Có một chuyện này: sau khi kết thúc công việc, có một lỗi nghiêm trọng cần đến cả đám người lao vào khắc phục, qua nhiều ngày và phiền lụy đến công việc của tất cả.
Nhẹ hay nặng? Lỗi này lại thành lỗi do anh. Dĩ nhiên là có điều tiếng. Uất ức, anh lục tìm mọi thứ và phát hiện ra mình không phải là người gây ra. Vui quá nhỉ? Anh lập tức đưa vấn đề lên sếp và nhận được một trận mắng nữa. Nhưng mắng gì cũng vậy, lòng anh đã nhẹ lại? Lòng anh nhẹ lại, anh nói với sếp rằng em chịu toàn bộ trách nhiệm và chỉ nói riêng với sếp vấn đề này. Rồi khi về chỗ, anh nghĩ lại và thấy mình tệ hại khủng khiếp.
Tệ hại thật sự, vì anh chỉ mong mình không sai, chỉ mong mình không kém cỏi đến thế. Anh không ngại chịu trách nhiệm, không ngại lao vào khắc phục, không ngại người ta hiểu lầm - anh chỉ e mình tệ hại. Và điều đó thật khủng khiếp.
Sự việc can hệ tới anh và xảy ra sự không tốt, hẳn là trong rất vi quan anh còn có vấn đề gì đó. Nhưng anh gần như không thể hướng nội nổi, nghĩa là không tìm ra nổi vấn đề đó. Cái cảm giác thoải mái vì tự mình biết mình không tệ càng làm anh thấy bối rối và chán nản, nhưng lại làm anh nhẹ lòng, rồi đến cái nhẹ lòng này lại khiến anh thấy mình bẩn thỉu. Cả cái cảm giác cao thượng khi anh thấy mình nhận trách nhiệm nữa.
Anh biết chắc rằng mọi việc mình làm, ở bề mặt, là phải như vậy: chịu trách nhiệm, khắc phục, xem xét vấn đề và không tái phạm. Nhưng cái cảm giác được giải thoát khỏi chính lương tâm của mình để được tự thấy mình cao đẹp, cái đức tính quý phái giả tạo của một thứ thị dân nửa vời sợ trách nhiệm, thật sự đáng khinh.
Không hướng nội sâu hơn được, rồi anh lại sa vào dằn vặt và lẩn quẩn.
Ngay lúc này, anh bỗng nghĩ đến chúng sinh của mình: nếu anh có thể hướng nội và thay đổi từ rất vi quan, chúng sinh của anh sẽ được cải sửa và không bao giờ bị những vật chất ấy điều hóa hành hạ nữa. Điều ấy bất chợt cho anh một hi vọng. Dù anh biết rằng ngay cả tâm thái này cũng chưa thật sự vị công, nhưng anh có thể tham dự vào sự vụ Chính Pháp bằng những nỗ lực cải hóa chúng sinh như vậy. Chắc chắn là thế.
Bỗng chốc anh có thể mỉm cười, sứ mệnh và hành sự có thể cho anh sức mạnh.
Dù chưa thật sự đột phá, nhưng anh sẽ làm được.
Xin Tạ Ân Sư.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015
Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015
Độ cong thời-không (1)
Vì đây chỉ là một câu chuyện ở bề mặt, nên em không cần hiểu nó kĩ quá. Cứ nghe cho vui thôi. Anh sẽ kể nó dài dài, trong suốt thời gian nói chuyện với Einstein.
1. Trọng lực là sức ì, độ trầm trọng, sức nặng, mức hệ trọng của một vật, đúng hơn: một sinh mệnh. Đã nói thế, thì nên hiểu là: sức ì, độ trầm trọng... của nó trong quan hệ với vật khác. Ví dụ, em ngồi lên một cái ghế, em "nặng" so với độ bền của cái ghế ấy. Hoặc, với người yêu em, em có sức nặng khiến các lực tâm lý phải chuyển hướng, bị giảm tác dụng hoặc cộng hưởng. Trọng lượng, tóm lại, khiến một sinh mệnh được cố định, bảo toàn, có ý nghĩa. Theo ý đó, trọng lượng và quán tính là một: trọng lực và lực quán tính là một.
2. Trường hấp dẫn: Nếu Newton đúng, thì giữa hai sinh mệnh của một diện vật chất có quan hệ trực tiếp, nghĩa là còn nhanh hơn cả (mà thật ra là bằng) vận tốc ánh sáng trong diện vật chất đó. Theo cái tên gọi thì lực hấp dẫn là lực hút, sự lôi kéo, sự liên kết, sự tương tác. Đúng ra, trường hấp dẫn là trường phát tán năng lượng của một vật, đúng hơn là ảnh hưởng của một sinh mệnh, đối với các sinh mệnh khác.
3. Giờ thì em có thể lờ mờ thấy giữa Trọng lực và Trường hấp dẫn có một mối quan hệ nào đó: độ quan trọng và ảnh hưởng, sứ mệnh và hành sự, bảo trì và phát tán. Đó chính là điều mà Einstein cố hiểu: nguyên lý tương đương, nền tảng của thuyết tương đối rộng. Hãy quên chuyện thuyết tương đối rộng đi.
4. Vấn đề là nếu trong một trường năng lượng có cả lực hấp dẫn và trọng lực không gian không thẳng như những tấm giấy chồng lên nhau, mà cong. Các vật chất trong cùng một diện vật chất rất khó để không bị biến dạng khi tác động lên nhau: trọng lực đè lún sinh mệnh, còn lực hấp dẫn kéo nó lồi lên. Nói cách khác, không gian không thẳng hay trống rỗng, mà với các lực, không gian Cong. Dễ hiểu thôi, dưới sức ép ủa sứ mệnh và hành sự, một người thường khó mà chân chính, trái lại, thường biến dạng. Cong là lệch đi, tà, mà quả thật thế, con người bình thường thì làm gì được chứ. Không gian cong nên ánh sáng truyền vào không gian ấy không hề thẳng: nó truyền cong. Nhưng với mắt người vốn chỉ có chức năng chụp ảnh và không thấy được vi quan, mắt người chỉ thấy ở diện vật chất thô kệch của nó một đường thẳng kéo qua. Không phải đâu em. Ánh sáng, hay sự biểu hiện năng lượng tối cao của một diện vật chất, cũng tà lệch. Điều này quan trọng đấy: với các sinh mệnh đã biến dạng vì không chịu nổi Sứ mệnh và không thể Hành sự, ánh sáng của chúng cũng tà lệch, năng lượng của chúng méo mó, còn chúng thì sa đọa. Nói một chút về vật lý: do đó với chúng, con đường tối ưu của chúng không Thẳng (Chính), mà Cong (Tà).
1. Trọng lực là sức ì, độ trầm trọng, sức nặng, mức hệ trọng của một vật, đúng hơn: một sinh mệnh. Đã nói thế, thì nên hiểu là: sức ì, độ trầm trọng... của nó trong quan hệ với vật khác. Ví dụ, em ngồi lên một cái ghế, em "nặng" so với độ bền của cái ghế ấy. Hoặc, với người yêu em, em có sức nặng khiến các lực tâm lý phải chuyển hướng, bị giảm tác dụng hoặc cộng hưởng. Trọng lượng, tóm lại, khiến một sinh mệnh được cố định, bảo toàn, có ý nghĩa. Theo ý đó, trọng lượng và quán tính là một: trọng lực và lực quán tính là một.
2. Trường hấp dẫn: Nếu Newton đúng, thì giữa hai sinh mệnh của một diện vật chất có quan hệ trực tiếp, nghĩa là còn nhanh hơn cả (mà thật ra là bằng) vận tốc ánh sáng trong diện vật chất đó. Theo cái tên gọi thì lực hấp dẫn là lực hút, sự lôi kéo, sự liên kết, sự tương tác. Đúng ra, trường hấp dẫn là trường phát tán năng lượng của một vật, đúng hơn là ảnh hưởng của một sinh mệnh, đối với các sinh mệnh khác.
3. Giờ thì em có thể lờ mờ thấy giữa Trọng lực và Trường hấp dẫn có một mối quan hệ nào đó: độ quan trọng và ảnh hưởng, sứ mệnh và hành sự, bảo trì và phát tán. Đó chính là điều mà Einstein cố hiểu: nguyên lý tương đương, nền tảng của thuyết tương đối rộng. Hãy quên chuyện thuyết tương đối rộng đi.
4. Vấn đề là nếu trong một trường năng lượng có cả lực hấp dẫn và trọng lực không gian không thẳng như những tấm giấy chồng lên nhau, mà cong. Các vật chất trong cùng một diện vật chất rất khó để không bị biến dạng khi tác động lên nhau: trọng lực đè lún sinh mệnh, còn lực hấp dẫn kéo nó lồi lên. Nói cách khác, không gian không thẳng hay trống rỗng, mà với các lực, không gian Cong. Dễ hiểu thôi, dưới sức ép ủa sứ mệnh và hành sự, một người thường khó mà chân chính, trái lại, thường biến dạng. Cong là lệch đi, tà, mà quả thật thế, con người bình thường thì làm gì được chứ. Không gian cong nên ánh sáng truyền vào không gian ấy không hề thẳng: nó truyền cong. Nhưng với mắt người vốn chỉ có chức năng chụp ảnh và không thấy được vi quan, mắt người chỉ thấy ở diện vật chất thô kệch của nó một đường thẳng kéo qua. Không phải đâu em. Ánh sáng, hay sự biểu hiện năng lượng tối cao của một diện vật chất, cũng tà lệch. Điều này quan trọng đấy: với các sinh mệnh đã biến dạng vì không chịu nổi Sứ mệnh và không thể Hành sự, ánh sáng của chúng cũng tà lệch, năng lượng của chúng méo mó, còn chúng thì sa đọa. Nói một chút về vật lý: do đó với chúng, con đường tối ưu của chúng không Thẳng (Chính), mà Cong (Tà).
Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015
Cảm thông
Ta biết nói gì hơn về những người vĩ đại, sống nhiều hơn là người nên nhân gian chẳng biết. Đức tin quý hơn vàng ròng, nhưng đổi không ra tiền tiêu; trí huệ lấp lánh như vì sao nhưng không biến thành kim cương trên tay được.
Ta biết nói gì cho những người bất diệt, sống bằng hàng hà vô số vũ trụ nhưng chìm khuất trong thế giới hỗn loạn đau buồn, thấy những kẻ qua ngày đoạn tháng ngợi ca tháng tháng ngày ngày danh danh lợi lợi?
Mỗi việc nhỏ họ làm đều vì cả một thiên hà vũ trụ. Nhưng chẳng khiến họ được làm công hầu bá tước ở đời. Đây là nơi mọi thứ đều tính bằng danh lợi, mọi nụ cười nước mắt đổi bằng căm thù oán ghét yêu đương. Nơi kẻ phàm trần phỉ nhổ Thần thánh, thói thị phi đè nặng đức tin. Chân tâm mong manh như một tờ giấy mỏng, ấn một nét nặng nề rách nát tự sâu trong.
Thế mà ta hằng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trong họ, quên cả mình phải dấn bước vào đâu, có người mái đầu lẫn đôi tay đều bạc mỏi, màu da trên mắt đã héo mòn. Ngón tay hồng và khát vọng lung linh, theo thời gian liệu có biến thành tro bụi? Ai cho hồn ai tắt lụi, ai đổi hồng tâm lấy bụi trần?
Chẳng biết làm gì, ta chỉ biết ngợi ca,
thắp sáng họ bằng mặt trời đẹp nhất.
Không ai được mà không mất
Nên đừng mất Chân trí
Thiện tâm
Ta biết nói gì cho những người bất diệt, sống bằng hàng hà vô số vũ trụ nhưng chìm khuất trong thế giới hỗn loạn đau buồn, thấy những kẻ qua ngày đoạn tháng ngợi ca tháng tháng ngày ngày danh danh lợi lợi?
Mỗi việc nhỏ họ làm đều vì cả một thiên hà vũ trụ. Nhưng chẳng khiến họ được làm công hầu bá tước ở đời. Đây là nơi mọi thứ đều tính bằng danh lợi, mọi nụ cười nước mắt đổi bằng căm thù oán ghét yêu đương. Nơi kẻ phàm trần phỉ nhổ Thần thánh, thói thị phi đè nặng đức tin. Chân tâm mong manh như một tờ giấy mỏng, ấn một nét nặng nề rách nát tự sâu trong.
Thế mà ta hằng mải mê ngắm nhìn ánh mặt trời trong họ, quên cả mình phải dấn bước vào đâu, có người mái đầu lẫn đôi tay đều bạc mỏi, màu da trên mắt đã héo mòn. Ngón tay hồng và khát vọng lung linh, theo thời gian liệu có biến thành tro bụi? Ai cho hồn ai tắt lụi, ai đổi hồng tâm lấy bụi trần?
Chẳng biết làm gì, ta chỉ biết ngợi ca,
thắp sáng họ bằng mặt trời đẹp nhất.
Không ai được mà không mất
Nên đừng mất Chân trí
Thiện tâm
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015
Phù Vân (Lục đạo, 05)
Sơn Thánh mỉm cười hỏi: "Tiểu tử, ngươi có căn nguyên ra sao với Hỏa môn?" Nguyệt
Quang bấy giờ đã hồi phục thập phần, mắt sáng tinh quang, giọng nói như chuông ngân: "Tạ ơn Thượng tiên đã gia
công. Phụ mẫu tiểu bối vốn là người Hỏa Môn, tiên hiệu Uyên Ương Song Tiên." Sơn Thánh chăm chú nhìn Nguyệt Quang: "Phù Đổng Thiên Vương có hậu
duệ sao?" "Thưa Thượng Tiên, xét về niên kỉ quả khó nghĩ bàn. Hẳn là do đả thông Kì
kinh bát mạch mà có thể tạo lập kì tích."
Sơn Thánh lắc đầu: "Quá bách niên, tinh nguyên đã không
còn phối âm dương để tạo lập các mệnh-môn nữa rồi." Nguyệt Quang nhất thời không biết nên nghĩ đáp sao, bất giác im lặng. Đoạn mỉm cười mà rằng: "Thưa Thượng tiên, không phối âm
dương mở mệnh môn, vậy còn Lục Đạo?" "Ngươi thật biết nghĩ, chỉ là vô tri. Tinh nguyên có thể tụ ở Om và Hum, không đủ lực lượng cấu thành nên lục đạo. Thân người ta vốn chân tay do Pad luyện
thành, bụng dạ do Ma và Mê tựu thành,
lồng ngực do Ni kiến lập, cổ và đầu do Om và
Hum." "Thật kì lạ, thưa Thượng tiên, vậy vạn vật không gồm đủ lục đạo sao?"
"Thân người là cửa của lục đạo, lý đó chắc ngươi rõ rồi. Nhờ đó yêu ma quỷ quái có thể xâm-nhập. Linh Tiên Thần Phật có thể giáng-ngự. Người là cửa thông của thiên địa, do đó mà hợp thành tam tài. Nên thiên tượng là còn có phần duy hóa do nghiệp và
đức của cộng đồng."
Nguyệt Quang cúi lạy, thưa rằng: "Có điều này
tiểu bối lấy làm kì dị. Thượng Tiên đứng đầu Tứ Bất Tử, có thể thấy vị lai hiểu quá khứ, tại sao còn cho lũ phản đồ trà trộn làm hại Tiên môn?" "Tiểu tử, ngươi biết nơi chúng ta đang ngự là đâu không?" "Thưa, chẳng phải là Tam giới sao?" "Đúng vậy, có điều cũng không xác thực. Ngươi vốn là sinh ra
trong Tiên giới, lại tưởng đây là nhân gian. Những kẻ ngươi thấy là phản đồ kia, kì thực ở nhân gian đều là trâm
anh thế phiệt, tôn quý đạo mạo. Nhưng lên đến đây thì vẫn là xấu ác vô kể. Có điều tiên giới mà ngươi đang ở đây là quản ứng với một bộ phận nhân gian, bộ phận ấy còn có Thiên Tử, còn
có dòng dõi chư tiên chư Thần, do
đó chúng ta chính là muốn đào luyện những kẻ ấy thành khuôn vàng thước ngọc, để đến chúng lại đặt định nhân gian. Hiềm vì với tầng thứ của Tiên giới, chúng vẫn là nhơ bẩn, để đến nỗi Tiên môn lụi bại. Cứ như vậy, ta e mấy trăm năm nữa, Tiên giới cũng vô lực thúc thủ, không còn quản nổi nhân gian nữa." "Thưa Thượng tiên, thân phàm sao có thể lên đây?" "Tiểu tử, phần lên đây là phần có thể lên đây, cái
lý đó ngươi hiểu chứ?" "Thưa Thượng Tiên, ví như nơi này có bùn cát, thì bùn cát nào có cùng khuôn
thước có thể xuất hiện ở đây chăng?"
Nguyệt Quang bỗng nghe như sấm vang trong đầu, lại thổ một búng máu, ngã vật ra đằng sau. Từ khóe mắt một hàng huyết lệ chảy xuống, sắc mặt tái mét. "Thưa Thượng Tiên, xin người nhìn
lại cho tiểu bối, dường như Sư thúc tử mệnh?"
"Ngươi mới gặp ông ta chưa lâu, hà tất phải bi thương."
"Thượng Tiên, hẳn là lầm lẫn chăng? Người thử thách tiểu bối chăng?" "Tiểu tử, bị thương vô dụng. Ngươi hẳn đã cảm thấy ông ta thăng thiên rồi.
Nhưng ta thấy là đáng mừng." Nguyệt Quang không hiểu tại sao dù ý niệm vững vàng, vậy là thân thể như kiệt lực, đau buồn từ sâu thẳm khó nói thành lời, dường như mất đi một người thân mà lại dường như không phải, bỗng nhiên ấm ức huyết lệ chảy dài, ngơ ngẩn im lặng. Sơn Thánh cất tiếng: "Mỗi người nhập môn đều có khai đỉnh thiên
truyền, có kẻ được trực chỉ quán tâm, có kẻ thụ nhận Huệ năng. Dù thế nào đi nữa, đều là kết nối với Huyền quan, khai mở Huyền môn trước trán. Từ đó linh năng đi khắp
thân thể, tràn vào lục phủ ngũ tạng, chính là có
mối quan hệ giữa đệ tử với sư môn như thế. Cho nên kẻ nào tạo phản, kẻ đó tự phế, có khi thần hình toàn diệt. Sư
môn ngươi tựa như có tổn thất, nên ngươi thấy thân
thể bứt rứt, tâm trí hỗn loạn là dễ hiểu."
Nguyệt Quang gượng đứng dậy, lau máu trên mắt, lại vái mà thưa rằng:
"Xin Thượng tiên cho chỉ dẫn, thật ra Hắc Ngục chủ nhân là ai?"
"Nực cười, ngươi toan tính trả
thù chăng?" "Thượng
tiên, tiểu bối vô năng, vì mình mà khiến sư môn tổn thất." "Hận thù có thể bồi hoàn hay vinh danh cho Tiên môn? Thật dốt nát." Chính khi ấy một loàng gió mát thổi đến, Sơn thánh cả cười: "Là đạo huynh đấy
chăng?" Vừa nói đã thấy một người sắc mặt bình hòa, mục quang lấp lánh như sao trên trời. Người ấy chắp tay chào đoạn cất tiếng: "cái nạn 500
năm của nhân gian không xa không gần, xin đến vấn an Sơn Thánh nghe
chỉ dẫn." "Đạo
huynh khiêm nhường rồi." "Hắc ngục chủ nhân bị diệt ở đây, chuyện tru diệt tà ma thiết nghĩ cũng là thường tình bất nan. Có điều ta thấy đáng lo là nhân gian bại hoại, Phật gia và Tiên môn đều không khắc chế được." "Xin Đạo
huynh cho cao kiến."
Người ấy bật cười chỉ Nguyệt Quang nói: "Các vị chính là định dùng thằng nhỏ này, sao còn giấu
ta?" Sơn Thánh đáp: "Thằng
nhỏ này có ích gì đây?"
"Muốn chấn chỉnh Thiên Hạ, tất phải có Đế vương. Thằng bé này mang theo đủ
thứ an bài trong nó, đã thu lấy cả Ngọc ấn bảo tỷ, không phải vậy sao?" Nguyệt
Quang cúi lạy đáp: "Xin vấn an Thượng tiên. Tiểu bối vô tri, bất ly Tiên giới."
Khi ấy lại có tiếng cười lớn, một ngườ lướt vào như gió thoảng.
Nguyệt Quang bật thốt: "Sư Phụ."
"Tiểu tử, ngươi sửa soạn xuống nhân gian cho ta."
Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015
Phẩm Hạnh
Thảnh thơi, giữa một đống bề bộn cuộc đời, ta ngồi nghĩ về phẩm-hạnh.
Phẩm là chuẩn tâm tính gắn với quả vị. Hạnh là hình-tướng của Phẩm. Do đó Hạnh còn có nghĩa là: biểu hiện tốt, thiện xảo, hay nghề nghiệp.
Đến mỗi phẩm lại có tam pháp nhẫn ở tầng đó, vô sinh pháp nhẫn của một phẩm giúp phẩm có biểu hiện là hạnh. Hễ lìa mất tam pháp nhẫn, thì Hạnh cũng đứt đoạn với Phẩm.
Hạnh là dương, Phẩm là âm. Khi Hạnh lìa với Phẩm, Hạnh phải tự tạo ra Phẩm. Dương sinh ra Âm là hạ Âm, đây là chỗ "bất-trụ" của Hạnh. Nên thường giữ Hạnh cho đúng với Phẩm là cực khó.
Phẩm hạnh có tam pháp nhẫn mạnh có thể đột phá lên tầng cao. Sự thật là như vậy.
Bề ngoài giữ Hạnh mà đã mất Phẩm, thì để làm gì?
Muốn dùng Hạnh giả mà đổi lấy chút hạnh phúc nhân gian?
Kẻ có Phẩm tất có Phận. Ngươi không thể dùng cái Phận giả đánh tráo lấy Phẩm của người khác, ngươi có biết chăng? Rất Thật sẽ Thật, là giả sẽ tan biến.
Còn ngươi, vẫn muốn tự phế Phẩm-Hạnh-Phận của mình sao?
Phẩm là chuẩn tâm tính gắn với quả vị. Hạnh là hình-tướng của Phẩm. Do đó Hạnh còn có nghĩa là: biểu hiện tốt, thiện xảo, hay nghề nghiệp.
Đến mỗi phẩm lại có tam pháp nhẫn ở tầng đó, vô sinh pháp nhẫn của một phẩm giúp phẩm có biểu hiện là hạnh. Hễ lìa mất tam pháp nhẫn, thì Hạnh cũng đứt đoạn với Phẩm.
Hạnh là dương, Phẩm là âm. Khi Hạnh lìa với Phẩm, Hạnh phải tự tạo ra Phẩm. Dương sinh ra Âm là hạ Âm, đây là chỗ "bất-trụ" của Hạnh. Nên thường giữ Hạnh cho đúng với Phẩm là cực khó.
Phẩm hạnh có tam pháp nhẫn mạnh có thể đột phá lên tầng cao. Sự thật là như vậy.
Bề ngoài giữ Hạnh mà đã mất Phẩm, thì để làm gì?
Muốn dùng Hạnh giả mà đổi lấy chút hạnh phúc nhân gian?
Kẻ có Phẩm tất có Phận. Ngươi không thể dùng cái Phận giả đánh tráo lấy Phẩm của người khác, ngươi có biết chăng? Rất Thật sẽ Thật, là giả sẽ tan biến.
Còn ngươi, vẫn muốn tự phế Phẩm-Hạnh-Phận của mình sao?
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Nắm giữ gì
Trên bàn tay anh có một vết thương dọc từ ngón trỏ xuống cườm tay. Vết thương này thật lạ kì: nó chỉ làm chảy máu người chạm vào nó. Và chảy máu trong tâm anh mỗi lần chạm vào tay ai.
Anh gặp cô ấy trong một bài hát nọ. Cô ấy mỉm cười chìa ra trước anh vết sẹo cũng hằn lên bàn tay cô ấy, và bảo rằng: "Nó làm em khó nắm tay một người." Vì cả cô ấy và anh đều không còn sống trong nắng hạ và gió đông, mà đã chạy thẳng vào một đời nằng nặng, nên anh chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy. Có đủ sâu không nhỉ?
Anh định làm một việc rất độc ác: anh định chìa tay ra, định nói rằng: "Đi thôi, đi với anh." Nhưng...
Thế rồi trong bài hát đó có một mặt trời, những ánh nắng làm đất dưới chân anh bừng sáng. Rồi cô ấy bay lên, trong bàn tay là mặt trời ấy.
Khi anh trở về thực tại, anh chợt hiểu rằng bàn tay cô ấy đã trở thành bàn tay anh. Ý nghĩ ranh mãnh này làm anh mỉm cười và suýt khóc.
Hôm nay là ngày Vô-Tình. Nên có lẽ là ngày anh lén đem một chút Tình cất riêng vào Tâm mình.
Anh gặp cô ấy trong một bài hát nọ. Cô ấy mỉm cười chìa ra trước anh vết sẹo cũng hằn lên bàn tay cô ấy, và bảo rằng: "Nó làm em khó nắm tay một người." Vì cả cô ấy và anh đều không còn sống trong nắng hạ và gió đông, mà đã chạy thẳng vào một đời nằng nặng, nên anh chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy. Có đủ sâu không nhỉ?
Anh định làm một việc rất độc ác: anh định chìa tay ra, định nói rằng: "Đi thôi, đi với anh." Nhưng...
Thế rồi trong bài hát đó có một mặt trời, những ánh nắng làm đất dưới chân anh bừng sáng. Rồi cô ấy bay lên, trong bàn tay là mặt trời ấy.
Khi anh trở về thực tại, anh chợt hiểu rằng bàn tay cô ấy đã trở thành bàn tay anh. Ý nghĩ ranh mãnh này làm anh mỉm cười và suýt khóc.
Hôm nay là ngày Vô-Tình. Nên có lẽ là ngày anh lén đem một chút Tình cất riêng vào Tâm mình.
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Gặp gỡ
Anh gặp mấy bạn đồng môn trên dòng đời ngược xuôi. Sau chuyện của anh, họ thiếu đi những câu chuyện để sỉ nhục và hăm hở, họ lại tìm cách uống những viên thuốc tương tự để duy trì "tinh thần tập thể" của mình. Thật ra cách họ sống làm anh thấy nhớ đến sinh hoạt đoàn, chẳng có ý chê bai gì, chỉ là đúng vậy. Đám trà trộn thì vẫn làm tốt công việc trà trộn: ở đây những kẻ vô thần bắt đầu thấy Thần thánh cũng hay ho lắm, vì họ chỉ cần nhớ và bịa ra đôi chút là có thể dạy đời, khiến người khác lao đao và khủng hoảng, dọa nạt bằng những chuyện nhỏ nhất. Anh có mỉm cười nhớ lại rằng ngày xưa anh đã từng sống với những người tin vào điều thiêng liêng và xem mình như một phần thiêng liêng ấy bằng tất cả sự thanh sạch của mình. Rồi những con người thiêng liêng ấy bị sỉ nhục và vứt bỏ, họ im lặng. Điều kì diệu là họ vẫn sống và sẽ còn lớn mạnh nữa: họ xứng đáng như vậy, họ bất tử.
Lâu ngày thì cả những kẻ nói dối quen thân cũng mòn mỏi, những kẻ bất trí mù quáng cũng chán nản. Cuộc sống trần gian rất mệt mỏi, và chỉ có được ý nghĩa đích thật khi người ta chân chính sống theo Pháp và lao động thật sự. Những kẻ sống nhờ lừa đảo, nhờ đồng tiền lao động của những người vì bị lợi dụng mà đóng góp vào cho chúng tiếp tục lừa đảo, sẽ không thể tiếp tục lừa dối ai thêm nữa. Xã hội đang tốt lên, cái ác chưa lập tức biến mất nhưng đã rơi vào cô lập và bất lực, chúng hăm hè nhau và tìm cách phản kháng những lực lượng thánh khiết. Nhưng chúng vẫn thế thôi: sinh ra từ nhơ bẩn, héo mòn trong cô độc. Cái niềm vui thao túng người khác đang trở lại nguyền rủa chúng, kêu gào và khiến chúng điên lên, tan ra, nổ tung. Thế giới của cái giả ác thật tầm thường và đáng thương.
Có một thế giới mà anh sống trong đó bằng toàn tâm ý mình: thế giới của những sinh mệnh sâu xa nhất và lớn lao nhất. Mỗi câu nói, từng đồ vật, với anh, đều là những cánh cửa, sự hiện thân của linh thần lục đạo, của điều gì cao quý và lớn lao hơn, của sinh mệnh, vì thế bất diệt hơn. Anh từng giờ từng ngày tiếp xúc với sự bất tử, vì thế càng thấy cái nhất thời chóng vánh của nhân gian thật thảm hại.
Nên khi nhìn thấy mấy bạn đồng môn, anh mỉm cười tránh đường. Họ không nhìn thấy anh được, nhưng vì linh cảm rằng có một điều gì đang soi xét mình, họ nép vào, tăm tối, đen đúa, hằn học. Ta sẽ giúp các bạn, không lâu nữa đâu khi ta đi xong con đường của mình. Nhưng các bạn hãy thức tỉnh đi, đừng thảm hại như vậy nữa. Ta vì điều cao quý nhất mà nói như vậy đấy.
Không phải vì ta.
Lâu ngày thì cả những kẻ nói dối quen thân cũng mòn mỏi, những kẻ bất trí mù quáng cũng chán nản. Cuộc sống trần gian rất mệt mỏi, và chỉ có được ý nghĩa đích thật khi người ta chân chính sống theo Pháp và lao động thật sự. Những kẻ sống nhờ lừa đảo, nhờ đồng tiền lao động của những người vì bị lợi dụng mà đóng góp vào cho chúng tiếp tục lừa đảo, sẽ không thể tiếp tục lừa dối ai thêm nữa. Xã hội đang tốt lên, cái ác chưa lập tức biến mất nhưng đã rơi vào cô lập và bất lực, chúng hăm hè nhau và tìm cách phản kháng những lực lượng thánh khiết. Nhưng chúng vẫn thế thôi: sinh ra từ nhơ bẩn, héo mòn trong cô độc. Cái niềm vui thao túng người khác đang trở lại nguyền rủa chúng, kêu gào và khiến chúng điên lên, tan ra, nổ tung. Thế giới của cái giả ác thật tầm thường và đáng thương.
Có một thế giới mà anh sống trong đó bằng toàn tâm ý mình: thế giới của những sinh mệnh sâu xa nhất và lớn lao nhất. Mỗi câu nói, từng đồ vật, với anh, đều là những cánh cửa, sự hiện thân của linh thần lục đạo, của điều gì cao quý và lớn lao hơn, của sinh mệnh, vì thế bất diệt hơn. Anh từng giờ từng ngày tiếp xúc với sự bất tử, vì thế càng thấy cái nhất thời chóng vánh của nhân gian thật thảm hại.
Nên khi nhìn thấy mấy bạn đồng môn, anh mỉm cười tránh đường. Họ không nhìn thấy anh được, nhưng vì linh cảm rằng có một điều gì đang soi xét mình, họ nép vào, tăm tối, đen đúa, hằn học. Ta sẽ giúp các bạn, không lâu nữa đâu khi ta đi xong con đường của mình. Nhưng các bạn hãy thức tỉnh đi, đừng thảm hại như vậy nữa. Ta vì điều cao quý nhất mà nói như vậy đấy.
Không phải vì ta.
Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015
Phù Vân (Lục đạo 04)
Lại kể lúc ấy bầu trời đen kịt, những ánh đen lấp lóe hễ chiếu đến đâu đều như làm đui mù nơi ấy.
Bốn góc trời có bốn con dã tượng màu đỏ tươi, xung quanh là vô số ma quỷ màu tím và xanh
biếc. Trên trời lại có vô số các âm hồn xích quỷ. Hắc Ngục chủ nhân cưỡi một con phượng hoàng đen
bay trên tâm trận.Từ Đạo Hạnh nhắm mắt cất tiếng: "Hắc Ngục chủ nhân, ngươi viện đến Diệt Thiên Vạn tượng trận sợ không đủ lực lượng, lại đưa cả ma binh quỷ tướng, tứ đại ma Tượng (Voi ma) trấn giữ Ma giới lên trần gian, không sợ Thiên Tru Địa Diệt ngươi sao?" Khi ấy có tiếng từ xa vọng lại: "Đạo Hạnh, năm xưa khi ta thành danh ngươi còn là một thằng nhãi chưa biết tu luyện ra sao, khi ta viên mãn thì ngươi còn đang học chút tiểu thuật phong thủy của mấy kẻ tu Đạo hẹp lượng, khi ta xưng Thần
thì ngươi còn chưa nói chuyện nổi với linh thần lục đạo, vậy mà giờ dưới không biết trên, dám
ngạo mạn phá đi an bài của ta,
thật ngu xuẩn. Hôm nay Hắc Ngục Chủ Nhân ta không diệt được ngươi thề không trở về Ma giới". Từ Đạo hạnh phất tay, đã thấy hàng nghìn Đại Ma Thần, Đại Quỷ Thần xếp thành những nhóm lớn trông như một tòa tháp lớn màu đỏ rực rỡ với những ngọn tháp xanh trắng vây
quanh, lại nữa các Giám Thần địa ngục giương những ngọn cờ lớn lấp lánh lục sắc xếp thành từng mũi nhọn giăng ra tứ phía, từ tâm điểm là Từ Đạo Hạnh thấy như một đốm lửa sáng dần ra giữa đêm vô tận.
Đạo Hạnh cười lớn cất tiếng: "Hắc Ngục Chủ nhân, ngươi năm lần bảy lượt hết phá hoại chúng ta xong thì tìm cách phá hoại sự tu luyện của chúng tăng đạo, ngươi không thấy
chuyện lạm dụng Ma giới nghịch lại Đạo lý là có báo ứng sao?" "Hay thay tiểu tử, ta không ở trong Đạo thì ở đâu? Lẽ nào ngươi muốn nói Ma và Đạo là đồng tồn? Lại nữa, ngươi tự xem mình là Đạo, nhưng
lại dung dưỡng đám dâm dục, phản hoại, thì là làm cho Đạo
chăng? Kẻ dung dưỡng đó cũng không như vậy chăng? Đến khi chúng
tìm cách thanh trừ các ngươi, lại do đâu đây?" Khi ấy từ phương Chính Nam của Diệt Thiên Trận, một đoàn người mặc áo Đạo, mắt đỏ như máu, tay chân
đen đúa, răng trắng miệng rộng tiến vào chừng hơn trăm người, vừa đi vừa hô to: "Đồ Thần, Diệt Đạo", khí thế không
lẫn vào đâu được. Từ Đạo Hạnh đáp: "Đạo biến cải chỗ sắc nhọn thành tròn đầy, khiến chỗ thương tổn thành lành lặn, làm
nơi đau khổ được tự tại. Chúng ta qua nhiều đời kiếp chính là muốn dưỡng hóa con cháu đế
vương thành hợp Đạo để điều lý nhân gian, việc làm luôn là chân chính vị đạo, không tiếc công sức. Các ngươi lợi dụng nhân tâm mà thực hiện ma biến, khiến chúng nhân vì cái tâm tình không bỏ, vì chỗ vô minh bất ngộ, dựa vào chính chỗ u ám
điên loạn mà buông lời phản môn diệt sư, khiến chúng phạm tội ác tày trời khó thoát." Dứt lời một quả cầu sét tụ trên không, những tia sét giật đánh
liên hồi vào đám tà ma, mùi cháy
khét thối nồng nặc bay khắp, khói đen càng lắm, ma chủng lại càng tràn vào lấp đầy.
Hắc ngục chủ nhân khua tay, lập tức một cơn mưa màu xanh lá cây ào xuống, những ánh xanh độc hại chạm vào thân thể linh thần bốc cháy xèo xèo. Các
linh thần tùy theo giới liền tụ lại, phút chốc hình thành nên sáu cột
trụ khổng lồ, sáng long lanh
chiếu tỏa, xua tan cơn mưa, khiến đám lạn quỷ phản đồ đều lùi lụi kinh hãi. Hắc ngục chủ nhân cười lớn: "Đạo Hạnh, ngươi có dám
dùng Lục Đạo Vô Lượng trận đấu với Diệt Thiên Vạn tượng trận của ta không, ngươi biết
cái giá của Lục Đạo Vô lượng trận chứ?" "Tà
ma chớ phí lời. Ta thân ở trong Trời, Tâm ở trong Đạo, Trí huệ theo đó mà vận hóa. Lẽ nào phàm thân
nhục thể này lại thực hơn Đạo? Cái lý ấy chỉ đúng với ngươi đấy thôi".
Hắc ngục chủ nhân nghe vậy càng cười lớn, tiếng cười như ngàn vạn dao khua
kiếm gãy, thúc các ma binh càng
lao vào cảm tử, trông như những tia
sán màu đen vùn vụt lao vào các cột sáng như muốn xuyên phá. Lại kể, khi ấy Voi Ma tiến vào, mỗi bước chân đều làm mặt đứt phình ra nứt gãy, tiếng rống của chúng hóa thành
những cột lửa màu đỏ bao trùm lấy kết giới Lục Đạo. Hắc ngục chủ nhân hét lớn: "Hợp Diệt". Lập tức bốn con voi tăng tốc, người chúng rung lên, từ
trong mắt mũi tai chúng đều tuôn ra vô số ma quỷ đủ chủng kiểu, lại theo chân ma tượng mà công phá kết giới. Đám phản đồ ngồi xuống kiết già, đoạn từ miệng chúng các hắc chú không ngừng tuôn ra, càng khiến
đám ma quỷ hung cuồng tìm cách lao vào kết giới.
Ở phía chính Tây của kết giới, một cánh cửa màu vàng
chói lọi mở ra, từ đó vô số thiên binh của Thiên giới, các Dạ Xoa, giám thần tiến ra, tay đều kết ấn, cầm chùy, kiếm, kích, tên, bình phép. Họ đi đến đâu ma quỷ dạt ra đến đó, rồi chúng lại nhanh chóng tụ lại, có khi cả trăm hắc quỷ tụ lại thành một chấm đen, lao đến như một mũi tên, xuyên qua giáp của một thiên tướng, làm vị này gục xuống hóa thành bụi sáng. Cứ thế những hạt bụi sáng bay lên trời, mỗi khi thấy lại khiến Từ Đạo Hạnh khẩn trương hơn. Đạo Hạnh nhướng mắt, đoạn tay phải hóa thành một vị Thần có gương mặt phẫn nộ, tay cầm thương ba mũi, cưỡi trên lửa đỏ lao ra ngoài kết giới. Tất thảy các linh thần đề hô to: "Đại Hắc Thiên, Đại Hắc Thiên". Vừa thấy bóng Đại Hắc Thiên, bốn con ma tượng đều dừng lại nhớn nhắc. Đám tà ma hoảng sợ lùi lại, chỉ thấy thân hình Đại Hắc Thiên vừa ra khỏi liền to lớn như một ngọn núi, cảm giác như
không gian đen kịt của Diệt Thiên trận tan vỡ đến nơi. Hắc Ngục Chủ nhân giận dữ cắn tay phun máu, chỉ thấy một dòng nước đen kịt từ đó chảy xuống, đến lúc loang ra thành một
cái hồ lớn. Lại kể từ mặt hồ đó một con rắn lớn ngang với Đại Hắc Thiên xuất hiện. Chúng ma mừng rỡ kêu lớn: "Đại Ma Xà", rồi lại hùng hổ lao vào chư thần tiên, dường như có động lực lớn vô cùng. Cũng dễ hiểu, mỗi lần xà ma xuất hiện là các ma binh
quỷ tướng bất phục mệnh lệnh đều bị thiêu hủy cả ma thân lẫn ma tâm, ngang với
hình thần toàn diệt. Nguyên Ma Xà này là nỗi sợ hãi bị tổn thương tích lũy suốt
a tăng tỳ kiếp mà thành, oai lực vô
biện. Đại Hắc Thiên và Ma Xà ác
chiến, khiến trời long đất lở. Nhưng khi ấy tà ma lại chiếm thế, cảnh tượng thật hãi hùng. Bốn con voi ma lại tiến lên, lần này còn hung dữ hơn trước. Đám phản đồ đều đã dùng ngự khí thuật bay lên trên cao, liên tục đọc các hắc chú mở thêm các cảnh cửa cho ma quỷ tràn vào.
Từ Đạo Hạnh dậm chân thật mạnh, chân trái liền hóa
thành một vị Thần phẫn nộ mang đầu Trâu, tay cầm một quả chùy lớn hình đầu lâu. Nguyên đây chính là Dạ ma Thiên, tử thù của A tu la. Chỉ thấy Dạ Ma Thiên cưỡi trâu lớn xông thẳng ra trận, đi đến đây là tà ma
bị cày nát đến đó. Đoạn Dạ ma Thiên lao đến một con ma tượng, bổ liên tục vào đầu nó, khiến đầu con ma tượng vỡ làm hai. Nó lại mọc ra một đầu mới, cái đầu bị đập vỡ túa ra máu đen, từ đó
lại có vô số yêu thú hiện hình, tiếng nghe chói tai nhức óc. Dạ Ma Thiên hét lớn, lại dùng hai tay chắp lại phóng ra một ngọn lửa lớn, vừa thấy ngọn lửa ấy thì bách vạn ma quỷ đều ngồi bệt xuống sợ hãi, có con kêu gào tự
hủy. Hắc Ngục Chủ nhân lại tự nhổ một cái răng, vứt xuống làm mọc ra cả một rừng những con giòi to
như khúc cây lớn, liên tục tiến tới cắn vào chân Dạ Ma. Từ Đạo Hạnh hít một hơi dài,
chân phải và tay trái bay lên
không trung rồi tụ vào nhau, từ bầu trời một tia sáng mở ra chiếu xuống, đoạn một vị Bồ Tát to lớn như trăm ngọn núi xuất hiện, đôi mắt sáng rực, hào quang
vô lượng, vị ấy như cột trụ trời, khiến ma khí vỡ tan nát. Vị ấy vừa xuất hiện thì Hắc Ngục chủ nhân thổ một búng máu đen, gằn giọng quát: "Hay cho Đạo Hạnh họ Từ, dám phế chân thân để mở cửa cho Địa Tạng Vương giáng thế".
Hắc Ngục chủ nhân còn chưa kịp nói
thêm, thì Địa Tạng Vương đã mở một cái bát, từ đó một lốc xoáy hút hết cả ma quỷ và phản đồ vào. Đoạn Địa Tạng Vương cầm thiền trượng đập xuống, một ánh sáng xuyên phá đâm qua tâm của Hắc ngục chủ nhân, hắn chỉ kịp hét lên rồi hóa thành
một làn khói đen mờ, để lại máu đen vương vãi
trên mặt đất. Tất thảy Diệt Thiên Vạn Tượng Trận trong khoảnh khắc tan biến, để lại cả một vùng gần trăm dặm xơ xác điên đảo. Lúc ấy Từ Đạo Hạnh cũng kiệt sức, buông mình xuống, tất thảy thần tiên cùng cúi đầu chào Đạo hạnh đoạn mờ dần tan biến. Từ Đạo Hạnh thổ ra một búng máu, tứ chi đã mất, đến đứng lên còn không nổi, vậy mà bỗng cười lớn rằng: "Hắc ngục chủ nhân, huyền thoại tà ác trăm nghìn năm của ngươi vậy là trong một ngày đã vĩnh viễn tiêu biến rồi." Lúc ấy từ hướng Bắc, một con phượng hoàng lửa xà xuống đứng cạnh bên Từ Đạo Hạnh. Thân Phàm tan dần,
chỉ thấy một bóng sáng lấp lánh cưỡi lên lưng phượng
hoàng, bay vút lên trời. Mặt trời xanh như ngọc bích, đẹp đẽ vô cùng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)