Lại kể lúc ấy bầu trời đen kịt, những ánh đen lấp lóe hễ chiếu đến đâu đều như làm đui mù nơi ấy.
Bốn góc trời có bốn con dã tượng màu đỏ tươi, xung quanh là vô số ma quỷ màu tím và xanh
biếc. Trên trời lại có vô số các âm hồn xích quỷ. Hắc Ngục chủ nhân cưỡi một con phượng hoàng đen
bay trên tâm trận.Từ Đạo Hạnh nhắm mắt cất tiếng: "Hắc Ngục chủ nhân, ngươi viện đến Diệt Thiên Vạn tượng trận sợ không đủ lực lượng, lại đưa cả ma binh quỷ tướng, tứ đại ma Tượng (Voi ma) trấn giữ Ma giới lên trần gian, không sợ Thiên Tru Địa Diệt ngươi sao?" Khi ấy có tiếng từ xa vọng lại: "Đạo Hạnh, năm xưa khi ta thành danh ngươi còn là một thằng nhãi chưa biết tu luyện ra sao, khi ta viên mãn thì ngươi còn đang học chút tiểu thuật phong thủy của mấy kẻ tu Đạo hẹp lượng, khi ta xưng Thần
thì ngươi còn chưa nói chuyện nổi với linh thần lục đạo, vậy mà giờ dưới không biết trên, dám
ngạo mạn phá đi an bài của ta,
thật ngu xuẩn. Hôm nay Hắc Ngục Chủ Nhân ta không diệt được ngươi thề không trở về Ma giới". Từ Đạo hạnh phất tay, đã thấy hàng nghìn Đại Ma Thần, Đại Quỷ Thần xếp thành những nhóm lớn trông như một tòa tháp lớn màu đỏ rực rỡ với những ngọn tháp xanh trắng vây
quanh, lại nữa các Giám Thần địa ngục giương những ngọn cờ lớn lấp lánh lục sắc xếp thành từng mũi nhọn giăng ra tứ phía, từ tâm điểm là Từ Đạo Hạnh thấy như một đốm lửa sáng dần ra giữa đêm vô tận.
Đạo Hạnh cười lớn cất tiếng: "Hắc Ngục Chủ nhân, ngươi năm lần bảy lượt hết phá hoại chúng ta xong thì tìm cách phá hoại sự tu luyện của chúng tăng đạo, ngươi không thấy
chuyện lạm dụng Ma giới nghịch lại Đạo lý là có báo ứng sao?" "Hay thay tiểu tử, ta không ở trong Đạo thì ở đâu? Lẽ nào ngươi muốn nói Ma và Đạo là đồng tồn? Lại nữa, ngươi tự xem mình là Đạo, nhưng
lại dung dưỡng đám dâm dục, phản hoại, thì là làm cho Đạo
chăng? Kẻ dung dưỡng đó cũng không như vậy chăng? Đến khi chúng
tìm cách thanh trừ các ngươi, lại do đâu đây?" Khi ấy từ phương Chính Nam của Diệt Thiên Trận, một đoàn người mặc áo Đạo, mắt đỏ như máu, tay chân
đen đúa, răng trắng miệng rộng tiến vào chừng hơn trăm người, vừa đi vừa hô to: "Đồ Thần, Diệt Đạo", khí thế không
lẫn vào đâu được. Từ Đạo Hạnh đáp: "Đạo biến cải chỗ sắc nhọn thành tròn đầy, khiến chỗ thương tổn thành lành lặn, làm
nơi đau khổ được tự tại. Chúng ta qua nhiều đời kiếp chính là muốn dưỡng hóa con cháu đế
vương thành hợp Đạo để điều lý nhân gian, việc làm luôn là chân chính vị đạo, không tiếc công sức. Các ngươi lợi dụng nhân tâm mà thực hiện ma biến, khiến chúng nhân vì cái tâm tình không bỏ, vì chỗ vô minh bất ngộ, dựa vào chính chỗ u ám
điên loạn mà buông lời phản môn diệt sư, khiến chúng phạm tội ác tày trời khó thoát." Dứt lời một quả cầu sét tụ trên không, những tia sét giật đánh
liên hồi vào đám tà ma, mùi cháy
khét thối nồng nặc bay khắp, khói đen càng lắm, ma chủng lại càng tràn vào lấp đầy.
Hắc ngục chủ nhân khua tay, lập tức một cơn mưa màu xanh lá cây ào xuống, những ánh xanh độc hại chạm vào thân thể linh thần bốc cháy xèo xèo. Các
linh thần tùy theo giới liền tụ lại, phút chốc hình thành nên sáu cột
trụ khổng lồ, sáng long lanh
chiếu tỏa, xua tan cơn mưa, khiến đám lạn quỷ phản đồ đều lùi lụi kinh hãi. Hắc ngục chủ nhân cười lớn: "Đạo Hạnh, ngươi có dám
dùng Lục Đạo Vô Lượng trận đấu với Diệt Thiên Vạn tượng trận của ta không, ngươi biết
cái giá của Lục Đạo Vô lượng trận chứ?" "Tà
ma chớ phí lời. Ta thân ở trong Trời, Tâm ở trong Đạo, Trí huệ theo đó mà vận hóa. Lẽ nào phàm thân
nhục thể này lại thực hơn Đạo? Cái lý ấy chỉ đúng với ngươi đấy thôi".
Hắc ngục chủ nhân nghe vậy càng cười lớn, tiếng cười như ngàn vạn dao khua
kiếm gãy, thúc các ma binh càng
lao vào cảm tử, trông như những tia
sán màu đen vùn vụt lao vào các cột sáng như muốn xuyên phá. Lại kể, khi ấy Voi Ma tiến vào, mỗi bước chân đều làm mặt đứt phình ra nứt gãy, tiếng rống của chúng hóa thành
những cột lửa màu đỏ bao trùm lấy kết giới Lục Đạo. Hắc ngục chủ nhân hét lớn: "Hợp Diệt". Lập tức bốn con voi tăng tốc, người chúng rung lên, từ
trong mắt mũi tai chúng đều tuôn ra vô số ma quỷ đủ chủng kiểu, lại theo chân ma tượng mà công phá kết giới. Đám phản đồ ngồi xuống kiết già, đoạn từ miệng chúng các hắc chú không ngừng tuôn ra, càng khiến
đám ma quỷ hung cuồng tìm cách lao vào kết giới.
Ở phía chính Tây của kết giới, một cánh cửa màu vàng
chói lọi mở ra, từ đó vô số thiên binh của Thiên giới, các Dạ Xoa, giám thần tiến ra, tay đều kết ấn, cầm chùy, kiếm, kích, tên, bình phép. Họ đi đến đâu ma quỷ dạt ra đến đó, rồi chúng lại nhanh chóng tụ lại, có khi cả trăm hắc quỷ tụ lại thành một chấm đen, lao đến như một mũi tên, xuyên qua giáp của một thiên tướng, làm vị này gục xuống hóa thành bụi sáng. Cứ thế những hạt bụi sáng bay lên trời, mỗi khi thấy lại khiến Từ Đạo Hạnh khẩn trương hơn. Đạo Hạnh nhướng mắt, đoạn tay phải hóa thành một vị Thần có gương mặt phẫn nộ, tay cầm thương ba mũi, cưỡi trên lửa đỏ lao ra ngoài kết giới. Tất thảy các linh thần đề hô to: "Đại Hắc Thiên, Đại Hắc Thiên". Vừa thấy bóng Đại Hắc Thiên, bốn con ma tượng đều dừng lại nhớn nhắc. Đám tà ma hoảng sợ lùi lại, chỉ thấy thân hình Đại Hắc Thiên vừa ra khỏi liền to lớn như một ngọn núi, cảm giác như
không gian đen kịt của Diệt Thiên trận tan vỡ đến nơi. Hắc Ngục Chủ nhân giận dữ cắn tay phun máu, chỉ thấy một dòng nước đen kịt từ đó chảy xuống, đến lúc loang ra thành một
cái hồ lớn. Lại kể từ mặt hồ đó một con rắn lớn ngang với Đại Hắc Thiên xuất hiện. Chúng ma mừng rỡ kêu lớn: "Đại Ma Xà", rồi lại hùng hổ lao vào chư thần tiên, dường như có động lực lớn vô cùng. Cũng dễ hiểu, mỗi lần xà ma xuất hiện là các ma binh
quỷ tướng bất phục mệnh lệnh đều bị thiêu hủy cả ma thân lẫn ma tâm, ngang với
hình thần toàn diệt. Nguyên Ma Xà này là nỗi sợ hãi bị tổn thương tích lũy suốt
a tăng tỳ kiếp mà thành, oai lực vô
biện. Đại Hắc Thiên và Ma Xà ác
chiến, khiến trời long đất lở. Nhưng khi ấy tà ma lại chiếm thế, cảnh tượng thật hãi hùng. Bốn con voi ma lại tiến lên, lần này còn hung dữ hơn trước. Đám phản đồ đều đã dùng ngự khí thuật bay lên trên cao, liên tục đọc các hắc chú mở thêm các cảnh cửa cho ma quỷ tràn vào.
Từ Đạo Hạnh dậm chân thật mạnh, chân trái liền hóa
thành một vị Thần phẫn nộ mang đầu Trâu, tay cầm một quả chùy lớn hình đầu lâu. Nguyên đây chính là Dạ ma Thiên, tử thù của A tu la. Chỉ thấy Dạ Ma Thiên cưỡi trâu lớn xông thẳng ra trận, đi đến đây là tà ma
bị cày nát đến đó. Đoạn Dạ ma Thiên lao đến một con ma tượng, bổ liên tục vào đầu nó, khiến đầu con ma tượng vỡ làm hai. Nó lại mọc ra một đầu mới, cái đầu bị đập vỡ túa ra máu đen, từ đó
lại có vô số yêu thú hiện hình, tiếng nghe chói tai nhức óc. Dạ Ma Thiên hét lớn, lại dùng hai tay chắp lại phóng ra một ngọn lửa lớn, vừa thấy ngọn lửa ấy thì bách vạn ma quỷ đều ngồi bệt xuống sợ hãi, có con kêu gào tự
hủy. Hắc Ngục Chủ nhân lại tự nhổ một cái răng, vứt xuống làm mọc ra cả một rừng những con giòi to
như khúc cây lớn, liên tục tiến tới cắn vào chân Dạ Ma. Từ Đạo Hạnh hít một hơi dài,
chân phải và tay trái bay lên
không trung rồi tụ vào nhau, từ bầu trời một tia sáng mở ra chiếu xuống, đoạn một vị Bồ Tát to lớn như trăm ngọn núi xuất hiện, đôi mắt sáng rực, hào quang
vô lượng, vị ấy như cột trụ trời, khiến ma khí vỡ tan nát. Vị ấy vừa xuất hiện thì Hắc Ngục chủ nhân thổ một búng máu đen, gằn giọng quát: "Hay cho Đạo Hạnh họ Từ, dám phế chân thân để mở cửa cho Địa Tạng Vương giáng thế".
Hắc Ngục chủ nhân còn chưa kịp nói
thêm, thì Địa Tạng Vương đã mở một cái bát, từ đó một lốc xoáy hút hết cả ma quỷ và phản đồ vào. Đoạn Địa Tạng Vương cầm thiền trượng đập xuống, một ánh sáng xuyên phá đâm qua tâm của Hắc ngục chủ nhân, hắn chỉ kịp hét lên rồi hóa thành
một làn khói đen mờ, để lại máu đen vương vãi
trên mặt đất. Tất thảy Diệt Thiên Vạn Tượng Trận trong khoảnh khắc tan biến, để lại cả một vùng gần trăm dặm xơ xác điên đảo. Lúc ấy Từ Đạo Hạnh cũng kiệt sức, buông mình xuống, tất thảy thần tiên cùng cúi đầu chào Đạo hạnh đoạn mờ dần tan biến. Từ Đạo Hạnh thổ ra một búng máu, tứ chi đã mất, đến đứng lên còn không nổi, vậy mà bỗng cười lớn rằng: "Hắc ngục chủ nhân, huyền thoại tà ác trăm nghìn năm của ngươi vậy là trong một ngày đã vĩnh viễn tiêu biến rồi." Lúc ấy từ hướng Bắc, một con phượng hoàng lửa xà xuống đứng cạnh bên Từ Đạo Hạnh. Thân Phàm tan dần,
chỉ thấy một bóng sáng lấp lánh cưỡi lên lưng phượng
hoàng, bay vút lên trời. Mặt trời xanh như ngọc bích, đẹp đẽ vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.