Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

Phù Vân, Sứ mệnh (03)


Hãy nói lại lúc Duy Hựu đang dối diện với ba vị kia. Một vị có hoa sen lửa, Hỏa Liên trên áo. Một vị có con rồng trắng, Bạch Long sau lưng. Một vị trên áo lấp lánh hình thái cực nửa xanh nửa đỏ, tạm gọi là vị Xanh Đỏ.

Duy Hựu tâm tình khi ấy rất ngơ ngác. Bởi vì Pháp lí xuyên không là một điều không hề dễ hiểu với đầu óc nhân loại. Tại sao lại không hề dễ hiểu? Là do đầu óc nhân loại căn bản cấu thành bằng trật tự thời không tuyến tính, thân xác căn bản được kiến tạo bằng chiều hướng của thời không tuyến tính. Giả sử một vật chất được kiến tạo theo kiểu cắt vát từ trên xuống, vậy thì vật chất sẽ cắt vát từ trên xuống, thì khi đặt một hòn bi lên nó sẽ trượt xuống, bởi vì tính chất vật chất là như thế. Tính chất của thời không này tuân theo qui luật Thành-Trụ-Hoại-Diệt rất mạnh mẽ, và thường có xu hướng tuyến tính thành những vòng xoáy cắt xuống, ngày càng trượt xuống, một viên bi thả vào sẽ xoay theo chiều đấy mà rơi xuống. Chính vì thế nên đầu óc của Duy Hựu thực ra không thể hiểu được Pháp lí xuyên không. Đối với Duy Hựu, thời gian là một trật tự tuyến tính, đi theo một đường thẳng. Giới hạn của Con người chính là bị trói buộc bởi một trật tự lớp lang các sự kiện đè nặng lên, cái gì không tuân theo logic của những lớp lang đấy bị xem là sai.

Duy Hựu dù rất gần với Đạo, nhưng Đạo của Duy Hựu là gì? Xét đến cùng Đạo với Duy Hựu vẫn là Đạo mà Duy Hựu có thể thấu biết, Đạo do Duy Hựu sống. Có ai không sống với Đạo như mình biết và mình sống? Rất hiếm người đạt đến tình trạng bán khai Công, bán khai Ngộ, tức là trong một khoảnh khắc hoặc trong một phần đời, họ liên tục sống với trạng thái không cần biết phù hợp với những thứ xung quanh hay không, họ chỉ cần làm theo Đạo lí. Bởi vì Đạo lí ở tầng trên khá khác với tầng dưới, cho nên tình trạng của họ thật đặc biệt. Duy Hựu thì không thể đặc biệt được như thế, ngay cả trong không gian ấy. Người có thể đột phá Pháp lí thời không của một không gian thì đã có thể khác rồi. Ai có thể nghĩ được là thời gian và không gian chẳng qua chỉ là một lớp màn phủ? Trên trán Duy Hựu có một cái bớt, giả sử thời gian là một tấm phủ thứ nhất, không gian là một tấm phủ thứ hai đè lên cái bớt , ấn lên một hình giống như hình một cái sừng nhỏ, phần thì che dày, phần thì che mỏng, thì người ta chỉ còn thấy một cái sừng nhỏ. Giờ thì nên gọi phần đang lồi lên là cái sừng hay cái bớt? Khi bóc được hai lớp thời không nhân gian, nhìn thấu mặt trăng nằm ở dưới, thì người ta sẽ thấy Sứ Mệnh. Nhưng khi Duy Hựu căn bản đang tư duy bằng thời không tuyến tính, hôm nay mình làm cái này, mai mình liệu có thế kia, ngày sau thì sống thế nào, quá khứ thì đã trôi qua như thế. Trong một trật tự thời không như thế, một trật tự huyễn ảo như thế, Con người ta căn bản là sống trong sự ngộ nhận, hiểu lầm. Người ta không thể tin nổi những gì mình không thấy, điều mà Con người hấy chỉ là những lớp thời không chồng lên nhau. Những vật chất mà người ta thấy ở xung quanh đây chẳng qua chỉ là các lớp thời không chồng lên nhau, Con người khó mà thấy Chân Mệnh của nó.

Chân Mệnh không sống cùng thời không với người ta. Chân Mệnh bị che lấp bởi những lớp vật chất thời không của các thời không khác nhau đè nặng, có khi đến hàng ngàn lớp. Khi người ta bóc được một lớp, lớp sau có là thực chất? Người ta bóc lớp nữa, bóc lớp nữa, bóc hết các lớp, lớp nào cuối cùng? Người ta không đồng vật chất với cái cuối cùng thì người ta không thể làm gì được. Cái cuối cùng thì như thế nào? Hãy tưởng tượng, khi tất cả các nhân tố đè nặng lên người vốn đang hướng đến Đạo lí, hướng đến mặt trời, thì tia nắng mặt trời sẽ bắt đầu vì cái nhân tâm hướng đến mặt trời này mà chiếu xuống cái Nhân tâm này. Ví dụ có một luồng chiếu xuống người đang hướng lên mặt trời, thì lúc đấy từ Nhân tâm sẽ có một nỗ lực hướng ra bề mặt, hướng lên, và mỗi điểm tiếp xúc giữa tia nắng và vật chất của người ấy lại là một điểm phải đột phá, phải xông phá các lớp thời không chồng chất lên nhau. Nhưng mỗi lần ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tức là ban phước, thì bên dưới này vật chất Con người cũng hướng lên, nhân lên. Khi người ta hướng đến điều cao quí, người ta sẽ cao quí. Cho nên mới nói, gặp người Tiên, gặp Phật, mà người ta hướng đến điều cao quí thì người ta sẽ được phước, nhược bằng hướng đến những điều bất kính thì người ta đúng là thất phước, thất đức.

Duy Hựu tuy được gần ba vị Tiên, lại đã chứng kiến như thế, nhưng kết cấu thời không của Duy Hựu thì nghĩ thế nào? Ban đầu thì Duy Hựu nghĩ là: “Đây là một cảnh quá khứ, ta chỉ vô tình thấy ở trong quyển Chân Kinh”, nhưng khi dụi mắt lại, vẫn nhìn thấy ba vị đang tranh cãi kia. Tuy gọi là tranh cãi, đối với Duy Hựu là tranh cãi nhưng thực ra ba người đấy không ngừng nói về việc các thời không sẽ diễn ra như thế nào. Bởi vì, khi các trí huệ của Thần Linh gặp nhau ở bề mặt, họ liên tục va đập với nhau để dần dần thấu hiểu tình huống của mình. Họ không nhớ được tất cả những chặng đường họ đi xuống, có thể là một ý niệm đã trải qua hàng triệu triệu năm, nhưng lúc này ở nhân gian mà nghĩ lại thì chỉ giống như chớp mắt, không thể biết được.

Điều thứ hai mà Duy Hựu có thể nghĩ trong đầu là gì? Đó là các vị này vừa xảy ra một chuyện ở ngay gần đây, tức là từ lúc mà cầm được quyển Chân Kinh, thấm nhập vào, đúng lúc trên kia xảy ra trận đấu, ở bên dưới này nhận thức như thế. Cho nên khi người ta gặp những người mang một Sứ mệnh từ thượng cổ, gặp người này đúng lúc họ nói là đang diễn ra cuộc chiến, đang xảy ra chuyện này, người này nói lại chuyện từ thượng cổ. Nhưng cái thượng cổ là thế nào? Thượng cổ chỉ là gián cách của không gian vật chất năng lượng lớn với cấu trúc nhân gian của Con người, cho nên lúc người bình thường nghe câu chuyện đấy thì cảm thấy gián cách cao một nghìn mét, coi như là một nghìn năm đi, họ chỉ thấy gián cách thế thôi, họ không thấy cái trực tiếp xảy ra trên kia. Cho nên về đầu óc Con người mà nhận thức thì thế nào? Đúng là sự việc trên kia xảy ra cách đây một nghìn năm, nhưng sự việc Con người ở dưới này mà nhìn nhận thì ở trên kia xảy ra, dưới này đang đối ứng. Đó là vật chất của Thần. Bởi vì vật chất của Thần là một niệm, một niệm của họ kiến tạo nên một vũ trụ đằng đẵng, với họ một niệm là chớp mắt. Họ chỉ trong chớp mắt tạo lập ra một vũ trụ, vũ trụ này đông đúc, đã trải qua bao nhiêu đời, đã phát triển khoa học kĩ thuật, đối với họ chỉ là như thế. Nhưng đối với con người, thật là đằng đẵng, đằng đẵng, là bao nhiêu công sức. Cho nên năng lượng càng thấp thì làm được một chuyện càng vất vả, mà thành tựu mãi không bao giờ bằng tầng trên cả, nguyên tắc là như thế.

Cho nên lúc này mà nói thì thế nào? Duy Hựu kém quá xa một trong ba vị , chắc chắn rồi. Không chỉ kém quá xa mà bây giờ cả ba vị ngồi đấy, đang cùng nhau dùng Pháp lí của cùng một tầng cảnh mà trao đổi, cho nên trường năng lượng tỏa ra thế nào? Cũng may là trong không gian được gián cách sẵn, cho nên trường năng lượng này khi tỏa ra, Duy Hựu càng cảm thấy lạc lõng vô cùng. Câu chuyện của họ đối với Duy Hựu một lúc thì Duy Hựu không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu cho là hoang đường, bắt đầu cho là một chuyện tưởng tượng. Duy Hựu bắt đầu ngồi một chỗ, khoanh chân, kết ấn, rồi ngồi luyện công, bởi vì luyện công mới tĩnh được. Bởi vì Duy Hựu vẫn còn gần với Đạo, cho dù ở tầng thấp, nhưng gần với Đạo ở tầng nào có chỗ lí tốt ở tầng đấy. Duy Hựu ngồi luyện một hồi, bắt đầu 1 lần, 2 lần, 3 lần, 9 lần, 81 lần, rồi 81 x 81 lần, cho đến lúc bắt đầu cảm thấy thời không xoay chuyển, thân thể giống như hoàn toàn mất kiểm soát, từng vật chất ở trong sâu thẳm giống như tỏa ra bên ngoài như một khối cầu trắng, rồi thân thể Duy Hựu bắt đầu nhấc lên khỏi mặt đất, biến thành một khối cầu trắng lơ lửng. Đấy chính là khối cầu trắng phản ánh trí huệ ở trong Duy Hựu.

Duy Hựu mới bắt đầu có một ý nghĩ thoát ra: “Các vị ấy vốn không ở đây, ta cần thừa nhận điều vốn không ở đây, chứ không phải ta cố gắng xem họ là giả hay là thật. Bởi vì họ là giả hay là thật là đối với ta, trong khi họ là chân chính đối với chính họ. Ta không thể xét đoán nổi.” Duy Hựu nghĩ như thế liền xả công bước xuống. Lúc này Duy Hựu cũng không để ý, thế nhưng thực ra bước chân của Duy Hựu đã không còn chạm vào sàn đất nữa rồi. Không gian ấy một khi đã xuất hiện, ba vị ấy bắt đầu biến thành một dạng tiểu linh giới, một kết giới bắt đầu được hình thành. Ba vị ấy càng trao đổi thì kết giới này càng đậm đặc. Nhưng chính Duy Hựu cũng không nhận thức được điều đấy, chỉ cảm giác là trong tâm lí thì hết sức thoải mái, trong suy nghĩ thì hết sức sáng suốt, còn thân thể thì hết sức nhẹ nhàng, bay bổng, liền cứ theo bước giống như từ bên trong mà nhẹ ra ngoài, thân thể cứ giống như đang phiêu bồng trôi về phía họ.

Duy Hựu đến gần họ, mới vái đầu nói: “Ba vị là Thần Tiên phương nào, xin cho tiểu sinh vấn ý? Tiểu sinh xuất thân từ Bạch Môn, cảm thấy ba vị rất gần gũi, đặc biệt là vị này”, nói rồi chìa tay về phía vị áo trắng có hình rồng, mới nói là: “Đặc biệt là Ngài, trông hết sức quen thuộc.” Vị áo trắng liền bật cười: “Ngươi có biết rằng ta là ai không?” Rồi vị thần Xanh Đỏ Thần xua tay: “Dẫu có kiến giải, chỉ là giả thiết của tôi, nào có đúng!” Còn vị mặc hình bông sen lửa thì vuốt râu, im lặng cười nói là: “Có lí! Có lí!” Đối với Duy Hựu chuyện này càng mơ hồ, Duy Hựu nói là: “Thế Ngài có phải là Sư Tổ của Ta không?” Bởi vì đó là một điều ở sâu thẳm trong Duy Hựu, bởi vì gần vị ấy quá rồi, vị ấy lại thiên về trí huệ, cho nên Duy Hựu lập tức bị tác động. Vị áo trắng kia nói: “Ngươi dám nghĩ thế sao? Ngươi có cho rằng ta tạo ra ngươi không?”

Duy Hựu càng nghe càng thấy trong tâm nổi lên cảm giác rằng sự việc hết sức hoang đường. Trong quan niệm của Duy Hựu, chuyện vũ trụ tồn tại theo cách mà mỗi người được vũ trụ kiến tạo, dù sao cũng là một chuyện không gần gũi lắm. Tại sao người ta gọi thế giới ngoài nhân gian là vũ trụ? Bởi vì đối với Con người mà xét thì thời không của Đạo là vũ-trụ. Đó là cách Con người tư duy về vũ trụ, xem đó là thời gian vô cùng, không gian vô cùng. Đấy là thời gian vô cùng, không gian vô cùng, chỉ có thuộc về Đạo thôi, chỉ có Đạo ở cõi vô hạn, cõi vĩnh hằng , thì mới cảm nhận được như thế, cho nên gọi đấy là ‘vũ trụ’. Cho nên gọi vũ trụ là đâu? Thực ra không biết là đâu cả, chỉ biết là nơi thuộc về Đạo, và đồng được với Đạo chính là hòa với vũ trụ. Duy Hựu chỉ biết như thế, và Con người chỉ biết như thế, cho nên không thể biết được rằng có một vị ở ngoài kia, xa sâu thẳm, thậm chí biết đâu là vị đã kiến tạo mình lại xuất hiện trước mặt mình được. Người ta không bao giờ gặp được vị kiến tạo ra mình cả, đấy là đối với Con người trong một thời gian đằng đẵng. Con người chưa từng biết rằng vị kiến tạo ra người ta có thể xuất hiện trước mình.

 Nên Duy Hựu nghe vị kia nói là “ta tạo ra ngươi” thì cảm thấy hết sức hoang đường, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút bị xúc phạm. Tất nhiên Duy Hựu nghĩ: “Vị này là Thượng Tiên, có nói như thế cũng xem như là ta vô tri bị nói đi”, liền cúi lạy một cái nói là: “Xin Ngài thứ tội.” Tại sao “xin ngài thứ tội”? Duy Hựu vừa nói “ngài có phải là Sư Tổ của Ta không?” ý nói là có phải một trong các vị tạo lập hay không, ở trong Chân Kinh hay không? Bởi vì Duy Hựu bắt đầu lờ mờ có một ý nghĩ: “Tất cả những điều đang xảy đều là trong không gian của Chân Kinh, chứ không phải là một không gian thực.” Duy Hựu có thể phân biệt được không gian như thế. Duy Hựu hỏi vị kia xong, lại thấy vị ấy nói thế, liền nghĩ: “Chắc là hiểu lầm, chắc là hiểu lầm.” Ý của Duy Hựu tức là xin lỗi, chính bởi vì nghĩ là vị này chắc không liên quan đến Môn phái của mình. Tuy nhiên Duy Hựu vẫn nhìn hình Bạch Long ở trên áo bào của vị ấy, trông lấp lánh và tưởng như nó đang biết nói. Hơn nữa Duy Hựu nhìn sâu vào một chút thì cảm giác mình đang ngồi trên một đỉnh núi, nhìn ra xung quanh là vũ trụ mênh mông, không có nhà cửa, không có không gian, thật là khó định hình. Duy Hựu vừa nhìn con rồng như thế đột nhiên giật mình nghĩ: “Hình rồng của vị ấy mà đã thu hút đến như thế, phải nói trí huệ của vị này là vô lượng.”

Duy Hựu vừa nghĩ đến thế lại ngẩn ngơ. Bởi vì thực ra cảm xúc của một người gặp được các đấng sáng thế sinh thành ra mình là thế nào? Chính là không biết phải nói gì cả. Họ cảm thấy kể cả một lời nói cũng là thừa. Họ cảm thấy họ có thể nói tiếp, nhưng họ cũng cảm thấy là không thể nói tiếp. Họ cảm thấy muốn nói một điều gì, họ có thể nói một điều gì, nhưng cũng không chính xác là điều họ muốn nói. Chỉ là một động lực thôi đẩy, về căn bản chỉ là gắn kết thôi.

Ba vị kia lại trò chuyện với nhau một hồi. Vị xanh đỏ nọ ngồi lại, thân thể ông ta hết sức to lớn, phải cao gấp đôi Duy Hựu, cho dù Duy Hựu đã trong vóc dáng của một người 20 tuổi, người ta gọi bây giờ cũng phải cao đến 1m6, 1m7. Thế nhưng vị kia còn cao hơn nữa, thậm chí là cao gấp đôi, cao hơn nữa, thậm chí Duy Hựu cảm thấy một hình ảnh kì lạ, là ba vị này đều trông giống như nhỏ thó như mình, giống như đều lớn gấp đôi gấp ba mình, giống như mình đang đứng trước một vũ trụ, cảm giác này đan xen rất lẫn lộn. Duy Hựu không thể hiểu được những gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy tình trạng của mình bồng bềnh như mơ, không xác định được là điều gì.

Lại nói, vị Thần xanh đỏ kia mới ngồi xuống, cười khà khà: “Để ta nói cho ngươi biết. Đấy là khi chúng ta đã thất bại ở trên kia rồi, chungs ta liền xuất một niệm, niệm này xuyên thời không xuống phía dưới, kiến lập cho người ta một nền tảng, và trong nền tảng ấy những vật chất của chungs ta bị đánh hủy liền bắt đầu có thể tụ hợp với nhau, bắt đầu có thể quay trở lại theo Lí, theo Đạo của người ta mà phục hồi. Tại sao chúng ta bị đánh bại? Bởi vì vũ trụ này vốn không thuộc quyền của chúng ta ở đây, cho nên chúng ta bị đẩy lùi, ước chế như thế. Chúng ta cũng không biết được rốt cục là vũ trụ này tại sao không thuộc phạm vi nào của ta, nhưng vật chất của ta chính là không bám dính được nó, cho nên không có năng lực.” Tại sao vị xanh đỏ nói thế? Là bởi vì ở trong một tầng cảnh, vật chất mà thuộc về tầng cảnh đấy thì có hết toàn bộ năng lực của tầng cảnh đấy. Giống như một Con người ở trong nhân gian, nếu như khai mở đến cùng, có hết mọi Thần thông của không gian này. Nhưng các vị kia đều không có hết mọi Thần thông của không gian đấy, giống như bị khóa vậy, các vị ở đấy giống như bị đày, giống như bị ước chế, giống như không phải là mình vậy.

Rồi vị Xanh Đỏ kia lại nói là: “Chính vì một niệm của ta đến đây đã tựu thành hình, và chính bởi vì vật chất của ta không liên đới với vật chất của vũ trụ, cho nên vật chất của ta có thể tùy ý di chuyển, nên khi đến đây tự nhiên đã tựu thành hình. Đến đây tựu thành hình thì vật chất của ta liền tựu thành ba mảng, mảng thứ nhất là tạo thành một cuốn kinh, các ngươi gọi là Xanh Đỏ Kinh. Phần thứ hai tạo thành Con người mà các ngươi đều gọi là đệ tử môn phái. Phần thứ ba người ta kiến tạo nên chính các duyên nghiệp và an bài. Chính những duyên nghiệp và an bài là một cách chúng ta nghĩ về nhân gian, cách chúng ta lý giải phương thức phục hồi. Bởi vì cách này không hợp với Con người cho nên chỉ tồn tại ở trong Linh Giới, chính là ở trong một chỗ đặc biệt nhất thì vật chất của ta tựu thành hình, tựu thành hình chính là căn hầm này. Tại sao căn hầm này thành hình như vậy? Chính là bởi vì ta muốn thành hình như vậy, bởi vì lúc cuối cùng niệm của ta chống đối lại Ngũ Tuyệt Ma Vương, cho nên niệm của ta mới trở thành một căn hầm giam hãm như thế này. Một niệm cuối cùng của ta tựu thành, giờ thì ta thấy hết sức quen thuộc, hết sức quen thuộc. Đảm bảo ngươi cũng tìm thấy Xanh Đỏ Kinh ở trong này!”

Duy Hựu nghe càng thêm hồ đồ, lại nghĩ: “Nghe thì hết sức hợp lí, nhưng tình tiết thì thật quái gở.” Duy Hựu nghĩ, vị ấy rõ ràng bị đánh bại, rồi chính nhờ mình mà đến đây, rồi lại vị ấy cùng theo Duy Hựu về, rồi không hiểu tại sao bây giờ bỗng biến thành vị an bài vạn sự như thế, hơn nữa lại còn có Xanh Đỏ Kinh ở đây, hơn nữa chuyện này còn xảy ra từ nghìn đời rồi. Duy Hựu bất giác theo bản tính trẻ thơ, và vì vẫn là đứa bé 9 tuổi, bật cười nói là: “Ngài nói thật hồ đồ!” Vị Xanh Đỏ kia nói: “Ngươi nói xem ta hồ đồ chỗ nào?”, vị ấy bật cười khanh khách. Duy Hựu đáp: “Thật là hồ đồ! Tất cả tôi vừa chứng kiến các ngài bị một vị Ma Vương đánh bại, rồi các ngài lập tức ở đây, thế mà các ngài nói đã kiến tạo ra nơi suốt hàng nghìn hàng nghìn năm như thế. Tôi thật là không tin tưởng nổi.” Vị kia nói: “Hàng nghìn năm?” Vị ấy lại trố mắt ra nói: “Hàng nghìn năm của vật chất của xứ sở thô kệch như vậy, thì đối với người ta chỉ chưa đầy một niệm.” Duy Hựu lúc đấy lại nổi tính trẻ con lên nói: "Vậy thì ngài thử dùng một niệm duy hóa thêm một nghìn năm nữa xem!”

Cách nghĩ của Duy Hựu xuất phát từ bản tính của những người vật chất vẫn còn bị ràng buộc bởi Tam giới. Trong vật chất của Tam giới, vì vật chất cấu thành nên Tam giới là Tình, cho nên một trong những điều mà nó thường hay tư duy, Tình thì phải gắn kết, muốn gắn kết thì phải biểu hiện. Bởi vì nếu người ta giữ chặt ở trong lòng thì tức là không biểu hiện, cho nên muốn gắn kết thì phải biểu hiện, đấy là Tình. Tình cần sự biểu hiện nhưng không phải là biểu hiện một cách độc lập, không phải giống như người ta nhìn thấy mặt trời, mà người ta muốn cảm giác mặt trời chiếu hơi ấm đến người ta. Người ta muốn cảm thụ biểu hiện của người khác, đấy chính là Tình. Nên trong vật chất của Tam giới có tính chất đó, Duy Hựu cũng mang tính chất này. Duy Hựu muốn người ta phải bộc lộ cho mình thấy thì mới tin. ‘Thấy thì mới tin’, không những thấy được mà còn phải cảm nhận được, những điều mà ngươi làm phải là những điều mà ta muốn thấy, bay lên chứ gì, ta vẫn nghi ngờ là giả, ngươi phải bay lên và phải kéo ta đi lên, thế thì ta mới tin được. Ngươi bảo ngươi Thần thông chứ gì, không chỉ chữa bệnh, ngươi phải chữa bệnh được cho ta, thế thì ta mới tin. Đó là Pháp lí của con người: không thấy thì không tin. Cho nên đối với Duy Hựu, một câu “một nghìn năm này, làm thêm một nghìn năm nữa xem nào” là câu hết sức thực tế. Đấy là trong lòng Duy Hựu nghĩ vậy.

Lại nói, vị Xanh Đỏ kia cười đáp: “Tiểu tử, giờ mà ta cho một nghìn năm nữa trôi qua thì e là ngươi cũng không ngồi đây được. Hơn nữa, ta cũng không tiện tạo nên việc đấy ở đây.” Duy Hựu lại càng bật cười khanh khách, nói là: “Thế thì ta hiểu rồi, ngài đừng có làm một nghìn năm nữa.” Duy Hựu nói đùa như vậy. Tất nhiên Duy Hựu mà xét trong tình huống này là thế nào? Chính là đang bất kính, đang phạm tội đại bất kính, vì Con người thì không được bài THần, không được trêu đùa Thần. Tội đại bất kính đấy dĩ nhiên là không thể tha rồi, cho nên vị mặc áo đạo bào trắng kia vừa nghe liền cầm cây phất trần đập xuống. Duy Hựu thấy tất cả những ánh phất trần giống như ánh bạc chuẩn bị đập xuống liền giơ tay, khua một chút thành một hình thái cực ở trước mặt, hình thái cực này tỏa phát một tia màu xanh rồi đẩy bật lên. Đây là một trong những phép thuật ấn chú của Tiên Môn, thuộc về Phong Bế Tỏa Tuyệt, đã đạt đến hình dạng của Thái cực. Đấy là một điều tu luyện rất hiếm có. Trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, Duy Hựu đã tu thành, chính Duy Hựu không lí giải được vì sao, nhưng trong lúc ấy tự nhiên tiên thiên giơ lên hình như thế. Thái cực này vừa bay lên, chạm vào phất trần kia thì lập tức tan biến, phất trần vẫn xuyên qua tay Duy Hựu mà đập xuống đầu được, khiến cho Duy Hựu cảm thấy đau điếng, ngã ngồi xổm một chút, rồi xoa xoa đầu, đúng như cử động của một đứa bé 9 tuổi.

Duy Hựu lại nghĩ trong đầu: “Ta cứ tưởng ta tu được Tiên thuật, nào ngờ cũng chẳng phải Tiên thuật gì, đều là ta huyễn ra cả.” Duy Hựu lúc này cảm thấy hết sức buồn lòng, bởi vì đã tưởng là mình luyện được thuật Phong Bế Tỏa Tuyệt, tựu thành hình thái cực, là một trong những đỉnh cao của Tiên thuật, thế mà cái phất trần kia chỉ phất lên đập xuống mà đập trúng đầu mình. Duy Hựu cảm thấy mất hết lòng tin vào trong Tiên thuật, liền nghĩ là: “Tiên thuật có thể có ích, nhưng không có ích như ta tưởng.” Nghĩ như thế lại thấy phất trần giơ cao lên đập xuống đầu một lần nữa, lần này đau điếng hơn. Duy Hựu đứng lên hỏi là: “Ngài làm gì mà đánh ta?” Vị kia nói là: “Ngươi có biết đây là ai không? Ngươi không biết thì cũng phải kính trọng bậc bề trên, bởi vì ngươi biết chúng ta là Thượng Tiên. Nếu đã biết người ta là Thượng Tiên mà ngươi vẫn còn vô lễ như thế, không phải là trong Môn phái của ngươi sẽ thấy tủi hổ về ngươi sao? Nếu bây giờ ngươi ở đây mà làm chuyện đấy, lại đã đạt đến một công năng nhất định, mà ngươi vẫn còn làm điều đấy, không phải Môn phái của ngươi sẽ tủi hổ về ngươi sao?”, vị ấy nhắc lại như vậy.

Lời này đối với Duy Hựu là sao? Duy Hựu thấy rằng vị kia không ở trong Môn phái của mình, lại cất tiếng vì Môn phái của mình, là chuyện không chấp nhận nổi. Thế nhưng lời dạy lại hết sức có Đạo lí, hơn nữa có một sức mạnh vô hình đã khiến cho Duy Hựu bỗng nhiên cảm giác thân thể giống như ngã sụp xuống, cảm thấy tội đại bất kính, trong khoảnh khắc nghĩ nhanh ra. Con người bình thường thì nhận ra tội lỗi của mình rất khó từ bỏ, bởi vì nhận ra thì càng khó từ bỏ. Chính ra người ta không nhận ra mà đột nhiên người ta làm, người ta có thể sửa sai trong lúc bình thường thì dễ sửa sai hơn. Trong lúc đang làm mà biết sai rồi sửa lập tức, không ai nhìn thấy, thế là an toàn rồi, như thế có thể sửa được. Nhưng người ta đã thấy thì sao, lại còn không phải là người dưới thấy mà là người trên thấy, lại không chỉ thấy ít mà còn thấy nhiều, lại không những thế điều mình chưa thấy được vị ấy đã thấy được rồi, điều mình không hiểu biết vị ấy đã hiểu biết rồi. Cho nên trong lòng Duy Hựu lúc này lại càng khó từ chối. Tuy nhiên có một điểm sâu thẳm trong Duy Hựu bỗng nhiên cảm giác là mình rất nên quì xuống, Duy Hựu liền phủi tay phủi quần áo rồi quì xuống, đập đầu vào đất thưa: “Là Ta tội đại bất kính, xin Ngài xá cho.”

Lại nói vị Thần xanh đỏ kia, lúc thấy Duy hựu đập đầu, cười hết sức khoái trá, thân thể của ông ta to lớn nhưng tiếng cười càng to lớn, cảm giác như cả không gian cùng rung lên. Cả hai vị kia, vị áo trắng thì ngồi nghiêm minh, vị có hoa sen đỏ thì ngồi giống như là ngọn núi ngồi, hai vị ấy giống như một âm một dương, trông hết sức lớn lao, vĩ đại. Vị xanh đỏ kéo Duy Hựu ra một chỗ, bảo: “Ngươi đừng đập đầu. Nhưng tại sao ngươi lại không chống được cây phất trần của lão già kia?” Duy Hựu nói là: “Phép thuật của Ta không có tác dụng, cho nên khi phất trần quất xuống Ta không chống nổi.” Vị kia liền nói là: “Ngươi thật khờ khạo! Phất trần của hắn là làm bằng tơ tằm nghìn năm, ngươi làm sao mà chống được!” Duy Hựu hết sức bất ngờ, mở tròn mắt: “Tơ tằm nghìn năm?” Xong vị kia nói là: “Đúng rồi, tơ tằm nghìn năm. Hắn dùng tơ tằm nghìn năm ngâm vào trong bạc, cho nên sức rất là nặng, mà thái cực lại không cản được việc bị đánh.”

Duy Hựu không phát hiện ra chỗ rất buồn cười ở trong điều vị kia nói, hơn nữa biết vị kia là bề trên, làm gì có chuyện vị ấy nói dối mình, không biết là có nhiều vị Thần có khi khuấy đảo cách nghĩ bình thường của con người để mà dạy dỗ, cho nên Duy Hựu khúc khích cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Thế là vị kia liền vò đầu bứt tai, ngồi xuống, ông ta giống như một ngọn núi biết đi, rồi ông ta bảo Duy Hựu là: “Vậy thì phải ăn cắp cái phất trần ý.” Duy Hựu lại càng cảm thấy buồn cười hơn, cái tâm tính của một đứa trẻ bắt đầu thức dậy rồi, cảm giác hối lỗi và ân hận đã qua đi rất nhanh, tâm tính tươi tốt, có thể tu luyện được. Duy Hựu liền hỏi: “Vậy ăn cắp ra sao đây?” Vị kia nói: “Để ta dạy cho ngươi một thuật này”, nói xong liền vẽ ra đất. Duy Hựu thấy vị này đầu tiên vẽ một hình thái cực xanh đỏ có hai chấm trắng, rồi vẽ tám thái cực xung quanh, xong bắt đầu Duy Hựu thấy các hình thái cực này đều chuyển động, rồi cảm giác các hình này nâng lên khỏi mặt đất, rồi thấy nó giống như một hệ đang vận chuyển. Từ những đường vận chuyển như thế, Duy Hựu thấy là có những thái cực nhỏ thì vận chuyển như một con rồng uốn xung quanh, nhưng với một tốc độ hết sức nhanh, có những thái cực phải di chuyển rất chậm nhưng lại không thấy hình bóng đâu cả, cảm giác vừa hình bóng vừa không thấy ở đấy, mỗi thái cực lại có một Pháp lí vận chuyển khác nhau. Mười thái cực này bắt đầu đều vây quanh một thái cực chính, cứ liên tục liên tục như thế. Xong vị Thần xanh đỏ liền quay ra hỏi Duy Hựu: “Ngươi thấy hay không?” “Có! Có!” Duy Hựu lập tức gật đầu. Vị này liền nói là “Thế thì ta cho ngươi”, nói xong liền đập tay vào khối đang bay lơ lửng, bỗng nhiên biến thành một thứ giống như cái chuông lục lạc nhỏ, rơi vào tay Duy Hựu. Rồi vị ấy nói là: “Ông ta đang tọa thiền, đến khi nào ngươi nhìn thấy trên đầu ông ta có một bông hoa nở ra, thì ngươi dùng lục lạc này vừa đi vừa rung, hắn sẽ không nhìn thấy ngươi.” Duy Hựu nói là: “Tại sao phép thuật này lại có thể kì diệu như vậy?” Vị Thần xanh đỏ nháy mắt nói: “Cứ làm rồi sẽ có ngộ!”

Duy Hựu đợi một lúc quả nhiên thấy trên đầu vị kia bắt đầu xuất hiện một bông hoa sen, nhưng không chỉ một bông hoa sen, lại một bông hoa sen khác, rồi lại một bông hoa sen nữa, chỉ có hai màu thôi, một là màu sen trắng, hai là màu sen xanh giống như màu thiên thanh. Hai màu này xen kẽ nhau xung quanh vị kia, giống như vị ấy đang ngồi trên một ao sen rộng lớn, tất cả đều là một màu xanh lóng lánh như màu ánh bạc lẫn với một màu như màu cầu vồng, còn màu kia là một màu xanh đang tỏa rạng. Vị ấy ngồi trông rất thánh khiết như thế. Duy Hựu cảm thấy rất ngơ ngẩn, trên tay không ý thức được bỗng rung tay một chút, cái lục lạc vừa rung một chút thì Duy Hựu bỗng thấy hoa sen tan đi, xuất hiện một khoảng trống xung quanh người mình thành một lớp trông mờ mờ nhạt nhạt. Duy Hựu cảm giác giống như là mình có thể bước xuyên qua hoa sen, liền bước một bước thử, quả nhiên giống như vật chất của mình đang đi xuyên qua hoa sen, rồi thấy xung quanh mình có một trường nho nhỏ; nghĩ như thế liền cảm thấy vui vẻ quá, liền vừa đi vừa lắc cái lục lạc, quả nhiên đi được thật, đi đến gần vị ấy cho đến lúc nhìn thấy phất trần của vị ấy, liền giơ tay lấy một cái. Lúc này Duy Hựu lại lắc cái lục lạc nhanh hơn, lấy xong vừa chạm vào vị kia lập tức thấy thân thể mình giống như bị bóp méo vào một không gian rồi chui tọt ra mất.

Lúc Duy Hựu mở mắt ra đã thấy vị xanh đỏ kia bật cười: “Ta đã bảo lấy là lấy được mà!” Rồi Duy Hựu nhìn xung quanh nói: “Hai vị kia đâu rồi?” Vị Thần xanh đỏ bảo Duy Hựu: “Suỵt! Ngươi đừng nói to không họ nghe được. Người ta đang ở một không gian ngay bên cạnh không gian của chúng, nên người ta lấy xong mà biến mất ở đây thì không ai biết là người ta lấy gì.” Duy Hựu nghe thế hết sức khoái trá nói: “Vậy thì từ nay Ta có thể lấy cắp mọi đồ trong thiên hạ!” Vị Thần xanh đỏ liền vỗ đầu một cái: “Ngươi lấy mọi đồ trong thiên hạ làm gì? Nghe ta, người đạt Đạo chỉ lấy đồ quí, không lấy mọi đồ trong thiên hạ làm gì.” Duy Hựu nghe thế đáp: “Đúng! Đúng! Lấy mọi đồ tốt nhất trong thiên hạ!” Vị kia lại trố mắt hỏi Duy Hựu: “Thế ngươi nghĩ đồ gì là tốt nhất?” Duy Hựu nói là: “Ví dụ như phất trần này là đồ quí, có Tiên khí là tốt!” Vị kia gật gù nói: “Biết có Tiên khí là tốt!” Nhưng rồi vị kia lại mở bừng mắt ra nói: “Thế vẫn chưa là tốt nhất. Bởi vì đồ của người khác, không phải do ta làm thì làm sao mà xài được, có Thần thông bên trong đấy ta cũng không dùng được. Thế sao lại là tốt nhất?” Duy Hựu liền gãi đầu nói: “Đúng rồi! Tốt nhất là tốt nhất trong tay người ta, không phải là tốt nhất trong tay ta”, rồi ngồi xổm xuống một hồi, lại suy nghĩ gãi đầu, nói là: “Đúng rồi! Tốt nhất là vật có thể hoán cải Thiên Địa, có thể là ngọc của Thiên Địa, có thể là các ngọc kị tà, kị phong, kị thủy, có thể là các ngọc ở trên Thiên Đình, có thể là viên ngọc ở trên vương miện của Thiên Đế.” Vị kia nói là: “Không phải! Không phải! Những vật đều để trừ chống, chứng tỏ là năng lực mình không đủ. Mình lấy một vật mà khiến cho năng lực mình trở nên không đầy đủ nữa, vậy thì lấy làm gì, càng mang tiếng là không được. Cho nên vật được vật quí, còn ta thì trở thành vật thừa, vậy không phải là vật quí, không hề quí chút nào cả?” Duy Hựu liền gãi đầu nghĩ một chút rồi nói là: “Kì lạ! Kì lạ! Vậy thì phải lấy vật quí nào bây giờ?” Vị kia liền ghé vào tai Duy Hựu nói là: “Ngươi đi lấy Chân Kinh cho ta.”

Lại nói Duy Hựu nghe thế liền ngẩn ngơ: “Sao Chân Kinh lại là vật quí nhất?” Vị này liền vỗ vai Duy Hựu nói là: “Ngươi thật là biết đùa! Chân Kinh không quí nhất thì còn là gì, thiên hạ này tranh nhau là vì Chân Kinh cả.” Duy Hựu lại gãi đầu nói: “Nhưng nào biết Chân Kinh ở đâu? Ta biết có cuốn Xanh Đỏ Kinh mà ngài nói đến, nhưng không phải là của ngài đâu. Ta đã thấy vật này ở đây từ lâu rồi.” Vị kia liền nói là: “Ta cũng không cần Xanh Đỏ Kinh, có phải Xanh Đỏ Chân Kinh đâu? Ta nói cho ngươi, có một vị đang giữ Xanh Đỏ Chân Kinh.” Duy Hựu hỏi: “Thưa Ngài, là ai đang giữ?” Vị đó đáp: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đến một nơi, ngươi đến không gian này thì vị này đang ở đấy. Vị này  đang giữ Chân Kinh, mà vị này lại cần cái phất trần bằng bạc này. Ngươi chỉ cần lấy phất trần bằng bạc này đổi lấy vật của vị kia, như vậy thì ngươi có thể lấy được Chân Kinh về cho ta.” Xong Duy Hựu nói là: “Hay lắm! Hay lắm! Chân Kinh là vật quí, thể nào ta cũng lấy được!”

Rồi Duy Hựu lại nói: “Nhưng lấy Chân Kinh sao lại là vật quí? Ta đâu có luyện được đâu?” Vị kia hỏi: “Sao lại không luyện được?” Duy Hựu lắc đầu: “Ta đã có Môn phái của ta. Thành ra Chân kinh cũng không có gì quí cả, Ta phải lấy thứ khác.” Vị ấy nói là: “Ngươi lấy Chân Kinh cho ta rồi ta sẽ cho ngươi một thứ.” Duy Hựu lại hỏi: “Thứ gì vậy?” Vị này bỗng nhiên từ đâu liền rút ra khỏi tay, thấy một hình thái cực xanh đỏ mở ra một chút. Duy Hựu cảm thấy bên trong có thể soi thấy cả một đáy vũ trụ đang vận chuyển, xong vị kia cười đắc chí: “Ngươi thấy đẹp không?” Duy Hựu nói là: “Hết sức đẹp đẽ! Hết sức đẹp đẽ!” Vị kia lại nói: “Ngươi hãy tưởng tượng xem, ngươi lấy được Chân Kinh về đây ta sẽ cho ngươi gắn lên mũ áo, từ đấy trong mũ áo của ngươi giống như có cả một vũ trụ đang vận chuyển, có kẻ nào nhìn mà không kinh khiếp?” Duy Hựu đang là tuổi nhỏ, cho nên cảm thấy hết sức hứng thú, lại gật đầu lia lịa nói: “Chính thế! Chính thế! Bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng cảm thấy hết sức kinh khiếp!”

Thực ra Duy Hựu không thể ý thức được, việc mà Duy Hựu từ bước vào trong kết giới bằng sắt, sau đi vào một không gian vô tận của các vị Thần, chứng kiến một cảnh rồi trở về đây, lại theo một phép thuật mà ẩn vào trong một không gian nằm ngay bên cạnh các vị ấy, rồi chuẩn bị bước sang một không gian khác. Điều mà Duy Hựu không hề nhận thấy, chính là một bước tu luyện ở trong một cảnh giới cao vời, một người phải đi xuyên qua các Linh giới khác nhau, các cảnh không gian khác nhau, nhìn thấy các sự việc khác nhau, học được những điều khác nhau, và trong quá trình trở về thì vật chất căn bản đã thay đổi. Đó là một hành trình tu luyện. Nhưng Duy Hựu quá nhỏ tuổi để thấy, chính vì Duy Hựu không để tâm đến điều ấy, cho nên càng dễ tu luyện. Bởi vì một người tự nhiên đi giữa các cảnh giới mà không thấy vướng mắc, cũng không truy cầu điều gì ở các cảnh giới, người đấy có thể hiểu được các cảnh giới đấy.

Vị kia lại  nói: “Vậy thì ngươi đi ngay đi!” Rồi Duy Hựu liền bảo: “Ta đi ngay! Ta đi ngay!”, rồi đứng lên ngơ ngẩn một hồi bảo: “Nhưng đi thế nào vậy?” Vị xanh đỏ liền vò đầu bứt tai: “Trời ơi ngu quá là ngu!”, xong liền nói là: “Ngươi đọc một câu chú này: “Om Ma Ni Pad Me Hum” rồi đến chữ Hum ngươi đọc vòng lại với chữ Om, này “Om Ma Ni Pad Me Hum Hum Om”. Đến lúc đó ngươi sẽ thấy là trên tay ngươi xuất hiện một cái vòng tay, vòng tay này khi ngươi đọc cho đủ theo thứ tự ta đã nói thì đến lúc nó sẽ chuyển sang màu xanh giống như là lá cây. Khi nó chuyển sang màu xanh lá cây, vậy thì tốt rồi, ngươi bắt đầu hình thành một vòng tương tự ở tay còn lại, tay còn lại vừa hình thành ngươi sẽ thấy màu xanh da trời, giống như đập hai tay lại với nhau sẽ mở ra một cánh cửa. Ngươi lập tức chui vào cánh cửa này sẽ vào không gian khác.” Duy Hựu nghe thấy thế liền hết sức thích thú, liền đọc theo, ban đầu thì không thấy gì cả, đọc hết từ lúc này sang lúc khác, mỏi cả miệng cũng không thấy xuất hiện điều gì, liền quay nói là: “Phép thuật ngài dạy ta không có linh nghiệm.” Thế là vị kia liền cầm hai tay lên, đọc: “Om Ma Ni Pad Me Hum Hum Om”, lập tức xuất hiện vòng xanh lá cây ở bên tay. Vị kia lắc đầu nói là: “Ta quá thông minh! Trời cho ta trí thông minh, khác những kẻ ngu muội đọc mãi cũng không thấy!”

Duy Hựu nghe thế thấy rất bực bội, bởi vì tuổi còn rất nhỏ, liền lại ngồi xếp bằng. Duy Hựu nghĩ là: “Trước hết ta phải luyện công, luyện công sẽ làm cho thân ta đầy dòng vận chuyển công, rồi ta chỉ việc đọc ta sẽ luyện được ngay.” Duy Hựu liền vừa luyện công vừa đọc, lúc này luyện thấy trên tay bắt đầu có những cảm giác, có những dòng khí vận chuyển vô cùng mạnh mẽ. Duy Hựu đắc chí nghĩ rằng là: “Người chê ta ngu, ta nhất định cho ngươi thấy là Công Pháp của ta kì diệu!” Duy Hựu liền tập như thế, tập đủ 81 lần thì trên tay bắt đầu xuất hiện cả hai vòng đấy. Vị kia đứng ở bên ngoài nhìn, gật gù nói là: “81 lần mới xuất hiện nổi, tuy ngu nhưng cũng có ngộ!” Duy Hựu nghe vậy trong lòng cảm thấy tức tối, liền tập thêm 81 lần nữa, thì lúc này trên tay Duy Hựu một tay bắt đầu xuất hiện vòng màu xanh lá cây, một tay xuất hiện vòng màu xanh da trời. Duy Hựu rất mừng, đứng bật dậy, nhưng vừa đứng bật dậy hai cái vòng liền biến mất. Vị kia đứng bên ngoài liền hét lên: “Ngươi quả thật là ngu! Quả thật là ngu! Có điều nhỏ mà cũng không làm được, chỉ là hai cái vòng tay thôi cũng không làm được! Thế mà còn định làm chuyện tràng giang đại hải nào?” Duy Hựu cảm thấy trong lòng hết sức xấu hổ, lẩm bẩm: “Rõ ràng ta đã cố hết sức, phép thuật của ta vốn rất là cao, tại sao có một âm này cũng không nối được?”

Đó chính là một khoảnh khắc khi người ta bắt đầu nhìn lại quá trình tu luyện, nhìn lại cái chỗ mình tại sao không làm được. Duy Hựu bắt đầu có một chút lí giải, rồi bắt đầu lí giải từ Đạo lí, chính là chỗ rất gần với Đạo của Duy Hựu. Duy Hựu liền tự nhiên ngơ ngẩn: “Ngài bảo Ta đọc đến hết câu Hum thì đọc là Hum Om, như vậy là Hum lặp lại 2 lần, Om lặp lại 2 lần nhưng Hum lặp lại 2 lần ở cuối, Om lặp lại 2 lần ở đầu, Hum lặp lại ngay lập tức, mà Om lặp lại sau một qui trình. Như vậy là có một điểm nối dài, có một điểm kết thúc, vậy hình này vốn không phải là hình cái vòng, mà là hình có một cái tâm, rồi tâm này được bao bằng cả cái vòng. Tâm đây là cung Hum, còn cái vòng bao quanh đây chính là cung Om. Nhưng hai điểm này thì lại không tách rời nhau, cho nên ta đoán đây chính là hình vòng xoáy. Ta không tưởng tượng ra được cái vòng xoáy ở trên tay, chính là bởi vì khi cái vòng này đã được thiết lập thì một điểm của vòng sẽ chui vào trong Mệnh môn của ta mà cấy thành, và một điểm thì vòng xoắn ra ngoài. Đó chính là chỗ ta không hiểu được mấu chốt của cái vòng cho nên không làm sao tựu thành được.” Duy Hựu vừa nghĩ liền thấy là từ trên mạch tượng của bàn tay trái, từ Thần môn và mạch tượng bàn tay phải, từ Mệnh môn; từ điểm đó bắt đầu trồi ra một điểm như là cầu vồng xoắn xung quanh tay rồi hình thành một vòng xanh lá cây, một vòng xanh da trời hết sức đẹp đẽ, lại còn tỏa sáng lấp lánh. Duy Hựu nhìn thế cả mừng, liền nói với vị kia là: “Xem Ta giỏi không này!” Vị kia đáp: “Ngươi nhìn lại mà xem.” Duy Hựu nhìn thấy là sau khi tỏa sáng xong hai cái vòng lại biến mất.

Lần này thì Duy Hựu cảm thấy trong lòng đả kích nặng nề. Chính là khi người ta vừa ngộ ra một điều, tưởng rất là lớn, thế rồi thấy điều ấy liền lập tức vô dụng thì trong lòng cảm thấy hết sức thất vọng. Đối với Duy Hựu lần này là đả kích rất lớn, bởi vì từ lúc trở về từ Linh giới cho đến giờ, Duy Hựu không điều gì ngộ được, lại còn liên tục phạm phải các cấm giới, và tất cả những phép thuật các vị kia làm đều là người ta cho, cũng không tự mình làm được điều gì, trong lòng sớm đã cảm thấy mình vô dụng, hết sức chán nản, liền ngồi xuống, nước mắt chảy dài ra nói là: “Ta tự hào pháp thuật ta vô cùng, nay bị khốn nhốt ở đây, một phép thuật nhỏ cũng không làm được, việc gì cũng không làm được. Thế này thì ta còn đảm nhiệm được việc gì? Sao người đời gọi ta là Nguyệt Quang?”
Vị kia liền xoa đầu cười: “Nguyệt Quang cũng được, không phải Nguyệt Quang cũng được. Ngươi cần là Nguyệt Quang làm gì? Ngươi là Nguyệt Quang thì không cần là cũng là Nguyệt Quang, còn ngươi không phải là Nguyệt Quang có cố làm cũng không được. Nguyệt Quang hay không Nguyệt Quang, ngươi thắc mắc làm gì?” Duy Hựu nghe thế giống như có một tiếng chuông cảnh tỉnh ở trong đầu, đứng lên lại cười nói: “Ta chẳng phải là Ta đấy sao”. Vị kia lại cười khà khà bảo: “Bây giờ ta chỉ cần ngươi làm một việc, tức là xuất hiện cái vòng trên tay, ngươi có biết không, nếu ngươi có vật chất bất tranh với ta thì tự nhiên vòng này sẽ lớn.” Duy Hựu nói là: “Ta nào có dám tranh với ngài?” Vị kia đáp: “Ngươi thấy ta làm được mà ngươi không làm được, thế là tranh. Nếu như ngươi thấy là ta làm còn ngươi làm theo, ấy là không tranh. Nếu như ngươi thấy ta làm, mà ngươi ở trong điều ta làm rồi, ấy là vô tranh. Ngươi xem ngươi là tranh, không tranh hay vô tranh, thế nào là tùy ngươi, còn cá nhân ta thì thấy tâm tranh đấu của ngươi quả thực là lớn.”

Duy Hựu liền ngồi xuống nghĩ: “Trong Mệnh của ta mà ghi nhớ người, như thế đã gọi là tranh rồi, vậy thì đường tu luyện theo vị này thật là khó.” Duy Hựu nghĩ: “Hình như trong Môn phái sư phụ Tiên Quán Thánh không dạy mình như thế, trong Môn phái của ta quả thực là dễ tu hơn.” Duy Hựu nghĩ đến thế lại có một điểm sai lệch trong đầu óc bắt đầu xuất hiện, cho rằng là: “Trong Môn phái của ta phép Thần thông nào cũng luyện thành, vậy mà vẫn dễ tu hơn, quả nhiên là môn lớn.” Nghĩ thế lại cảm thấy đắc chí vô cùng liền nói với vị kia là: “Ta không làm được, lát nữa ta liền làm được cho Ngài xem.”

Vị Thần xanh đỏ bảo: “Tốt lắm! Ngươi thấy ta làm được mà ngươi không làm được, tất là tâm tranh đấu rồi. Đã là tâm tranh đấu, cái gì cũng không làm được.” Duy Hựu nói là: “Tại sao vì tâm tranh đấu mà Ta không mở được cái vòng đấy?” Vị kia lắc đầu nói: “Muốn đi giữa các không gian thì không được tranh đấu với các không gian. Hễ tâm tranh mà có, kì thú một chút thôi, ngươi cũng coi như là tranh đoạt với không gian rồi, vật chất liền sa vào chỗ đấy, cho nên ngươi muốn đi thì lập tức là lạc, làm sao mà làm được. Hai cái vòng ở hai tay sẽ giúp cho ngươi đi vượt qua lục đạo mà không hề bị vướng bận, nhưng muốn thế ngươi phải không vướng bận. Muốn không vướng bận thì phải không tranh, ngươi cứ có cái tranh thì thể nào cũng vướng bận.”

Vị kia nói thế xong, Duy Hựu cảm thấy trong lòng rất chấn động, tựa như có một điều gì mênh mông ở trong lòng bỗng xuất hiện. Duy Hựu liền ngồi xuống. Duy Hựu thân thể đã rất là bải hoải, liền nghĩ: “Hình như ta đói”, nghĩ đến thế liền cảm thấy lập tức rất là đói. Duy Hựu liền nhớ ra là từ lúc mình thức dậy đến giờ, từ lúc bị khốn bởi Bách Độc Quả đến giờ, hình như chưa có gì cho vào bụng, không hiểu sao lại không thấy đói. Duy Hựu nghĩ thế thắc mắc liền bật ra ngoài miệng, bởi vì lúc này tự nhiên trong lòng hình thành một sự tin tưởng vị xanh đỏ kia sâu sắc, liền hỏi vị xanh đỏ là: “Ta mãi mà không thấy đói. Ngài có thể cho Ta biết là tại sao Ta không thấy đói không?” Thế là vị kia liền nói: “Đơn giản thôi, ngươi đang tiêu vào trong công của ngươi.” Duy Hựu nói là: “Làm sao tiêu được vào trong công? Vậy sao lúc ta đi trong rừng lại không có công, lúc này thì lại có công?”

Vị kia cười khà khà bảo: “Ngươi chắc chắn đã trải qua đại biến, trải qua đại biến trong người mới xuất hiện một lượng công rất lớn, cho nên người ta ở trong ma nạn thì thường có cảm giác không thấy đói chút nào cả. Khi mà việc gấp rút xảy ra thì cảm giác không muốn ăn chút nào cả, chính là phần được trả đã trả, hình thành một vật chất giống như là công vậy, có vật chất này thì sẽ không thấy đói nữa.” Duy Hựu nói là: “Công là công, làm sao lại có thể thay thế được thức ăn? Công là điều vi quan vô cùng, còn thức ăn là điều bề mặt vô cùng, người ta còn phải ăn thức ăn để tạo ra một chút cái khí đấy thôi, còn khí làm sao sánh được với công. Ngài nói gì kì lạ vậy?”

Thế là vị kia nói là: “Nhưng chắc chắn là công của ngươi đã chuyển hóa. Để ta nói cho ngươi nghe, khi mà ngươi không có gì để ăn nữa, mà trong lòng ngươi không nghĩ đến việc ăn như thế, thì công sẽ lập tức chuyển biến ra bên ngoài, cho nên ở trong tu luyện ở nhân gian, ngươi giả sử khôn ngoan thì nên thấy gì ăn được no thì ăn, không cần ăn nhiều, cứ ăn no là được, ăn nhiều cũng được, ăn ít cũng được, như vậy công của ngươi sẽ thu về một mối. Nhược bằng ngươi không ăn, bình thường ngươi còn trốn tránh, cảm giác ngán miệng, thế chẳng qua là do công của ngươi theo tâm đã trải khắp thân thể, không thể tụ lại một chỗ, nên thân thể trở nên rối loạn, không tiếp thu được vật chất gì cả.” Duy Hựu liền gãi đầu nói: “Ta chưa từng biết chuyện này.”

Lúc này Duy Hựu bắt đầu cảm giác lời của vị kia nói đến đâu thì trong thân trở nên nhộn nhạo đến đấy, đúng là công không tụ được về một chỗ. Tất nhiên Duy Hựu có một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lại ngó vị kia là: “Ta cảm giác lời của ngài có năng lực vô cùng kì diệu. Lời của ngài dường như có thể dẫn lối suy nghĩ của ta, khiến cho suy nghĩ của ta trở nên giống như thế. Ta đoán là trước khi ngài nói thì công của Ta cũng không hề tán loạn, sau khi ngài nói thì công của ta nhất định là phân tán, cho nên lời của ngài là có uy lực rất lớn!” Vị kia liền nói là: “Ngươi không có lí đấy mà ta nói lí đấy thì cũng không thể làm gì được ngươi. Ngươi có lí đấy mà không tự thấy, nhưng ta biết ngươi có lí đấy mà ta thấy thì hễ lời của ta nói ra ngươi lập tức thấy được điều đấy.”

Duy Hựu nghe lập luận vòng vo như thế trong lòng lại cảm thấy băn khoăn, bất nhất, có chút gì hơi khó hiểu, lại vừa rất tin tưởng, nhất thời không biết nghĩ gì. Duy Hựu tự nhủ: “Vị này quả thật là cao siêu, giá ta có thể bái sư được thì thật là phước đức.” Duy Hựu vừa có một ý nghĩ như thế cảm thấy trên tay bắt đầu có một vòng xoáy vận chuyển cực kì mạnh, rồi nhìn thấy hai cái vòng xanh lá cây và xanh da trời đã hình thành. Duy Hựu bật thốt: “Ô kìa!” Vị kia nói là: “Khá lắm! Ngươi nghĩ rằng giá ta là Sư phụ của ngươi, một ý nghĩ kính sư thì đột nhiên không còn tranh đấu nữa. Cho nên ở trong nhân gian, nói gì thì nói, ngươi vẫn phải có một vị Sư Phụ, ngươi vẫn phải kính trọng Sư Phụ, thường xuyên đặt tâm trí vào Sư Phụ, vậy thì tâm tranh đấu sẽ không còn. Nhược bằng ngươi có suy nghĩ về Sư Phụ: làm sao Sư Phụ làm được mà mình không làm được? Cũng giống như ngươi nghĩ làm sao ta làm được mà ngươi không làm được? Cứ nghĩ đến chuyện làm được hay không làm được, nhất định ngươi sẽ không làm được, nhất định tâm tranh đấu sẽ lớn, có làm được thì cũng là huyễn ảo. Ngươi càng cố làm, càng không được.” Vị ấy vừa nói thì Duy Hựu đã theo một cách vô thức định vỗ tay hoan hô tán thưởng, nhưng hai cườm tay vừa chạm vào nhau, thì một cánh cửa mở “bùm” ra rồi hút Duy Hựu vào.

Khi Duy Hựu mở bừng mắt ra đã thấy mình ở trong một khu rừng mênh mông, cây cối cao tít tắp bên trên, lại thấy có một vật chất gì trắng rủ rơi xuống. Duy Hựu nhớ các Sư phụ đã từng giảng cho mình rằng đây là tuyết. Duy Hựu liền nghĩ trong đầu: “Nơi đâu mà có tuyết nhỉ?”, lại thấy một rừng thông cao to như thế, rồi những dòng sông đóng thành những khối đá lớn, chính là các dòng sông băng. Duy Hựu cảm thấy cảnh lhết sức là giá lạnh nhưng không hiểu sao trong mình lại không thấy chút lạnh tí nào, thử bước chân thì thấy thân thể giống như phiêu diêu bay giữa không gian, đang đi thì thấy chính vị mặc áo hoa sen đỏ kia đang ngồi ở trên một hòn đá ở ngay giữa dòng sông băng. Vị ấy ngồi mỉm cười nhìn Duy Hựu.

Duy Hựu đến nói: “Ngài có cuốn Xanh Đỏ Chân Kinh không? Đổi cho ta.” Vị ấy nói là: “Ngươi muốn Chân Kinh hả?” liền chìa ra cho Duy Hựu. Xong Duy Hựu nói là: “Ta muốn! Ta muốn!”, liền định vồ lấy Chân Kinh, vừa định vồ lấy thì thấy bàn tay xuyên qua Chân Kinh chộp lấy đá. Vị kia nói là: “Chân Kinh ở đây sao ngươi không lấy, lại lấy đá làm gì? Ở đây thừa đá lắm, ngươi muốn lấy thêm cứ lấy vậy.” Duy Hựu liền không hiểu tại sao tay mình lại chạm vào đá, liền nhìn vị kia nói là: “Ta rất muốn lấy Chân Kinh. Dường như Ngài đang tạo ra ảo ảnh để lừa Ta phải không?” Vị kia đáp: “Ngươi biết ta không lừa ngươi, vậy mà ngươi còn cố nói là ta lừa ngươi hay không. Một lời bất kính , họa hại vô chừng, sau này ngươi có biết không? Ngươi là người gần với Đạo, ở trong Đạo có trên dưới, trong Đạo có trong ngoài, cái gì không phải Đạo là không phải Đạo, cái gì là Đạo thì là Đạo. Ngươi biết điều là Đạo thì chớ khinh xuất mà xúc phạm.” Duy Hựu nghĩ: “Không hiểu sao từ lúc các vị xuất hiện ở đây, lời của ta nói giống như không giữ được, giống như các vị vừa xuất hiện ở đây, thì bất kể ta nghĩ gì cũng biến thành lời nói, không còn có ước chế.” Thế là vị có hoa sen đỏ trên áo xoa đầu Duy Hựu nói là: “Thật ngốc nghếch, ít nhất là đừng xưng Ta với ta.”

Duy Hựu “Ạ” một tiếng, liền nói là: “Vậy phải xưng như thế nào bây giờ?” Vị kia lại mỉm cười: “Ngươi ăn nói cộc lốc như vậy cũng không phải lẽ. Từ nhỏ ngươi lớn lên chắc không có sư huynh đệ nhiều, ăn nói đã quen ai cũng là người thân, hơn nữa từ trước đến nay lại được nhiều vị xem như học trò, đều có cảm giác coi khinh người thường, như thế cũng không được.” Rồi vị ấy trầm ngâm lại hỏi Duy Hựu tiếp: “Ngươi đã từng gặp người nào tu Tiên Đạo, mà vì người tu Tiên nhưng lại là bối phận dưới ngươi cho nên ngươi cảm giác hơi khinh nhờn không?” Duy Hựu liền nghĩ ngay trong đầu đến Bạch Vân Cư Sĩ, liền có một tiếng buột ra khỏi miệng không kìm giữ được trong lòng: “Hắn ta quả là một kẻ tu tà!” Vị hoa sen đỏ kia liền xoa đầu Duy Hựu nói là: “Chớ gọi là hắn ta, người đã tu Tiên trong thời gian lâu, kể cũng khác kẻ như ngươi là người mới tu. Họ trải qua ma nạn mà tu thành một chút Tiên lực, còn ngươi không trải qua chút ma nạn nào, chẳng qua chỉ được thừa hưởng chút Tiên khí. Người mang Tiên khí dù có cao hơn một chút người có Tiên lực, thì cũng hãy nên làm trân trọng kẻ đã phó xuất đời mình để lấy được một chút Tiên lực.”

Duy Hựu nghe thế bỗng nhiên có một cảm giác xúc động trong lòng, rồi không hiểu sao tự nhiên khiến thân thể kích động, buột ra thành nước mắt, cứ khóc thế không ngừng. Vị kia liền nói là: “Cũng không cần phải khóc.” Duy Hựu đáp: “Con cũng không hiểu tại sao nước mắt con rơi ra như vậy. Ngài nói cho con biết là tại sao?” Vị kia nói là: “Bởi vì ở gần ta thì ngươi thấy ân hận.” Duy Hựu nói: “Tại sao ở gần ngài thì con lại thấy ân hận được?” Vị kia liền nói là: “Bởi vì ta có thể khiến cho ngươi cảm rõ được rằng tất cả những điều ngươi xúc phạm đến Đạo nhất định sẽ phải trả giá.” Duy Hựu có một chút ở trong lòng vẫn cảm thấy có một cái gì nhói đau từ sâu thẳm, liền nói là: “Con không sợ phải trả giá, con đâu có nghĩ đến chuyện đó, tại sao nước mắt con cứ rơi? Ngài nói thế cũng không đúng!” Vị kia lại bảo là: “Ta nói một thì là một, ngươi không thể nói ta không đúng được. Ngươi tiếp tục bất kính nhất định lại chuốc đến hậu họa.” Duy Hựu nghe thế lại bật khóc hơn nữa.

Nhưng đang khóc chợt nhiên Duy Hựu nghĩ ra một chuyện, liền hỏi vị có bông sen đỏ ở sau lưng, Duy Hựu hỏi rằng: “Ngài cho con hỏi, Ngài đã hiểu rõ tất cả những luật kính với Đạo và không kính với Đạo, vậy chắc chắn là có một phương cách nào để con dù nói ra thế nào cũng không xúc phạm đến Đạo, có phải không?” Vị kia nói là: “Có phép đó.” Duy Hựu hỏi: “Cho con học được không? Con không muốn phạm lỗi với Đạo nữa.” Vị kia liền nói: “Ngươi có ngộ tính rất là tốt. Ta nói ngươi đã từng bất kính với ai chưa chính là để xem tâm trí của ngươi hướng đến Đạo hay hướng đến người. Ngươi không hướng đến người nữa mà hướng đến Đạo, tự nhiên biết là mình có chỗ sai trái, biết chỗ sai trái đích thực là ở đâu thì tất nhiên có thể sửa được.” Vị kia nhìn Duy Hựu, liền nắn xương cốt Duy Hựu nói là: “Tốt thật! Không ngờ bao nhiêu năm mà ông ta có thể an trí cho ngươi được trở thành như thế này!”

Duy Hựu liền đáp: “Thưa ngài, ngài đang nói đến ai vậy?” Vị kia liền lắc đầu nói là: “Ngươi gặp rồi đấy thôi”, rồi chỉ xuống dòng nước bảo Duy Hựu: “Dòng nước này vốn là mềm, khi cần thì cứng, khi cần thì lại mềm, ta không để mắt đến thì nó hóa thành hơi nước. Cho nên đây ngươi biết gọi là gì không?” Duy Hựu nói là: “Đây chính là nước, nước có ba hình dạng như vậy.” Vị kia cười nói: “Ta không phải nói về nước.” Duy Hựu liền gãi đầu: “Cũng giống như người không phải là về người mà là về Đạo. Ngài không nói về nước mà nói về phép thuật.” Vị kia gật đầu nói: “Các vị Tạo Hóa đã tạo ra mọi vật đều có hình trạng của chúng, là phép thuật của Tạo Hóa. Mỗi người tu Tiên đều có thể theo phép thuật của mình để kiến tạo nên một hình trạng. Hình trạng này ngươi biết gọi là gì không? Lúc có thể cứng, lúc có thể mềm, lúc có thể thanh thoát bay hơi, lúc có thể tụ xuống thành một điểm, có thể tràn khắp cũng có thể co lại, có thể bay lên, có thể rơi xuống. Ngươi biết là gì không?” Duy Hựu nói là: “Con không biết, xin Ngài dạy cho.” Vị kia liền gật gù nói: “Kì Hình.”

Vị ấy liền vẽ một đường cong ở trong không trung nói là: “Sở dĩ có thể Kì Hình bởi vì sự vật là có chu trình, đầu tiên là một điểm ở dưới đáy.” Vị ấy chấm giống như hình cái đáy đường cong, “Vật có thể ở đây”, lại vẽ lên cái điểm giữa của đường cong, rồi nói: “Rồi có thể đến nơi này. Chuyển trạng thái từ điểm trên đến điểm dươi sphải có một đường vận chuyển vòng quanh khiến cho vật chất phải đi một vòng bán thiên thế này, nhưng phải khiến cho vật chất ở đấy mà không ở đấy, đang ở đây mà thành ở chỗ khác, ở chỗ này cũng giống như ở chỗ kia.” Duy Hựu nghe điều đấy thì trong đầu hết sức tù mù, không hiểu vị kia nói gì nữa. Vị ấy lại bảo: “Bởi vì ngươi nhìn từ một điểm thì hai điểm mà ta đang đi đây dù thành đường vòng nhưng chính là một.”

Duy Hựu liền nghĩ một hồi rồi nói là: “Có lí! Có lí! Hai điểm này nhìn từ trên xuống thì chính là một!”. Vị ấy nói là: “Không phải ta có ý đó. Ta chỉ nói là khi hai điểm này nhìn từ một phương diện thì chính là một điểm.” Duy Hựu nói là: “Đúng là nhìn từ trên xuống thì chính là một điểm!” Vị ấy lại lắc đầu nói: “Ngươi cố chấp vào điểm. Ta không định dạy điểm, ta định dạy cái lí của nó.” Duy Hựu liền gãi đầu một hồi, trầm tĩnh một hồi Duy Hựu lại chợt nhiên nghĩ ra, Duy Hựu bảo: “Con hiểu rồi, chính là Ngài đang muốn dạy con rằng hai điểm này có thể là một điểm, có thể là hai điểm, chỉ cần nghĩ nó là một tức là một, nghĩ nó là hai tức là hai.” Vị kia nói là: “Ngươi cũng gần hiểu rồi, nhưng thực ra không hiểu gì cả.” Duy Hựu ngồi nghĩ một lúc, lại nói: “Chính là bởi vì đối với con, con tạo ra nó, cho nên nó là một, mà cũng là hai, thực ra đều không có điểm gì phân biệt.” 

Vị ấy cười bảo: “Chính là như thế, cho nên vạn vật trong thiên hạ vốn cùng có một vật chất, do triển hiện khác nhau, mang đến duyên nghiệp khác nhau mà biến thành dị hình, còn bản chất là một. Ngươi nhìn ra được chỗ một sẽ nhìn ra được chỗ vạn, ngươi nhìn ra được cái vạn thì sẽ không nhìn đâu được cái một.”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.