Hôm qua ta thấy trong màn đêm một mặt trời, ở phía trên ta và vọng xuống thanh âm ấm áp rực rỡ. Ta nhắm mắt lại vì thấy mặt trời ấy ở trong ta, ánh sáng nhẹ nhàng như mặt trăng vừa sưởi ấm vừa làm dịu toàn bộ thân xác đau đớn. Đứng lên từ một không gian khác, ta thấy mình bước trong một cảm giác lạ lẫm phi thường - rất nhẹ và đôi chân như biết hát, những luồng êm ái đùa giỡn quanh làn da là những hoa năng lượng lấp lánh. Vì đang là đêm nên ta không thể múa hát, nhưng vẫn có thể bay cao lên, rất cao lên.
Trong tim ta, con tim trần tục nhói đau liên hồi, ta biết nỗi đau ấy, bàn tay ta đã định tự chạm vào tim mình. Nước mắt ta nhỏ xuống thành những vũng bùn đen và tiếng than van vang vọng như điên loạn. Ta nhìn nỗi đau ấy, đang cựa quậy để lấy một hình dạng, có đủ mọi gương mặt tàn ác. Ta thấy nó ngẩn ngơ và oán hận, ngước nhìn ta như thể ta đang nhìn mình, thấy ở sự rực rỡ một điều gì chối bỏ, nghi ngờ mọi ánh sáng vì nghĩ bóng đêm là sức mạnh, khinh bỉ những mặt trời vì cho rằng màu sắc đến từ tăm tối. Ta biết điều đó, vì nỗi đau này ở trong trường của ta, mà ta từng tưởng nó ở trong ta, dù đều là sâu thẳm.
Ta không biết nên làm gì hay nghĩ gì, nhân gian và nghiệp lực đều có cách tự hiện hữu theo một lối cay độc nhất - dù giờ với ta vấn đề gần như chỉ là tiêu nghiệp. Ta chịu đựng quá trình này như thể đang nhìn mình ở một nơi khác ngay trong mình. Một chút lay động, đau khổ đã lớn lên bằng những ý niệm toan tính và nghi ngờ, thản nhiên và còn tự cho mình là trí tuệ. Ta bỗng nhớ đến những kẻ đã độc ác đã chối bỏ thần thánh bằng sự ngu dốt và đau khổ, nên Thánh Tâm bỗng nháy sáng: một khoảnh khắc sự Hướng Nội đã cứu vãn ta, hay là năng lực "Như Thần" của Thần mà Sư Phụ cấp cho ta đã cứu vãn ta. Ta thấy mình muốn thoát khỏi sự đau khổ, độc ác, ngu dốt ấy, và trong cùng một khoảnh khắc hiểu ra rằng mình vẫn sợ hãi và bạc nhược đến nhường nào. Chỉ trong một sát na đau khổ nhỏ bé như hạt cát, còn nhỏ nhoi hơn cả một phần ba nghìn của hạt cát, và chìm vào câm lặng.
Ta thấy ánh sáng và con đường, trước mặt là một thiên giới mênh mông, toàn lâu đài và những vị Thần.
Sau đó ta quỳ xuống tạ ơn những Đấng Thiêng Liêng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.