại bừng lên một chút gì từ bi của cậu ấy, lại thấy có thể thương cảm chúng sinh và thất vọng trước những người đã không thể chân tu. Anh đã nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và thấy những giọt nước mắt rơi xuống như kim cương, rộng lớn như biển cả.

Anh nói với cậu ấy về vương đạo và tam giới. Nhưng cậu ấy dường như không nghe nổi, và vùng lên nắm lấy vai anh, hỏi anh rằng: còn chúng sinh?

Anh xô cậu ấy bật ngược về phía cánh cửa và biến mất. Lẽ ra cậu ấy không nên trở lại đây. Con đường của cậu ấy và anh quá khác nhau. Từ bi của cậu ấy rốt cuộc chỉ để bao dung những kẻ giả dối tâm thần. Còn chân chính của anh là đi thẳng lên không dừng lại, hai bàn tay không cần nắm và kéo lấy tay ai. Ai có tai chúng sẽ tự nghe. Ai có mắt sẽ tự nhìn. Kẻ mù đừng xem tranh. Kẻ điếc đừng nghe nhạc. Những bàn tay nhơ bẩn: đừng chạm đến sách của Thần.

Vậy mà có chút gì còn lại trong anh dường như thuộc về cậu ấy. Nhưng sớm thôi, anh sẽ trả cho cậu ấy và khóa cánh cửa kia vĩnh viễn.

Thời gian thôi, và chính là không gian, thời không và chính là năng lượng, đó chính là tín tức. Một chút gì nữa thôi.

Là xong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.