Duy Hựu đang bị người kia nắm lấy,
liền mở tròn mắt hỏi: “Ông là ai?” Bình thường chúng ta có rất nhiều cách gọi,
nhưng cách Duy Hựu gọi “ông là ai?” bởi vì lúc đấy trong Duy Hựu có một sự sợ
hãi bản nhiên. Các tâm lí tiêu cực thực ra đều có hai nguồn gốc. Một nguồn gốc
là các tâm lí tiêu cực đến từ bên ngoài thế giới này, đến từ bên ngoài sự tồn
tại của chúng ta, nó được gieo vào người ta, mà ở phương diện bề mặt nhất là
những tổn thương chúng ta gặp phải. Nhưng mặt khác, các tâm lí sợ hãi còn có
một nguồn gốc sâu thẳm nữa, mà đến lúc chuyển lên trên bề mặt của nhận thức thì
nó biến thành sợ hãi. Các tâm lí sâu thẳm này có thể là những duyên nghiệp
người ta nhận thức được, có thể những mối nguy chúng ta được báo trước. Nhưng
lDuy Hựu chỉ cảm giác ở trong đầu có một nỗi kinh hoảng, không phải vì nghe lời
người kia nói, mà chính vì nhìn thấy ánh mắt của người kia, bỗng nhiên giống
như nhớ ra một điều gì đấy. Duy Hựu chỉ kịp thốt là: “Ông là ai?”
Người kia lại ngửa cổ cười khanh
khách, tiến đến gần Duy Hựu, rồi đột nhiên thân thể hóa thành một thân con rết
thật dài, to lớn, bên trên xuất hiện một khuôn mặt đỏ au, hai mắt xanh rực.
Chưa kể, cái thân người trên là rết nhưng vẫn có hai chân ở dưới, hai chân này
mỗi ngón bàn chân lại giống hình một con rắn. Sau lưng có đôi cánh trông như
cánh dơi nhưng vẫn có lông vũ, trông đều rất sắc như dao. Chỉ nhìn cái ánh sáng
cứa sắc của nó cảm giác như nó đang cứa vào thân thể người khác. Một bàn tay có
một khối cầu lửa, một bàn tay có một khối cầu băng, thân thể trông rất là ghê
rợn, cái khí hừng hực tỏa ra.
Lại kể Duy Hựu mới nghe thấy tiếng
náo động của lũ bạch viên từ rất xa, những tiếng kêu thất thanh của đám bạch
viên từ rất xa, giống như chúng đã gặp chuyện này rồi. Chính là bởi vì sự xuất
hiện của người này vào ngày này tháng này, có lẽ vì thế, chúng biết điều đấy
nên đã trốn Duy Hựu đi từ sớm. Đấy là lí do lúc Duy Hựu lúc mở mắt ra không
thấy lũ bạch viên ở đâu cả. Nhưng lại nói, tất cả đám bạch viên la hét rất thất
thanh: “Cứu Sơn Chủ! Cứu Sơn Chủ!” Rồi Duy Hựu mới thấy từ bên dưới lòng đất mở
ra những một miệng lớn, xong tất cả lũ này tiến lên, trên thân thể trang bị rất
nhiều những thứ giáp trông kì quặc, và đặc biệt là chúng kéo theo một khẩu mà
chúng ta gọi là khẩu đại pháo, một khẩu thần công trông rất tinh vi, hiện đại.
Nhất thời Duy Hựu cảm giác đấy là một cỗ máy rất hiện đại, không thể lí giải
thành lời. Khẩu đại pháo này ánh lên những ánh hồng rực ở bên trong và khiến
cho con rết đen vừa hóa thành hình kia quay lại cất tiếng gầm gừ, hắn nhìn lại
Duy Hựu, lại bảo Duy Hựu tiếp: “Vì ngươi mà ta đọa nơi đây. Người đừng hòng
trốn thoát! Ta nhất định khiến ngươi táng mạng.”
Tất nhiên hắn đã nói đến thế, bởi
vì khi nào thì người ta dọa giết một người? Đấy là khi người ta không thể giết
người đấy. Cho nên lúc mà đám bạch viên kéo cỗ trọng pháo kia ra rồi, thì con
rết kia hóa trở lại thành một anh chàng trông thư sinh, sắc sảo thế, lại cưỡi
lên con chim ưng, trong khoảnh khắc đã bay mất, còn quay trở lại, tiếng cười
rất ác ý vọng đến tai Duy Hựu. Duy Hựu trong nhất thời kinh hoảng, nhưng đột
nhiên lại xuất hiện một ý nghĩ trong đầu: “Ta nhất định đã gặp hắn, hắn nhất
định có một điều gì đấy rất hệ trọng, giống như ta đã được nghe nói ở đâu,
giống như ta đã từng biết hắn.” Bởi vì Duy Hựu đang ở trên Long mạch, Long mạch
này là một vùng Đại Linh Giới, cho nên nó cũng giống như vùng Linh Giới mà Duy
Hựu đã gặp sư tỉ mình và người kết duyên với mình, cho nên có một điều gì đấy
thức tỉnh ở trong sâu thẳm Duy Hựu, giống như đã biết được rằng nhân vật này
rất hệ trọng, nhân vật này liên quan đến một điều gì đấy rất đáng sợ.
Nhưng lại nói, bởi vì tâm tình của
Duy Hựu vốn gần với Đạo, cho nên tâm tình trẻ thơ của người ta lo lắng không
giữ lại lâu, sợ hãi không giữ lại dài. Đấy chính là điều mà yêu ma sợ nhất ở
con người, chúng sợ rằng những người tu chân chính, những người gần với Đạo không
sợ chúng. Chúng nhất định phải gây ra sự kinh hoảng, sự kinh hoảng sẽ làm đốn
ngã mọi tâm lí, sẽ khiến cho người ta suy sụp hoặc người ta rơi vào những cạm
bẫy của ma quỉ. Nhưng bởi vì tâm lí Duy Hựu rất gần với Đạo, hơn nữa lại ở
trong vùng Đại Linh Giới, hơn nữa sự xuất hiện của đám bạch viên và khẩu trọng
pháo kia tạo nên trong Duy Hựu một cảm hứng rất kì lạ, cho nên Duy Hựu liền lập
tức quên chuyện đấy đi, lại quay ra sờ mó cái trọng pháo. Trọng pháo cao hơn
Duy Hựu khoảng ba cái đầu, đấy là hướng của nòng súng, nó lớn khoảng bằng hai,
ba thân người bình thường, nói chung hết sức to lớn, hơn nữa cấu trúc hết sức
tinh vi. Những loại thép ghép thành nó trông rất kì lạ, vừa giống như là thép,
vừa không phải là thép, bóng loáng như một viên ngọc óng ánh trong những màu
sắc của sắt thép, kim loại.
Duy Hựu rất kì thú liền hỏi đám
bạch viên là: “Đây là thứ gì vậy?” Đám bạch viên nhìn nhau lắc đầu: “Không còn
đạn bên trong đâu Sơn Chủ, chỉ có thể dọa hắn thôi, hắn đã bị bắn thương hai
lần.” Rồi Duy Hựu lại hỏi: “Làm sao các ngươi lần trước bắn thương chúng mà
không giết chúng?” Đám bạch viên này gãi đầu bảo: “Đấy là do Sơn Chủ đời trước
(ý chỉ vị cô cô mà Duy Hựu gặp) cho bắn mà không cho giết, hơn nữa chỉ còn có
hai viên đạn đều đã bắn cả rồi, không còn nữa.” Duy Hựu nói: “Vậy thì đạn này
lấy ở đâu được?” Chính con bạch viên đã thưa chuyện với Duy Hựu, trông ra vẻ
dáng đầu đàn, lúc này Duy Hựu mới để ý là trên cổ nó quàng một cái vòng, trên
cái vòng này bố trí trông rất kì lạ, không giống một vòng trang sức bình
thường, trên đấy có một viên màu đỏ, trông không giống như là một viên đá, lại
giống như một nút ấn. Nó giơ tay, cười khì khì nói: “Đạn thì vẫn còn, nhưng lại
phải phiền Sơn Chủ lấy ra.” Duy Hựu nói: “Lấy ra ở đâu?” “Chỉ cần Sơn Chủ rỏ
hai, ba giọt máu vào, chúng ta sẽ có cả một kho vũ khí chống lại hắn.”
Lúc này, bởi vì tâm trạng người ta
thường là trong khoảnh khắc sau khi sợ hãi lại quay ra đồng ý, lại quay trở lại
một cảm giác hứng thú, thì người ta bắt đầu lãng quên một số vấn đề. Cho nên
đối với con người đang tu luyện cũng thế, đang lúc gặp một chuyện gì đấy đắc
chí, lại gặp một chuyện gì đấy lo âu sợ hãi, hai chuyện đấy va đập với nhau thì
người ta bắt đầu trở nên thiếu đề phòng và rơi vào một tâm trạng ngây thơ lạ
thường. Đấy là một tâm lí giống như kiểu một khoảng không giữa các tâm lí trong
tu luyện.
Duy Hựu nghe thế liền nảy sinh hứng
thú: “Dẫn ta đi! Dẫn ta đi!” Đám khỉ liền dẫn Duy Hựu. Đến nơi, Duy Hựu mới
nhìn lên trên cánh cửa động hỏi: “Đây không phải là Tuyệt Phong Cốc sao?”,
chính là cái hang chứa Tử huyệt. Chúng đáp: “Không phải! Không phải!” Rồi trong
đám bạch viên có ba bốn con chạy ra, trông mỗi con này đều khỏe mạnh lực lưỡng
phi thường. Chúng tiến đến xoa nền đá, dùng một thứ nước rất đặc biệt làm cho
nền đá tan ra, giống như kiểu xóa đi một cái ảo ảnh, xong mới hiện ra bên dưới
một cái hầm bằng sắt, trông rất nặng nề. Rồi chúng lại hò nhau: “Khiêng!” Lần
này phải đến mười, mười hai con cùng khiêng, bắt đầu mới lộ ra một cái bể lớn
gồm những hoa văn hết sức chi tiết, kì lạ, giữa đấy có một cái lỗ trũng nhỏ
nhỏ, đấy là trung tâm của toàn bộ cái phần đấy. Thế là chúng bảo Duy Hựu: “Sơn
Chủ nhỏ ba giọt máu vào đây, tất có điều kì diệu.” Duy Hựu rất thích thú, liền
lấy một con dao nhỏ trích đầu tay ra, vài giọt máu liền lăn xuống, lập tức
tiếng ì ầm ì ầm phát lên. Đám bạch viên hò reo ầm ĩ. Con đầu đàn nhảy nhót la
hét: “Đây rồi, chính là ông ta”. Duy Hựu ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chúng liền nói: “Sơn chủ mau tránh ra!”
Duy Hựu vừa nhảy ra một cái thì
thấy cái viên sắt đã tách làm hai phiến rồi bắt đầu kéo giật ra hai bên, từ bên
dưới một ánh sáng màu xanh lá cây chói lọi mở bừng ra, rồi bắt đầu xuất hiện
một hình ảnh người trên không gian, thân thể người này giống như cấu thành bởi
tia sáng xanh này. Người này nhìn Duy Hựu nói: “Sơn Chủ, cuối cùng ngươi cũng y
hẹn mà trở về. Ngươi sẵn sàng rồi chứ?” Duy Hựu đáp: “Ta thật sự muốn vào.” Rồi
Duy Hựu lại gãi đầu: “Sao ngươi biết ta là Sơn Chủ?” Vị kia đáp: “Sơn Chủ,
ngươi một khi đã vào thì khó ra, đã về thì khó trở lại. Đi thì bình thường, về
thì dị hoặc. Ngươi có chắc điều đấy không?” Duy Hựu lại đáp: “Ta chắc chắn muốn
vào! Ta đang cần vật có thể chống lại con rết đen!” Duy Hựu vẫn chưa biết tên
thật của tên công tử kia, nếu Duy Hựu biết chắc chắn sẽ thật sự kinh hoảng. Lại
nói, cái người kia gật đầu. Vị kia mới cầm tay Duy Hựu, trong khoảnh khắc đấy
Duy Hựu cảm giác các vật chất này siết vào tay, giống như làm đốt cháy một lớp
da ban đầu rồi kéo giật Duy Hựu xuống. Đám bạch viên cũng lập tức nhảy xuống
theo, hơn mười con nhảy kịp trước khi cánh cửa đóng sập lại. Thế là một màn tối
đen trải dài.
Duy Hựu cảm giác giống như vừa ngất
đi, sống lại, rơi vào một hố đen vô tận. Trong quá trình được lôi kéo, Duy Hựu
thấy những ánh mắt màu đỏ xuất hiện khắp nơi trên đường thông đấy, nhưng ngày càng
tối thẫm, tối thẫm, cho đến lúc một điểm cuối bùng phát rồi mở ra. Duy Hựu mở
mắt ra đã thấy mình ở trong một căn phòng rộng lớn nhìn như một cung điện khổng
lồ, trong này gồm rất nhiều các cánh cửa khác nhau, giống như đây là cả một đại
sảnh, mà mỗi hướng của nó đều là một cánh cửa, mỗi cánh cửa đều có những kí tự
rất kì lạ, đều có những hoa văn rất khó diễn tả thành lời. Duy Hựu mới ngước
lên nhìn thấy ở giữa căn phòng đấy có một bức tượng rất lớn, trông đấy là một
người đàn ông thực sự, có nét rất anh dũng, oai nghiêm. Duy Hựu mới hỏi đám
bạch viên đi cùng: “Đây là thủy tổ của chúng mày à?” Đám bạch viên nói: “Không
phải! Không phải!” Rồi một con bạch viên gãi đầu nói: “Nghe nói đây là người đã
kéo tổ tiên của chúng tôi xuống đây.” Duy Hựu hỏi: “Đây là ai?” Đám đấy liền
dẫn xuống, Duy Hựu mới nhìn thấy một chữ mờ mờ, nhưng Duy Hựu thấy kí tự này
hết sức khó hiểu, không thể đọc nổi. Duy Hựu liền hỏi: “Tên người này nghĩa là
gì vậy?” Đám bạch viên lại nhìn nhau, nói một thứ tiếng rất kì lạ, xong rồi lại
quay ra Duy Hựu nói: “Có nghĩa là Thần Xanh Đỏ.”
Duy Hựu mới thấy trên bức tượng đấy
có một vài chữ nhỏ, lần này thì Duy Hựu có thể đọc được, đại ý thông tin như
sau: “Tiểu tử, đã đến rồi đấy à?” Duy Hựu hết sức ngạc nhiên, “Tiểu tử, đã đến
rồi đấy à” nghĩa là gì? Duy Hựu quay ra hỏi bạch viên: “Trước ta còn có kẻ nào
xuống đây không?” Đám bạch viên lắc đầu: “Chưa từng thấy ai xuống, nhưng nghe
tổ tiên truyền lại thì dưới này có những điều rất kì diệu.” Lúc đấy Duy Hựu
đang mải mê ngắm nhìn những cánh cửa với những kí tự kì lạ, thì đám bạch viên
chạy lung tung ở trong căn phòng, mỗi đứa chạy đến một cánh cửa. Chúng kêu hú
lên, có đứa thì bật khóc, có đứa thì quỳ xuống, con khác thì leo trèo ở trên
tường, có những con khác thì kéo áo Duy Hựu, chỉ vào một bức tường. Nhưng Duy
Hựu có một cảm giác mơ hồ, giống như được dẫn đường vậy. Duy Hựu nhìn xuống
chân mình, thấy một ánh sáng phát rực, bước chân mình đến đâu thì ánh sáng tỏa
lên đến đấy, và hình như ánh sáng đấy luôn luôn giống như đang dẫn đường tới
phía trước cho Duy Hựu. Ánh sáng này nửa màu xanh, nửa màu đỏ, trông rất kì dị.
Duy Hựu liền theo ánh sáng đấy dẫn
đến một căn phòng, tất cả các bức tường dường như đều bằng sắt. Duy Hựu chính
ra đang ở trong một cỗ máy khổng lồ bằng thép. Duy Hựu đi theo đến trước cánh
cửa đấy thấy một hình thái cực xanh đỏ, có hai chấm trắng ở hai đầu thái cực.
Duy Hựu nhìn cái đấy mới nghĩ trong đầu: “Đây là thái cực Dược Tiên. Làm sao mà
Sư tổ của ta lại liên quan đến lũ bạch viên này được nhỉ?” Duy Hựu vừa nghĩ đến
đấy thì thấy cánh cửa này mở ra, bên trong căn phòng đấy trống không, chỉ để
một cuốn sách nhỏ. Duy Hựu mới cầm lên, thấy ghi ba chữ: “Chân Kinh”. Trong đầu
Duy Hựu lại càng cảm thấy kinh nghi, làm sao một kho nơi chứa vũ khí của đám
bạch viên này lại có thể chứa cuốn kinh này, thật là khó hiểu, hơn nữa “Chân
Kinh” là một điều gì đấy Duy Hựu nghe rất quen. Chợt Duy Hựu vỗ đầu: “Thần Xanh
Đỏ, chính là vị đã kết giao với Nguyệt Quang.” Duy Hựu nghĩ đến đấy bỗng cảm
giác trong đầu hết sức choáng váng, ngã bật ra đằng sau, ngất mất.
Lúc Duy Hựu tỉnh lại thì không thấy
lũ bạch viên đâu nữa, ngửa nhìn lên thì cánh cổng lúc đi xuống thấy giống như
một đường hầm đã đóng chặt. Tất cả các căn phòng cửa đều đã mở toang, Duy Hựu
mới đứng lên đi từng căn phòng một, thấy mỗi căn phòng đấy đều mở ra một không
gian rộng lớn mênh mông, có đầy những cái kho chất chứa có lẽ đã từng để vũ
khí, thế nhưng tất cả giờ đều đã không còn nữa. Duy Hựu mới nghĩ thầm trong
đầu: “Có lẽ chúng đã lấy hết đồ mà đi mất rồi.” Thực ra điều đấy cũng không sai
lắm, trong lúc mà Duy Hựu ngất, lũ bạch viên đã khoắng hết tất cả kho này, lần
lượt chuyển lên. Bởi vì từ dưới lên trên thì có thể ra được, còn từ trên xuống
lại phải có ấn chứng của Sơn chủ, đấy chính là vấn đề. Duy Hựu cảm thấy hết sức
thất vọng trong lòng và đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ tuyệt vọng: “Vậy thì ta không
ra được nữa rồi.” Bởi vì Duy Hựu không thể biết đường ra được, thậm chí cả bức
tượng Thần Xanh Đỏ mà trước Duy Hựu đã thấy, giờ cũng đã biến mất, chỉ còn cuốn
Chân Kinh đặt nho nhỏ trước mặt.
Trong lúc tuyệt vọng, Duy Hựu cũng
không sa vào tâm trạng lo lắng, đấy chính là tâm tính của người gần với Đạo.
Bởi vì người gần với Đạo thì trong lúc lo lắng tuyệt vọng, lại thấy điều gì có
thể làm thì sẽ làm, việc đấy đối với họ hết sức đơn giản và nghiễm nhiên. Còn
đối với tâm thái nhân gian, trong lúc lo lắng, kinh hoảng thì không thể làm
được gì khác, thân thể giống như là bị tê liệt, tâm trí giống như chỉ đặt vào
một chuyện, không thể suy nghĩ được chuyện gì khác, không thể làm được gì khác,
mọi thứ đều gần giống như là bị người ta đóng đinh vào một chỗ vậy.
Lại nói Duy Hựu nghĩ không còn việc
gì làm, liền giở cuốn Chân Kinh ra, thấy có mấy đầu đề tựa như sau: “Đây là Chân
Kinh, ta lưu lại cho nhân gian, khi nào ngươi đọc Chân Kinh mà ngộ được Bạch
Hỏa Chân Kinh, điều đấy là rất là tốt”. Giở ra thấy bên trong đấy đầu tiên có
truyền hai bộ công rất kì lạ, một bộ thứ nhất thì gần giống như công mà Duy Hựu
đang luyện, rất giống, thế nhưng lại dưới một hình thức khác. Công mà Duy Hựu
đang luyện thì một chân để trên một chân thả xuống bên dưới, và phải ngồi trên
ghế hoặc trên một tảng đá mới luyện được, còn bản công này thì lại để hai chân
xếp bằng, hơn nữa động tác cũng có phân biệt. Công của Duy Hựu thì mắt phải mở,
còn công này thì mắt lại không phải mở mà mắt lại đóng nhắm nghiền, nguyên lí
cũng rất khác biệt. Lại nhìn sang một bộ công nữa, Duy Hựu liền: “À” một tiếng,
bởi vì Duy Hựu đã từng nghe nói đến môn này, bên dưới đề hẳn ba chữ Hỏa Linh
Công, lại thấy từng động tác một cũng rất là khác biệt, trông thì cũng giống,
nhưng trông lại cũng rất khác, lại cảm thấy hai bộ công này dường như có cùng
uyên nguyên với Sư Môn của mình, lại dường như không. Duy Hựu mới nghĩ: “Có lẽ Thần
Xanh Đỏ cũng liên quan đến Sư Môn của ta, nhưng có lẽ không hẳn là liên quan,
do đấy trong môn của ta cũng không nói Thần Xanh Đỏ là tối diệu.” Rồi Duy Hựu
lại cảm thấy băn khoăn: “Nhưng Thần Xanh Đỏ trong huyền thoại mới được kể lại
từ khoảng 200-300 năm trước, hơn nữa ông lại còn có sư huynh sư đệ, lại còn
không phải là những người quá xa lạ với Nguyệt Quang, vậy làm sao lại có thể là
Sư tổ ta được nhỉ? Cuốn Kinh này dường như là do Sư tổ ta để lại.” Rồi giở một
hồi, Duy Hựu mới ngồi nghĩ: “Có lẽ Thần Xanh Đỏ có một nguồn gốc khác, thì lại
không phải là Thần Xanh Đỏ ta được nghe đến trong truyền thuyết với ngài Nguyệt
Quang”.
Duy Hựu không hiểu được đường lối
thế nào, liền mở ra thêm phần sau, lại thấy phần sau có bày một số những hạng
mục Tiên thuật. Trong đấy có các thuật chẳng hạn như: độn thổ, dịch chuyển tức
thời, phân thân… Tất cả những điều này khiến cho Duy Hựu đột nhiên nảy sinh một
tâm lí háo hức vô cùng. Thế nhưng Duy Hựu lại nhận thấy là hóa ra mỗi động tác
được trình bày ở đấy đều liên quan đến một công năng nhất định, một huyền năng
nhất định, liên quan đến một thuật nhất định. Hơn nữa, sự kết hợp của một động
tác này với một động tác tiếp theo lại có những huyền năng khác nhau. Duy Hựu
bắt đầu ngồi nhẩm trong đầu, động tác của Duy Hựu chia làm tám động tác chính,
trong đấy có một động tác không được luyện. Tám động tác đấy được đánh số từ
một đến tám, mỗi động tác này lại là khởi nguyên của một quẻ, của một công
năng, kết hợp hai động tác bất kì sẽ có một công năng, kết hợp ba động tác bất
kì cũng sẽ có một công năng mới, hoặc thay đổi vị trí cũng sẽ có một công năng
mới. Cuốn Chân Kinh ghi chú từ đầu đến cuối hết sức phức tạp, chi li. Trong đấy
lại có phần ghi chú: “Nếu như người công chưa vững, tâm chưa vững, lí trí chưa
vững, trí huệ chưa sâu dày, mà luyện các công năng này thì sẽ bị vỡ kinh mạch
mà chết. Do đấy, người nào muốn luyện thì trước hết phải luyện được Tam Nhẫn
Pháp.” Duy Hựu lại thấy một phần dài dằng dặc ghi chép về Tam Nhẫn Pháp, trong
đấy có những hạng mục là nhận thức về vũ trụ, sự vận chuyển của vũ trụ, để cho
thân mình vận chuyển theo các luồng năng lượng của vũ trụ.
Duy Hựu đọc những lí luận đấy cảm
giác hết sức hứng thú, trong khoảnh khắc liền tìm một cái bệ, mà trước đấy
chính là cái bệ nơi đặt tượng của Thần Xanh Đỏ, nay tượng ấy đã bị lấy đi. Thực
ra, tại sao tượng Thần Xanh Đỏ bị lấy đi? Bởi vì tượng đấy chính là một chìa
khóa. Lại nói Duy Hựu ngồi trên bệ đấy, liền tập trung ngồi nhắm mắt lại. Duy
Hựu bắt đầu cảm nhận trong mỗi động tác của Môn phái mình, bởi vì có cùng một
uyên nguyên với Chân Kinh, cho nên đều có cùng một cách thức cảm nhận tương tự.
Khi Duy Hựu mở mắt, nhắm mắt, đều cảm giác có một vũ trụ sâu xa ở bên trong
mình kết nối với một vũ trụ khác, rồi dòng vận chuyển giữa hai vũ trụ này một
khi tương thông, đúng những lời của Chân Kinh ghi lại, thì đều tạo nên một dòng
năng lượng mãnh liệt, mà người nào cảm giác được dòng năng lượng này hoặc là
muốn nghĩ về dòng năng lượng này, hoặc muốn xâm nhập vào dòng năng lượng này,
có thể cảm nhận được những dòng chảy từ sâu thẳm cho đến vũ trụ, giống như
không có khoảng cách, vươn ra một khoảng cách xa vô trùng, lập tức ở đây, lập
tức ở nơi nọ. Duy Hựu vừa cảm thấy thế đã cảm thấy thân thể nghe như một tiếng
“bùng” vang lên, bàn chân Duy Hựu bắt đầu thấy lơ lửng trên mặt đất, giống như
đã có thể bay được rồi. Duy Hựu cảm thấy đến đấy liền nghĩ ngay trong đầu: “Ta
luyện được hết huyền năng này thể nào cũng thoát được khỏi nơi đây.” Duy Hựu
không biết là vừa rồi cơ duyên Duy Hựu đắc được hết sức to lớn, đấy chính là tu
luyện được đến Tiên thể, và một người luyện Tiên thể bình thường có thể phải
mất đến hàng nghìn năm mới tu luyện xong.
Lại nói Duy Hựu đọc đến trang nào
liền cảm giác rất thuộc, rất nhớ trong đầu trang đấy, nguyên lí đều hết sức dễ
ghi nhớ. Điều Duy Hựu không để ý là đọc đến đâu thì những ghi chép ở trang đấy
gần như đều mờ dần đi. Duy Hựu đọc đến lần thứ 100, luyện đến lần thứ 100 những
công năng ở trong đấy thì cuốn sách gần như biến mất. Duy Hựu không còn thấy
cuốn sách nữa, chỉ có hai phần bìa. Duy Hựu nhấc hai phần bìa lên, thấy ở một
mặt thì có hình hoa sen bằng lửa, một mặt thì có hình rồng trắng. Duy Hựu lại
nghĩ: “Lúc mà ta bị sư tỉ đánh, sư tỉ giống như có rồng bao quanh, ta giống như
có hoa sen lửa bao quanh, như vậy chắc hẳn đây là điều đã được báo trước.” Duy
Hựu liền lật tờ bìa lên, dù ngó kiểu gì cũng không thấy ghi chép nào cả, lại
nhớ ở đoạn đầu Duy Hựu đã đọc là: “Ai ngộ hiểu được Chân Kinh thì sẽ hiểu được
Bạch Hỏa Chân Kinh.” Duy Hựu mới nghĩ trong đầu: “Sư Phụ ta là Tiên Quán Thánh
từng nói là: “Ở trong Đạo gia có một nguyên lí, đấy là ‘Kinh ở trong Kinh’,
‘Pháp ở trong Pháp’. Người nào thấy Kinh ở trong Kinh thì đắc được Chân Kinh,
người nào chỉ thấy Kinh ở bề mặt thì không đắc được chút nào cả.” Như vậy có
phải ta đã đắc được chút gì đấy ở trong Kinh?”
Điều Duy Hựu không hiểu được, chưa
được học do chưa gần với Tiên Quán Thánh nhiều, đấy là Duy Hựu không hiểu là
trong quá trình tu luyện, ‘Kinh ở trong Kinh’, ‘Pháp ở trong Pháp’ là thế nào?
Đấy là ‘Kinh ở trong Kinh’, ‘Pháp ở trong Pháp’ chính là ở ngay trong con
người. Con người ta ngộ được thì có ‘Pháp ở trong Pháp’, thân thể mà chuyển hóa
được thì có ‘Kinh ở trong Kinh’. Duy Hựu học Pháp lí đấy có thể vận hóa
được theo những điều trong Pháp lí đấy chỉ dẫn, chính là đã ở trong Pháp lí đấy
rồi. Duy Hựu muốn đồng nhất được với Kinh, với Pháp thì Duy Hựu bản thân phải
luyện hóa mình thành một phần của Kinh Pháp. Cho nên cái việc thấy thế mà định
thế, Mệnh có thể chuyển hóa được theo những điều ghi chép đấy, chỗ đấy trông
thì tưởng là bình thường, nhưng nếu không phải là có Tiên phong Đạo cốt, không
phải là vừa trải qua ma nạn, không phải là đã ở chỗ rất gần với Đạo, không phải
ở chỗ trải qua liên tục những biến cố và không phải ở chỗ một bản mệnh, sứ mệnh
đặc biệt, thì Duy Hựu cũng không thể ngộ đến thế.
Khi Duy Hựu đã luyện thành đến lần
thứ 100, trong người hình như phát ra rất nhiều công năng, có thể di chuyển
giữa các thời không khác nhau, ở ngay tại một chỗ mà có thể phân thân ra làm
nhiều người. Hơn nữa, mọi thứ Tiên thuật kiến tạo ra mọi thứ đều có thể làm
được, thân thể giống như là nở hoa, tỏa ra một mùi hương hoa rất dịu mát. Còn
bàn chân Duy Hựu gần như lúc này không còn phải đặt trên đất nữa, đã có thể
giống như phi thăng mà đi lại liên tục trong không gian này. Nhưng có một điều
là căn phòng sắt này thật kì lạ, giống như là chỉ có thể nhập mà không thể
xuất. Dù Duy Hựu có thể đến không gian nào, nhưng khi trở lại bề mặt thì vẫn
xuất hiện ở trong căn phòng đấy, không thể rời đi nổi. Duy Hựu muốn đi xuyên
qua nó cũng không đi nổi, muốn phá nó không phá nổi, cũng chưa biết dùng Tiên
thuật gì để nhận thức. Khi đấy Duy Hựu nhìn cái bìa da, bỗng thấy trên bìa da
hóa thành một luồng sáng nho nhỏ, rồi con rồng chui vào bên trong bông hoa sen,
cuộn vào bên trong đấy. Duy Hựu cảm thấy giống như có một người đang nhìn mình
và cười, còn chưa kịp cảm nhận rõ đã thấy bông sen ngậm con rồng lại, rồi bắt
đầu gấp gấp cái nét, giống như lúc này không còn nở ra nữa mà thu vào, và dần dần
biến thành một khối cầu trong suốt, bên trong có con rồng nhỏ. Rồi khối cầu này
lập tức bay thẳng vào Tâm của Duy Hựu, Duy Hựu lại: “Á!” lên một tiếng, ngất
ra.
Từ lúc luyện được Tiên thể, Duy Hựu
đều cảm thấy thân thể mình giống như bất tử, bất diệt, không còn một trạng thái
bệnh tật nào nữa. Nhưng khi con rồng bọc ở trong khối hoa sen đã ngậm miệng lại
chui vào trong người, Duy Hựu lại cảm thấy có một sự đau đớn lan tỏa khắp các
kinh mạch, giống như tất cả các kinh mạch chấn động vô cùng. Bởi vì năng lượng
uyên nguyên gửi gắm trong vật chất ở tấm bìa sách đấy là một năng lượng vô cùng
mãnh liệt, nó mạnh hơn năng lượng đang chảy trong kinh mạch của Duy Hựu, cho
nên dù là đã đạt đến Tiên thể, vẫn không thể chịu đựng được khối này một cách
bình thường. Duy Hựu vừa cảm nhận được trạng thái đau đớn đấy lại ngất đi một
lần nữa.
Khi Duy Hựu tỉnh lại đã thấy mình
đang ngồi ở trên một mỏm núi, không còn thấy căn phòng sắt đâu nữa, cũng không
thấy cảnh vật như xưa nữa, cảm giác có một không gian vô tận. Duy Hựu nhìn ra
phía xa, không còn thấy những cây Bách Độc Quả đâu nữa, thậm chí chỉ thấy một
nền núi mênh mông, hết sức hoang vắng, dữ dội. Duy Hựu ngoảnh lại sau, giật
mình thấy có ba vị Thần. Một vị thì hết sức cao lớn im ắng, một vị thì trông
hết sức nghiêm trang, còn một vị thì trông hết sức lạnh lùng, cao ngạo. Ba vị
này nhìn ở phía xa, nói: “Chúng sắp đến.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.