Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

Phù Vân, Sứ mệnh (00)

Duy Hựu và sư muội bắt đầu đi tìm Quỳnh Hoa Điện, dù hai người không nhất thiết biết Quỳnh Hoa Điện đến đâu. Sư muội và Duy Hựu chỉ biết Quỳnh Hoa Điện có thể nằm đâu đấy ở Thanh Hóa, có thể đi theo hướng Tây sẽ đến chăng, cũng không biết là hướng Tây có dẫn đến Thanh Hóa hay không nữa. Con đường sứ mệnh của người tu, nhiều khi không biết được đích đến, có điều vẫn phải đi. Người tu chỉ biết một mục đích tối hậu nào đó trong Sứ mệnh, chứ không có gì rõ ràng cả. Sứ mệnh là thực thi sẽ rõ, chứ không phải là biết trước, lời tiên tri về Sứ mệnh cũng mờ mịt, chỉ báo trước, không nói rõ. Bởi vì khi xuống đến nhân gian, người mang sứ mệnh không biết con đường sẽ dẫn về đâu, chỉ lờ mờ biết sẽ phải đến nơi nào đó, làm gì đó. Họ không thể biết trước kết cục, thậm chí không thể dò hết nguyên nhân, chỉ biết là khi làm thì sẽ thấy. Đó là con đường của mọi sứ mệnh. Việc Duy Hựu với sư muội đi liệu có phải Sứ mệnh hay không rất khó nói, nhưng dù gì thì hai người cũng đã đi, cứ theo đường mà đi về hướng Tây. Nhưng đường cũng không rẽ về hướng Tây hẳn, càng đi thì càng thấy  bắt đầu gặp nhiều rừng núi.

Hai người đi một thời gian, khoảng độ một tuần bắt đầu đã thấm mệt. Bởi vì cả hai đều mang thân xác nhân gian, đã là thân xác nhân gian thì dù có Tiên thuật vẫn sẽ xuất sinh vấn đề nhân gian, và tất cả những việc từ vệ sinh cho đến ăn uống, mọi thứ đều rất khó khổ. Hơn nữa đi qua nhiều chặng rừng, rừng thiêng nước độc, âm khí nhiễm vào, quả nhiên chỉ đến một thời gian sau Duy Hựu thấy kiệt sức. Vì thân của Duy Hựu từ trước đến nay, cho dù đã được tôi luyện, nhưng căn bản là nhờ gần các vị Thần Tiên, được Tiên khí bảo bọc nên vững mạnh, vô bệnh. Nhưng nay đi một mình không có Tiên khí bảo bọc, công luyện chưa lâu, nên đến một giai đoạn nọ, có lẽ sau khoảng hai tuần trăng, thì Duy Hựu bắt đầu thấm mệt. Đang đi đến một đoạn, Duy Hựu thấy một cái cây rất cao, xanh, màu xanh đấy kì lạ. Duy Hựu liền dựa vào cái cây đấy, thấy một quả nhỏ rơi xuống tay, lúc đấy tự nhiên đã rất đói mệt. Lại nói, Duy Hựu với sư muội đi đến đâu thì tìm đồ ăn đến đấy, hơn nữa không có lửa trong tay, phải dùng Tam Muội Chân Hỏa mà đốt, dùng Công mà đốt để có thể làm những đồ vật chín. Thực vật, những đồ ăn lại không đảm bảo được theo khối lượng cụ thể, cho nên càng đi càng mệt. Nhất là uống nước, khi uống nước ở những nơi lạ vào, nhiều khí âm của nhiều vùng tích tụ quá nó cũng hủy hoại nội tạng bên trong không ít, nó cũng công phá nội tạng không ít, nói là hủy hoại thì chưa thể hủy hoại được, nhưng công phá thì có. Ngay cả người Tiên cũng phải đề phòng vấn đề này, bởi vì mang thân xác con người không việc gì dễ dàng cả, việc gì cũng hết sức khó khăn, một nỗi mệt nhọc nhỏ cũng rất khó khăn.

Lại kể chuyện Duy Hựu dựa vào cái cây, thấy một quả nhỏ rơi xuống trên tay, nó ánh lên một màu xanh biếc rất kì lạ. Duy Hựu tự nhiên cảm giác là có thể ăn được, liều cho vào mồm ăn, ăn xong lập tức cảm thấy từ trên đỉnh đầu cho đến ngón bàn chân đau nhức khôn tả xiết. Lúc đấy sư muội vừa từ đâu nhảy về, mang theo hai quả xanh xanh nhỏ nhỏ. Đấy chính là hai quả ổi, trông nó rất là xanh, nhỏ, cứng. Nếu ngày nay nhìn thấy chúng ta cũng cảm giác có khi khó ăn không biết chừng, nhưng lúc đấy trong rừng không thể có gì nhiều hơn thế được. Chúng ta thường nghĩ trong rừng thực vật thiếu gì? Không phải thế. Muốn đào củ không dễ, muốn hái quả không dễ, rừng thiêng nước độc, giết một con vật không dễ, chưa kể có thể phạm phải yêu tinh, Sơn Thần. Tất cả mọi việc đều không dễ, lầm một lối có thể ngã xuống, cho nên mới gọi là rừng thiêng, ở trong rừng tất nhiên là thiêng rồi. Lại nói lúc đấy Duy Hựu cảm giác một sự đau đớn từ trên Bách Hội chiếu thẳng xuống huyệt Dũng Tuyền ở gót bàn chân, giống như có một luồng điện giật, đau đớn khôn tả xiết, lăn lộn đến nỗi ói ra cả nước xanh ở trên miệng, ói ra cả mật ở trên miệng, đau đớn không nói nên lời. Sư muội vừa thấy thế hét một tiếng: “Sư huynh!”, chạy đến. Lúc đấy mắt của Duy Hựu đã bắt đầu chuyển sang thành vân đỏ, ánh mắt trông rất ghê rợn, đau đớn. Sư muội của Duy Hựu vội vàng nhặt cái quả xanh lên, rồi đập xuống: “Trời ơi! Sao sư huynh lại ăn thứ này?!”

Thực ra trong lúc Duy Hựu lang thang ở bên ngoài, thì đã lỡ mất việc học những phép Dược tiên của Tiên Quán Thánh, cho nên không biết thứ quả mình ăn phải là Bách Độc Quả, trông vừa nhỏ, vừa xanh, thế mà độc không gì bằng. Ở trong nhân gian này có đạo lí rằng, cái vật trông lóng lánh, trông đẹp đẽ phô trương quá, thì tất là cái độc, màu sắc kì lạ mà Duy Hựu thấy tức là chất độc. Nhưng tại sao Duy Hựu lại muốn ăn đến thế? Phàm người ta gần đến ma nạn, phàm người ta gần đến chỗ khốn cùng thì người ta dễ nhận được những thứ độc, đấy chính là điểm như thế. Cho nên ma nạn thường tìm đến người ta vào lúc nào? Thường tìm đến người ta vào lúc khốn cùng. Cũng giống như Duy Hựu ăn phải chất độc vậy, ăn phải chất độc, thấy chất độc có màu đẹp, là do đến lúc khốn cùng mà như thế.

Qua nhiều ngày, trải qua dãi gió sương dầm, độc khí ngấm vào người, tà khí đã phá hủy các kinh mạch một phần rồi, công kích những nội tạng không ngừng, đau đớn đã từng trải ở bên trong. Lúc đấy là lúc nội tạng tự nhiên có một ý niệm: tự sát. Cho nên nó đã khuyến khích Duy Hựu có thể ăn cái quả đấy để chấm dứt đau đớn. Bởi vì không phải nội tạng nào cũng nối với dây thần kinh, và cũng không phải dây thần kinh nào cũng chạm vào những đáy sâu của nội tạng, cho nên Duy Hựu không biết được cái đau đớn của thân thể. Bởi vì chỉ thân thể biết cái đau đớn đấy thôi, nên vào khoảnh khắc đấy, thân thể quyết định là ăn cái hạt đấy. Vào khoảnh khắc đấy mọi chuyện phải nói là thế nào? Hết sức hợp lí đối với Duy Hựu. Đối với thân Duy Hựu lúc đấy, ăn quả đấy, tất cả mọi thứ đều hết sức hợp lí, ma nạn xảy ra một cách hết sức hợp lí. Chúng ta từ bề ngoài nhìn thấy ma nạn này hết sức dại dột, cũng giống như sư muội của Duy Hựu, nhìn thấy chuyện Duy Hựu ăn cái quả đấy là hết sức dại dột, không thể kể được.

Lúc đấy Duy Hựu đang lăn lộn như thế, sư muội của Duy Hựu bối rối không biết làm gì, liền niệm một chú: “Om Ma Ni Pad Me Hum” rồi dùng chú Pad màu xanh ánh lên trên bàn tay, dùng tia chỉ xanh đấy đâm thẳng vào cung Pad của Duy Hựu. Thế nhưng Duy Hựu chỉ giật lên một chút, yên một chút, rồi sau đấy lại mở trừng mắt ra, lần này giãy giụa còn kinh khủng hơn trước, bàn tay cào trên mặt đất giống như đá cũng phải nứt ra, ngón tay bật cả móng ra, nước mắt nước dãi đều chảy ra cả, hình như càng đau hơn nữa. Lúc này sư muội của Duy Hựu càng lúng túng, liền tập trung định thần ngồi xuống rồi nghĩ là: “Có Bách Nguyên Quy Hoàn Pháp, ta có thể khiến cho sư huynh ngủ trong một thời gian.” Thế là liền một tay để trên Bách Hội, một tay đặt vào ngay huyệt Đản Trung, rồi niệm chú: “Om Ma Ni Pad Me Hum”. Lúc đấy một vòng khí màu xanh biếc, rồi màu trắng, rồi màu hồng tỏa lên những ánh kim quang, rồi tụ lại ở trước mặt sư muội Duy Hựu như một viên đơn. Thực ra đây chính là tinh hoa năng lượng. Bách Nguyên Quy Hoàn Pháp chính là một phép thuật dùng tinh hoa của mình bảo trì tinh hoa cho người khác, đấy là phép thuật giữ mạng cho người khác. Cho nên muốn giữ mạng cho người khác, phải dùng mạng mình mà giữ mạng cho người khác, từ xưa đến nay đều như thế cả. Sư muội vừa làm như thế xong, thấy tia sáng kia bay vào trong người Duy Hựu, liền xuyên qua họng, chui lên đầu, cả thân Duy Hựu tự nhiên nhấc ở trên mặt đất, tỏa bừng sáng rồi rơi phịch xuống, lúc này trông như ngủ ngon lành, những vết hằn đỏ trên mắt vẫn chảy ra như một tia máu nhỏ, trên miệng vẫn đầy dãi xanh, thân thể vẫn còn đang co quắp, nhưng ít nhất là đã ngủ được rồi.

Đối với sư muội Duy Hựu lúc này, vừa sau ngày tháng trải gió xong, Tiên thuật đã suy đi một chút, thân thể đã yếu đi một chút, lại vừa dùng tinh nguyên của mình để bảo vệ cho Duy Hựu, lúc đấy đích thật là sư muội của Duy Hựu đã yếu đi nhiều rồi. Không có cách nào khác, liền kiếm một số tấm lá lớn kết hết lại với nhau bằng dây rừng và vỏ cây, sau đó đặt Duy Hựu lên trên mà kéo, kéo đi rất chậm rãi, càng kéo càng mệt, chỉ kéo được chưa đầy một dặm, thì đã cảm thấy rất bất lực, muốn buông ngồi xuống thở phì phò. Bởi vì con bé mới 8, 9 tuổi, nó kéo một người hơn nó 1 tuổi, là một người nam, khi mà sức khỏe đã suy tàn rồi, chỉ còn thân con người làm chỗ chống đỡ cuối cùng thì việc này hết sức khó khăn, thật sự hết sức khó khăn. Đang trong lúc khó khăn đấy, thì thấy từ bên phía xa, một con rắn to lớn trông như một con trăn, trên có một cái mào đỏ, giữa mào đỏ đấy có một cái viên ngọc rất lớn màu đỏ. Con rắn vừa trườn đến, trên thân nó lấp lánh lấp lánh giống như có rất nhiều vảy, rất nhiều những vảy như vảy cá, con rắn nó vừa thè ra thì lúc đấy sư muội của Duy Hựu thốt lên: “Vạn Độc Xà!”, chỉ kịp thốt lên một tiếng đấy rồi lăn ra bất tỉnh.

Nguyên Vạn Độc Xà là vua của vạn độc, là chúa của trăm rắn, chỉ có ở những nơi có Thần linh tu luyện, Thần linh đang tại thế mà ngự thì mới có. Ngay lúc đấy sư muội Duy Hựu vừa ngất đi chưa kịp nghĩ đến chuyện gì, số mạng sắp tới rất là khó nói. Bởi vì Vạn Độc Xà tuy là vật bảo hộ trấn sơn của các vị Thần Linh đang ngự tại một nơi, tuy nhiên không phải lúc nào các vị Thần Linh cũng đi theo nó. Lại nói con Vạn Độc Xà trườn đến chỗ của sư muội Duy Hựu, liền cắn một phát vào bàn tay, một vết đỏ to giống như hai hạt đậu đâm hằn lên bàn tay, [rồi] một chất độc màu xanh bắt đầu chạy khắp thân thể sư muội Duy Hựu. Sư muội Duy Hựu giật lên không ngừng, chất độc này còn mạnh hơn cả Bách Độc Quả. Chất độc này vốn dùng để tiêu trừ, nó giống như bạch cầu ở trong thân thể con người, dùng để tiêu trừ vạn thứ xâm phạm. Đấy là một thứ linh khí của núi sông ở trong hình dạng công kích. Thứ độc này là dùng để công kích tất cả những vật chất ngoại lai không mang theo vật chất của sông núi đấy. Lại nói lúc đấy sư muội của Duy Hựu co quắp co quắp, thân người ngày càng giống như bị co rút vào một điểm, khuôn mặt nhăn nhúm, làn da của đứa bé tự nhiên chuyển sang màu tái xanh, sang màu đỏ, xong chỉ khoảng độ một khắc sau đã trở nên tím ngắt, trông hết sức đau khổ. Lúc đấy nghe một tiếng “quác” ở trên trời, một con chim ưng bay xuống quắp lấy sư muội của Duy Hựu bay mất, chưa biết số phận ra sao.

Sư muội của Duy Hựu vốn dùng Bách Nguyên Quy Hoàn Pháp để bảo vệ tính mạng Duy Hựu, nên vào khoảnh khắc mà chính bản thân mình lâm nguy thì phép thuật cũng bắt đầu mất tác dụng. Người nào mà dùng phép thuật của mình để bảo mạng cho người khác, trước hết nên bảo mạng cho mình đã, nếu không thì vạn việc khó khăn. Lúc đấy con rắn bò lên, nhìn thấy Duy Hựu, nó cũng theo một phản ứng tự nhiên, liền cắn hai phát vào vùng thái dương của Duy Hựu, nó hằn lên thành một hàng gồm 3 lỗ nhỏ như hạt đỗ, đỏ lừ, ứa máu ở vùng máu đen từ bên thái dương Duy Hựu trích ra. Ngay lúc đấy con rắn cũng kêu “óe” lên một tiếng, xong nó lập tức lùi lại, màu sắc toàn bộ vùng vảy của nó đều lóng lánh lên. Nó liền tìm một cái hốc gần đấy, chui vào giữa hai tảng đá rồi biến mất. Duy Hựu lúc đấy thân thể đang co quắp, tự nhiên còn giật lên, cái đầu gần như bị bẻ gập ra đằng sau, tay chân cũng tự động bẻ gập, dược lực của chất độc gần như hủy hoại toàn bộ xương cốt. Đấy là điểm đau đớn chí cùng.
Điều khủng khiếp nhất là vào khoảnh khắc mà Bách Nguyên Quy Hoàn Pháp biến mất, Duy Hựu cũng đang thức tỉnh và cũng biết là mình vừa được Bách Nguyên Pháp giữ mạng, vì Bách Nguyên Pháp là một phép thuật rất nổi tiếng trong Đạo gia. Lúc đấy trong lòng vừa mâu thuẫn, vừa đau khổ vô cùng, thân thể thì đau đớn không tả xiết, và trong lòng lại vừa canh cánh lo lắng cho sư muội: “Bách Nguyên Pháp đã mất tác dụng, vậy phải chăng là sư muội ta cũng gặp vấn đề?” Tức là lúc đấy sinh mạng của sư muội Duy Hựu đã không giữ được nữa rồi, cho nên phép thuật đấy mới không trụ lại được trên thân của Duy Hựu. Duy Hựu vừa kịp nghĩ đến đấy thì cảm giác thân thể giống như có ai đè một tảng đá nặng lên trên người, xương cốt gần như gãy vụn. Duy Hựu ngửa mặt lên trời nói: “Mọi người nói ta là Nguyệt Quang, không ngờ trong một sáng đã trở thành xương trắng cốt khô trong rừng, ôi còn gì là Sứ mệnh. Ta chết mà không gặp được sư tỉ, chẳng phải đáng trách lắm sao!” nghĩ như thế bất giác rỏ một giọt lệ. Giọt nước mắt của Duy Hựu chảy xuống, bỗng nhiên nó sáng rực như vàng ròng, rồi nó trông giống như một hạt ngọc trai rơi xuống bên trên khóe mắt.

Vừa lúc đấy Duy Hựu nghe thấy tiếng đàn tinh tang tinh tang từ xa, có một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện. Trông cô gái đấy như đang độ trưởng thành, mới đôi mươi, hết sức xinh đẹp, tay cầm đàn tì bà, ăn mặc lóng lánh, những đồ trang sức trên người đều phát ra một ánh vàng rừng rực miên man, như lửa đang cháy nhưng lại trông hết sức mát dịu, khó diễn tả. Cô ta cúi xuống nhặt lấy giọt nước mắt của Duy Hựu, nói là: “Thiên Linh Châu, hôm nay vì Thiên Linh Châu ta cứu mạng ngươi một lần.” Nói xong liền xách cổ Duy Hựu rồi nhảy tót một cái, đã thấy biến mất sau những rặng núi.

Khi Duy Hựu vừa mở mắt ra thì thấy một cung điện xa hoa vô cùng, tất cả mọi thứ đều dát vàng, rèm bằng ngọc trai, mọi thứ đồ trên bàn đều bằng vàng, ở trên đấy có một lẵng hoa quả toát ra màu xanh, trông mơn mởn ngon vô cùng. Duy Hựu cảm thấy bụng mình đói vô cùng, liền khẽ đứng lên một chút, nhưng vừa định đứng lên thì bỗng giật mình kêu “A!” một tiếng. Bởi vì cậu bé 9 tuổi phát hiện ra thân mình không khác nào chàng trai đôi mươi, giống như là đã ngủ quên nhiều năm hay sao. Duy Hựu vừa có một ý nghĩ đấy: “Lẽ nào ta trúng Bách Độc, lại bị Vạn Độc Xà cắn, ta ngủ quên hàng năm trời bây giờ mới tỉnh dậy? Cho nên thân thể ta phát triển mà ta không biết?” Nghĩ đến thế bất giác trong lòng cay đắng, lại nghĩ không biết Sư phụ ra sao, không biết sư tỉ ra sao, không biết sư muội ra sao, đến lúc này trở nên cảm thấy lạc lõng, trong lòng bất giác xuất hiện một nỗi buồn phiền vô cùng.

Thực ra cảm giác của Duy Hựu là dễ hiểu, nó giống như một người trải qua một ma nạn lớn. Duy Hựu đã trải qua một loạt những điều: Sư phụ Âm Tiên thì bị tước đi, mọi người thì tranh giành, sư tỉ thì ruồng bỏ, còn có ý giết, ma nạn lại tìm đến, sư muội không rõ sống chết, thân thể bị đày đọa. Cho nên trong tâm tưởng bắt đầu xuất hiện một cảm giác chán nản lan tràn ở trên, gần như khống chế tâm trí, cảm giác giống như bất lực, không muốn làm gì nữa. Tâm trạng này thực ra cũng dễ hiểu, nhưng đây cũng chính là vết xước của Tình ở nơi thế gian. Ở đâu người ta cũng có thể nhiễm tình, bằng một sự tổn thương chúng ta đều có thể sinh ra tình. Duy Hựu lúc đấy đích thực là đã có tình rồi, không những đã có tình rồi, đã có tình rồi thì mọi sức ép đều biến thành tổn thương. Người ta không có tình thì dù ép đến cỡ nào cũng không thấy tổn thương, nhưng đã có tình rồi, dù gì cũng là tổn thương, thậm chí người đã có tình còn tự mình gây ra tổn thương cho mình nữa. Đấy là chỗ khổ của tình.

Lại nói Duy Hựu lúc đấy đang ngồi ngẩn ngơ thì thấy chính thiếu nữ đôi mươi tiến vào. Duy Hựu trước lúc ngất đi không hề thấy thiếu nữ đôi mươi này, cho nên bất giác cúi đầu nói: “Nàng là ai?” Thiếu nữ cứ khúc khích cười: “Ngươi chỉ là thằng bé 9 tuổi, chẳng qua do thuốc giải của ta mà biến thành xương cốt phát triển như vậy, giống như đã nằm ngủ thêm 10 năm. Đừng tưởng mình lớn lắm mới phải.” Duy Hựu ngơ ngác: “Cô cô, ta mới ngủ mới một ngày sao hay bao lâu rồi? Ta đã ở đây bao lâu rồi?” Vị Tiên nữ lại khúc khích cười nói: “Tốt lắm, ngươi còn lưu ý là ngươi đã ở đây bao lâu rồi, chứng tỏ là ngươi rất có ý niệm về thời gian. Này tiểu tử, trông ngươi Tiên phong Đạo cốt, có vấn đề gì mà sao nhiễm tình nặng đến thế? Chỉ có người nhiễm tình nặng đến thế mới lưu ý rằng thời gian đã bao lâu rồi, ai được ai mất, ai nhớ mình ai quên mình. Ngươi nhớ đến thời gian chẳng qua là muốn người ta nhớ đến mình, chứng tỏ ngươi không thật sự lo cho người ta, mà chỉ lo người ta quên mất đi mình. Ngươi trong lòng đang có ý trung nhân nào vậy, đến nỗi phải khốn khổ như thế?” Duy Hựu nghe xong giật mình, cúi đầu nói: “Là cô cô cao nhân, xin cho tiểu tử một lạy.”

Cô gái kia lại cười khúc khích: “Ngươi cũng không cần lạy ta làm gì, vốn dĩ là lúc trước ngươi khóc, không hiểu sao nước mắt ngươi lại biến thành Thiên Linh Châu, vốn chỉ có ở những người mang theo Sứ mệnh tuyệt cao, Chân Long Thần Mệnh. Khi gần chết rồi, những người này nếu rỏ một giọt lệ thì đấy chính là Long cốt hóa thành, và chỉ ở trong lúc họ gặp ma nạn vô cùng mới tiết ra giọt lệ đấy. Xem ra thân thế ngươi không nhỏ, tội gì ngươi từ nãy đến giờ không giới thiệu với ta? Có phải là e sợ ta biết, hay ngươi e sợ bị giết? Ngươi không những mang tình mà còn e sợ bị giết, tâm tính thấp như vậy ngươi tự có thấy xấu hổ không?” Duy Hựu lúc đấy lại càng xấu hổ hơn nữa, lại cúi đầu nói: “Tiểu tử là Duy Hựu, xin lỗi cô cô.” Ra lúc này Duy Hựu lại tự coi mình là một đứa trẻ, đấy chính là cái ngộ tính hơn người của Duy Hựu.

 Thực ra một người ngộ tính là thế nào? Một người có ngộ tính không phải là lúc nào cũng đang chực ngộ, một người ngộ tính là người mà khi bị chỉ ra vấn đề của mình thì liền có thể thay đổi và ngộ được. Duy Hựu khi bị chỉ ra vấn đề của mình, đấy là mang theo chủng sợ hãi và tình, thì đột nhiên cảm giác mình quay trở lại là Duy Hựu như trước, không còn âu lo, cho nên lúc đấy liền tự xưng là “tiểu tử”, gọi là “cô cô”, giống như thời còn đang đi theo Lâm Cung Thánh Mẫu, hết sức vô tư như vậy. Đây chính là ngộ tính của Duy Hựu, cũng phải nói là căn cơ rất tốt. Chính thiếu nữ đôi mươi kia cũng nhận ra điều đấy, tròn xoe mắt nói là: “Ngươi ngộ tính quả thật đáng kinh ngạc, ta ở đây nơi rừng sâu núi thẳm, không tiếp xúc với con người mới có thể tu luyện được điều đấy, không ngờ ngươi cũng có thể trong một sớm một chiều tu luyện được điều đấy. Hơn nữa ngươi vừa tỉnh giấc, lúc nãy còn mang theo sợ hãi, tâm tình, nhưng mới đây có thể đối thoại với ta như người đã ngộ Đạo, quả thực là tốt!” Duy Hựu cũng chưa chắc đã hiểu hết cái tốt của mình. Duy Hựu chỉ đang rất vô tư nên cũng nhất thời không thể lí giải được Đạo lí, lại chắp tay nói: “Tiểu tử có lỗi, xin cô cô thứ tội. Không cần dùng lời đa mang nữa, xin cho tiểu tử lối ra, còn biết làm sao để đền ơn, lại tìm cách để có lối ra ở nơi này, đặng đi tìm sư muội và sư tỉ, giờ đang cấp nguy không biết nơi nào.”

Lúc đấy cô gái đôi mươi liền vuốt tóc, Duy Hựu nhìn theo ngón tay cô, nó trắng hồng vô cùng đẹp đẽ, rất dài và thon, mới thấy tóc cô màu vàng, ánh vàng kim rực rỡ và những lọn tóc cũng xoăn tít lại. Lúc đấy cô gái đôi mươi mới thở dài băn khoăn nói: “Ta tuy cứu được mạng của ngươi, nhưng đã khiến ngươi giống như thêm 10 năm tuổi, từ nay mọi người cũng không nhận ra ngươi nữa. Hơn nữa căn cốt của ngươi bằng một cách nào đấy biến đổi thật kì lạ, phương thuốc của ta có thể khiến cho thúc đẩy người ta giống như lớn thêm 1, 2 năm, nhưng không ngờ vừa đưa vào người ngươi giống như lớn thêm 10 năm, công lực cũng tăng tiến, tinh thần cũng thông suốt. Trong ngươi giống như là còn có ấp ủ một loại Tiên lực nào đấy rất kì lạ, ta không thể lí giải nổi, có điều từ nay ngươi bước đường đi phải rất cẩn thận, bởi vì chúng ta người mang theo Tiên thể thì phải ngự nơi rừng sâu núi thẳm, trốn ở trong những nơi thâm sơn cùng cốc. Bởi vì thời đại của tà ma đã đến rồi, thiên hạ đã đại loạn, giờ ngươi bước ra ngoài kia, Ma Thần đều có thể tìm ngươi. Không có nơi trú trốn bảo vệ, ta sợ mạng ngươi khó toàn.”

Nhưng Duy Hựu lại chắp tay nói: “Xin cô cô mở đường dẫn lối, ta nhất định phải tìm ra sư muội, sư muội vì cứu ta mà lâm nguy, sinh mạng gần như đã đến chỗ đầu treo sợi tóc. Ta còn không cảm nhận được sinh mạng của sư muội. Cô cô quyền năng xin chỉ cho ta cách tìm sư muội.” Lúc đấy thiếu nữ đôi mươi mới gật gù nói: “Ngươi chí tình chí nghĩa, không lo đến bản thân mình, cũng không cần biết mình có những điều tốt gì, chỉ cốt sao lo lắng cho đồng môn sư huynh sư tỉ. Ta nghĩ điều đấy cũng tốt, nhưng trong giọng của ngươi lo lắng, dường như lo lắng việc này là để còn lo việc khác, cho nên ngươi tiếng là lo cho sư muội, thực ra lại lo cho người khác. Tiểu tử, làm sao nhỏ như vậy tâm tình ngươi lại phức tạp như vậy?” Duy Hựu cúi mặt xấu hổ, đáp: “Bởi vì tiểu tử cùng sư muội đang trên đường đến Quỳnh Hoa Điện. Dám hỏi cô cô có biết Quỳnh Hoa Điện ở đâu không?” Người con gái kia lại khúc khích cười: “Quỳnh Hoa Điện mà ngươi cũng dám đến, ta chỉ sợ ngươi chưa đến đã bỏ mạng rồi. Với năng lực của ngươi, đến Bách Độc Quả còn không chống được, Vạn Độc Xà còn không giữ nổi mạng, thì ngươi đến Quỳnh Hoa Điện làm gì? Trên đường đi thể nào cũng chết, vì trên đường đi có Bách Đại Hung Thần, Bách Đại Ma Thần, đến ta cũng không dám đến nữa là ngươi.” Duy Hựu lại cúi vái nói là: “Phiền cô cô chỉ đường, đến được hay không ta cũng mang ơn rồi. Xin cô cô chỉ lối cho ta đi tìm được sư muội, cô cô quyền năng ắt biết ở trong núi này ai là Vương Thần, chính là người đang giữ sư muội của ta vậy.”

Lúc đấy cô gái đôi mươi kia lại mỉm cười tiếp, bảo Duy Hựu: “Để ta nói cho ngươi rõ điều này, ngươi cho ta Thiên Linh Châu, đổi lại ta cứu mạng ngươi. Giờ tuy ta cứu được mạng ngươi, ngươi tuy thêm được 10 tuổi, linh lực trong người thật sự kì lạ, nhưng nếu ngươi bước ra khỏi núi này ngươi liền lăn ra chết.” Duy Hựu nói: “Làm sao ta lăn ra chết được?” “Bởi vì ta cứu ngươi bằng đá của núi này, đá của núi này liên quan đến Long mạch của núi này, vốn là trấn giữ một phương, bước ra khỏi đây liền không có tác dụng nữa.” Thực ra đây chính là đặc tính của Long mạch. Long mạch ở vùng nào thì chỉ nên giữ ở vùng đấy, hễ mang ra khỏi vùng đấy thì không có tác dụng nữa. Trừ khi trong một trường hợp, đấy là những thời khắc đặc biệt của nhân gian, khi Long mạch bắt đầu đùn lên thành cát, loại cát đấy mang đi đến đâu được trở thành Long địa ở nơi đấy, đấy gọi là Long địa. Nhưng lúc đấy Duy Hựu cũng chưa hiểu hết được, chỉ biết là đã thụ Long khí của Long mạch thì không thể rời đi, ý này Duy Hựu đã biết. Chính vì thế người ta mới dùng người chết làm tải thể cho Long mạch.

Duy Hựu nghe thế lại thở dài: “Đây là nơi nào đặc biệt vậy? Long mạch nào có thể trị được Bách Độc vậy?” Xong cô gái đôi mươi kia liền đáp: “Ngươi cũng không cần biết, chuyện này ngươi biết làm gì? Nếu ngươi nói ra, ma quỉ có thể tìm đến chỗ của ta thì sao? Ta đã ở đây cả ngàn năm rồi, cũng không muốn ai đến quấy rối ta cả.” Rồi lại chỉ Duy Hựu tiếp: “Có lẽ ngươi phải sống hơn cả tuổi ta ấy nhỉ?” Duy Hựu nói là: “Tiểu tử chỉ mới 9 tuổi, làm sao có thể sống hơn cô cô?” Cô gái kia cười đáp: “Ngươi thật là mê muội, người ta thường nói có đời này, có kiếp khác, mang một chút thân xác liền tự coi đấy là mình, đúng là nhân tâm. Ngươi ngộ tính vốn cao như vậy mà còn không chấp nhận sứ mệnh của mình, không chấp nhận mình là ai, cho nên khi nói đến năng lực của ngươi chính ngươi cũng không quan tâm, cũng không cần thiết biết năng lực đấy dùng để làm gì. Ngươi hoài phí mình như vậy, tất trong tương lai sẽ còn chuốc lấy nhiều đau khổ, chắc ngươi sẽ phải đau khổ cho đến lúc ngươi nhận ra điều ấy thì thôi.” 

Duy Hựu lúc đấy thực ra trong đầu đã rất bối rối, lại vái nói tiếp: “Vậy làm sao có thể qua núi này mà không ngã ra chết được? Nhất định ta phải tìm được sư muội của ta, xin cô cô giúp cho ta với.” Cô gái kia liền bần thần, lại đi đến gần Duy Hựu, sờ nắn trên đầu, sờ nắn trên hai vai, rồi lại chặc lưỡi: “Căn cốt quả là tốt! Nếu làm đệ tử ta cũng được, nếu ngươi làm đệ tử ta, ta sẽ chỉ cách cho.” Duy Hựu lại lắc đầu nói: “Ta đã có Môn phái Sư thừa, đều không thể làm đệ tử người khác được nữa.” Thực ra trong quá trình Duy Hựu luyện công, có một đoạn nhỏ lúc đấy sư muội truyền lại công để ước chế bản mệnh cho Duy Hựu. Một khi đã luyện công rồi, chính thức nhập môn rồi, lúc đấy đã có Môn phái rồi, không thể tùy tiện bái sư mà học nghệ được nữa. Cho nên luyện Mệnh là mấu chốt như thế, không điều gì tạp nhiễm được vào Mệnh. Cô gái nghe thế lại chặc lưỡi: “Thật là đáng tiếc, theo học ta ngươi có thể làm Vương núi này, cả một đời sống tự tại không lo âu, còn có thể thụ nhận tiên thuật, thậm chí đến muôn đời sau vẫn có thể ung dung, không lo sống chết, sinh tử chẳng màng, sung sướng biết bao.” Nhưng lúc đấy Duy Hựu trong đầu không thể nghe nổi những lời này, còn cảm thấy chuyện là phải sống một nơi, lại sinh tử không rõ, không có hạn kì, không được gặp gỡ ai, không còn thấy người thân nữa, lúc đấy là điều không thể chịu nổi. Nhưng đấy cũng chính là phân biệt giữa người Tiên và người phàm.

Duy Hựu lúc đấy lại bối rối hỏi: “Vậy có cách nào nữa không cô cô? Làm cách nào để ta có thể tìm được sư muội của ta, ra được núi này bây giờ?” Lúc đấy cô gái đôi mươi lại ngửa mắt lên trần nhìn: “Ta có một cách, chỉ e là ngươi không làm nổi.” “Cách gì xin cô cô nói?” “Ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi căn buồng này, cách đây 12 trượng có một cốc được gọi là Tuyệt Phong Cốc. Nơi đấy không có gió, không có sinh vật gì sống được. Bởi vì trên Long mạch bao giờ cũng có một tử huyệt. Trong tử huyệt đấy, nếu ngươi vượt qua được bách nạn của tử huyệt đấy, ngươi sẽ tôi thành kim cương bất hoại thân thể, có thể vạn độc bất xâm. Thế nhưng để có được thân thể đấy, ma nạn e là quá lớn, ngươi còn nhỏ tuổi, tinh thần chưa vững, e là không vượt qua được. Nếu ngươi chịu ta sẽ dẫn ngươi đi. Nhưng ta khuyên ngươi thà ở đây sống bất tử với ta còn hơn. Nếu ngươi đi nữa sợ là không có đường về.” Duy Hựu nói là: “Ta sẽ đi được!” Cô gái đứng lên đập bàn nói: “Thật ngu muội! Ngươi chỉ vì chút tình mà cái mạng cũng sẵn sàng xả bỏ. Thật sự không có tinh thần gì hết! Nếu ngươi ở lại đây, thà chờ ngày này tháng nọ sư muội ngươi, sư tỉ ngươi, Sư Phụ ngươi tìm đến, điều đấy không phải tốt hơn sao? Ngươi tự tìm cái chết vào lúc này?” Duy Hựu liền quỳ xuống đáp: “Ta nhất định phải đi, nhất định phải cứu sư muội, nhất định phải xem sư muội sống chết ra sao. Xin cô cô thành toàn cho.” Lúc này cô gái kia liền nhìn Duy Hựu, ánh mắt rất kì lạ, rồi lại buông một tiếng thở dài nữa.

Lúc đấy vị cô cô kia ngẩn ngơ một hồi lại nói: “Ta thật là khó xử. Bảo ngươi vì tình mà không sợ sinh tử, vậy có phải là ngươi không sợ sinh tử hay không, ta thật khó nói. Nhưng ngươi lụy tình thì không qua được, mà không lụy tình thì cũng không qua được. Giờ đây cho ngươi làm việc gì ta đều không biết nên làm gì cả. Nếu hủy đi Tiên phong Đạo cốt như ngươi, sau này lấy ai thay thế? Ngươi mang trong người nguồn linh lực lớn như vậy, nhất định là có sứ mệnh đằng sau. Ngươi có mệnh hệ nào, ta ăn nói sao với Sư Phụ của ngươi? Tuyệt Phong Cốc là nơi không có đầu, không có cuối, không có tương lai, không có quá khứ. Nơi đấy ta không thể biết được rút cục ngươi vào đấy thì chuyện sống chết của ngươi sẽ ra sao. Ta cũng không thể tin được rằng vận mệnh trời đất mà trao cho ngươi, lúc này ngươi tự nguyện hủy đi sinh mạng của ngươi, chấp nhận vào chỗ chết thì ngươi sẽ có cửa sống, ta không chắc là điều đấy cũng là điều đúng.” Thực ra điều vị cô cô này nói hết sức có lí. Bởi vì người ta tuy mang Thần Mệnh phải biết bảo vệ Thần Mệnh, phải biết bảo vệ sứ mệnh của mình, như thế mới đi xa dài được. Duy Hựu hôm nay vì một chữ ‘tình’ quyết sống chết chẳng màng, thì ngày sau cũng có thể vì một chữ ‘tình’ mà quyết bỏ sứ mệnh cho bằng được. Vị cô cô này hiểu rõ cái Đạo Lý ấy, cho nên nói người hiểu Đạo Lý, thì không chuyện gì mà không đoán biết được.

Lúc đấy Duy Hựu không thể nghĩ nhiều hơn như thế, trong lòng càng ở lại càng dấy lên một nỗi lo, không biết là giờ sư muội của mình đang ra sao, không biết sư tỉ của mình đang làm gì, không biết các Sư Phụ đang trông ngóng ra sao. Hơn ai hết, Duy Hựu lại hiểu là khi sống ở trong vùng Long mạch thì hoàn toàn không có kết nối được với bên ngoài, mọi Tiên thuật đều không thể dò ra được vị trí của Duy Hựu. Cho nên vào lúc này Duy Hựu ở trong một tình thế gọi là ‘thiên nan bách chiết’, vô cùng khó khăn, không biết nhất định là phải làm gì cả. Nhưng Duy Hựu lúc này thật sự cũng không nghĩ được gì cả, chỉ có một ý nghĩ đấy là: làm cách nào để mạng không ràng buộc với nơi này nữa, hễ đã không ràng buộc thì cách nào cũng làm.

Lại nói ở trong tình thế khó xử của vị cô cô kia, người đã biết là có người khác mang Thiên Mệnh, nếu giúp người đấy hủy hoại đi thì cũng ngang bằng tội hại đến Trời, nếu không giúp thì cũng không đành lòng. Nhưng vị cô cô nghĩ một hồi lại bật cười nói: “Thay vì ngươi chết cứ ở lại với ta đi, rồi một ngày nào đấy thể nào cũng có người tìm ra ngươi.”

Xong rồi lúc đấy Duy Hựu bỗng nhiên đứng lên có một suy nghĩ rất kì quặc, Duy Hựu cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra câu này, liền hỏi là: “Vậy cô cô đã ở đây bao lâu rồi?” Nghe đến điều đấy vị kia liền cười nói: “Ngươi xem ra có chút Thần trí đấy nhỉ, còn nhớ đến người khác trong nguy nan, trong quyết tử lụy tình vẫn còn có một chút vị tha đến những người không liên quan đến mình. Vậy là tốt, sau này ngươi có thể rất nhân từ. Nhưng e là ngươi vừa có tình vừa có lòng nhân từ, muốn tựu thành từ bi thực ra là chuyện khó.” Vị cô cô kia lại trầm ngâm nói: “Ta ở đây đã hơn một nghìn năm, hay là một vạn năm, ta cũng không nhớ nữa. Nhưng ta cũng như ngươi, sau khi bị lọt vào đây, có người cứu ta, cứu ta xong rồi liền rời đi được. Cho nên ta nghĩ ta cứu ngươi xong, dường như cũng đã đến lúc ta rời đi được.” Rồi lúc đấy cô ta liền đập bàn nói: “Đúng rồi! Ta nhất định có thể rời đi được!” liền chạy đến cầm Thiên Linh Châu nói là: “Ta sẽ rời đi được!” Rồi lúc đấy Duy Hựu còn chưa kịp nhìn đã thấy nhoắng một cái như một tia sáng cô ta biến mất, lúc sau đã trở lại với một cuốn Kinh ở trên tay, trên cuốn Kinh ấy chỉ ghi ba chữ: Vô Đạo Phái.

Duy Hựu cũng chưa từng nghe nói đến điều này bao giờ, lại thấy người kia lật ra, lại nói là: “Như kinh này đã ghi, người ta muốn vượt qua khỏi một vùng Linh giới phải đến một vùng Linh giới cao hơn. Thiên Linh Châu của ngươi là đúc kết từ một Sứ mệnh rất cao, nên đây chính là vật chất có thể mở cánh cửa dẫn vào nơi khác. Tuy nhiên ngươi đã khóc ra Thiên Linh Châu rồi, thì từ sau ngươi muốn khóc ra Thiên Linh Châu nữa cũng không được. Năm đấy chính ta cũng khóc ra Thiên Linh Châu mà phải đọa ở đây.” Vị này liền hào hứng liền giở tiếp liền bảo: “Ngươi xem ở phần này đây này, đây có hướng dẫn ta có thể dùng Thiên Linh Châu này mà đi qua được cả Sắc giới, Dục giới, sau đấy ta có thể đến được Vô Sắc giới, Đại Linh Giới, ta có thể gặp được một Vị rất cao trên đấy tên là…” Vừa lúc đấy vị cô cô liền chững lại nói: “Ta cũng không được gọi tên Vị đấy nữa. Nhưng nếu ta đến được Đại Linh giới, ta có thể đột xuất quay trở về Nhân giới để hoàn thành những chuyện của ta.”

Lúc đấy Duy Hựu lại mở tròn mắt nói: “1000 năm rồi, chuyện cần làm thì còn làm được gì nữa?” Vị cô cô kia lắc đầu: “1000 năm cũng vậy, 10000 năm cũng vậy, ta có ở đây bao lâu cũng vậy, chuyện cần làm nhất định phải làm.” Nói xong liền giở đến một trang cuối cùng của Vô Đạo Phái, xé trang đấy ra, liền đốt thành tro, sau đó bỏ Thiên Linh Châu vào, Thiên Linh Châu mở ra một cánh cửa tựu thành một chữ Om khổng lồ rồi vang động ở khắp nơi, tiếng như tiếng chuông ngân vang. Duy Hựu còn chưa kịp thấy gì đã thấy vị cô cô kia cười nắc nẻ: “Ra là vậy, ta đã hiểu rồi!”, liền thấy vị cô cô kia cầm vào viên Thiên Linh Châu là cái tâm điểm của toàn bộ chữ Om đấy, cho vào trong mắt mình. Mắt của vị cô cô này liền rực sáng, thân thể giống như được chắp thêm một đôi cánh của phượng hoàng, bay lên như một tia lửa, rồi đi vào trong cánh cửa Om Đại Linh Giới, vừa đi vào đấy tất cả vạn vật tắt lại như ban đầu. Lúc đấy chỉ còn Duy Hựu ngồi ở đấy.

Duy Hựu đang còn ngơ ngẩn chưa biết thế nào bỗng thấy một con khỉ trắng chạy vào rồi cúi đầu thưa: “Kính đầu Sơn Chủ, xin ngài có việc gì gia quản xin sai chúng thần.” Nó vừa dứt lời Duy Hựu liền thấy qua cánh cửa vô số những con khỉ lông màu trắng bạch kim, ánh mắt sáng rực như sao đều đứng ở trước cửa. Có nhiều con còn mang cả bộ giáp ở trên thân người. Duy Hựu lúc này liền vỗ đầu nói: “Vị cô cô đi thật rồi, vậy là bây giờ ta chính là Sơn Chủ Sơn Thần, có muốn đi cũng không được nữa.” Dĩ nhiên là cơ hội của Duy Hựu thật sự là trân quí. Duy Hựu lúc đấy vốn đã quay trở lại trạng thái của đứa trẻ 9 tuổi, cho nên nhìn thấy con Bạch Viên kia, chỉ cao hơn mình một chút, thấy hết sức thú vị. Tuy là bạch viên, nó không nhỏ chút nào cả. Lúc đấy Duy Hựu trông giống như đã 20 tuổi, vốn đã rất là cao to đẹp đẽ, nhưng con khỉ kia còn cao hơn Duy Hựu khoảng một nửa cái đầu, thân hình cũng hết sức to lớn.

Thế là Duy Hựu liền nói là: “Vậy đây là đâu?” Bạch viên liền đáp: “Núi này không được gọi tên, đã được gọi tên thì không ra được núi này.” Duy Hựu lại ổn định tinh thần, nghĩ một hồi lại hỏi tiếp: “Vậy thì nơi này là phương nào xứ nào, nếu đi về hướng Tây thì sẽ đến đâu?” Con khỉ liền nói là: “Nơi này không ra được cho nên đi về hướng Tây cũng không đến đâu cả.” Duy Hựu nghe lúc đấy đã có chút tuyệt vọng rồi liền nhớ lại là, lúc đấy trước khi vị cô cô đi có nhắc đến cách đây 12 trượng có một tử huyệt, liền bước ra ngoài, đi khoảng 12 trượng thì quả nhiên đến một căn phòng kì lạ. Trên căn phòng đấy có một viên đá hồng giống như là một khối đá màu đỏ, nó phát ra một ánh sáng rất lung linh kì dị, Duy Hựu liền chạm tay vào đấy, cánh cửa liền mở ra. Duy Hựu bước vào bên trong, mới đến thế thấy một luồng khí từ bên trong như dao cắt thổi ra ngoài, và Duy Hựu thấy tự nhiên da thịt mình đứt ra hai miếng, hai vết xước rất lớn. Duy Hựu vội vàng bật ra ngoài, cánh cửa liền đóng sầm trở lại.

Bạch viên đứng đằng sau nói là: “Sơn chủ, sơn chủ vào tử huyệt làm gì? Vào tử huyệt không có lối ra đâu!” Duy Hựu nói là: “Làm sao ngươi biết không có lối ra?” Bạch viên nói là: “Tổ tông bao nhiêu đời của ta đều muốn qua tử huyệt này mà thoát núi, nhưng đều không ai ra được.” Xong rồi Duy Hựu quay ra hỏi: “Tổ tông ngươi muốn ra khỏi núi làm gì? Không phải nơi đây an lành lắm sao?” Bạch viên liền vỗ ngực đáp: “Tổ tông của ta vốn là tôn chủ của mặt đất, chẳng qua bởi vì thiên đại biến đổi, xuất hiện con người, chúng ta không còn là tôn chủ nữa. Thế nhưng kĩ thuật của chúng ta là số một. Nếu chúng ta bước được ra ngoài đấy, tự tin rằng trong vài năm có thể làm chủ.” Duy Hựu nghe chuyện đấy liền cảm thấy chuyện này kì quặc vô cùng, cũng không tiện lí giải nữa, liền lững thững lững thững trở về phòng, đặt lên ngủ một giấc. Lúc đấy trong lòng vừa đầy thắc mắc, vừa âu lo mệt mỏi, nhưng cũng bỗng nhiên có một cảm giác nhẹ nhàng vô cùng.

Duy Hựu gặp phải con người lần trước. Những tộc Bạch viên đã ở đấy hàng triệu năm rồi, thậm chí nhiều hơn thế.

Lại nói lúc Duy Hựu tỉnh dậy, tự nhiên nhớ đến một chuyện: “Lúc ta gặp Trịnh Tráng, ngài ấy có nói là ta phải cẩn thận Nguyễn Hoàng. Ta chợt nhớ ra là Nguyễn Hoàng đã chết từ lâu rồi, như vậy theo lời ngài ấy nói thì Nguyễn Hoàng cũng là giả chết.” Xong rồi Duy Hựu nghĩ như thế lại tự đắc chí cười một mình nói: “Nguyễn Hoàng mà giả chết, tất là hắn cũng tu Tiên, thể nào cũng có ngày ta gặp được.” Đấy là một ý nghĩ mà chỉ người ở trong vùng Long mạch mới hay nghĩ đến, đấy chính là hay nghĩ đến câu chuyện của Đế vương, người giữ Long mạch luôn luôn nghĩ đến chuyện của Đế vương. Lúc đấy Duy Hựu tỉnh lại rồi, lại nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình ở đây để làm gì, tấm lòng muốn ra khỏi nơi này tự nhiên 10 phần đã hết 9. Đấy chính là tâm tình của trẻ con, lúc sốt ruột thì vô cùng sốt ruột, chết cũng sẵn sàng, nhưng đến lúc chuyện nó qua rồi, tự nhiên nghĩ làm cũng không làm nữa, tâm tình dành cho sư tỉ đột nhiên cũng phai nhạt. Bởi vì tin là mình đã không thể ra được rồi, thì chuyện đấy liền nghiễm nhiên là thế. Đây cũng chính là ngộ tính, nên người ta gọi đây chính là tâm tính, trí tuệ của ‘tùy kì tự nhiên’, đến đâu hay đến đó.

Duy Hựu nghĩ một hồi liền không biết phải làm gì, lúc đấy lại ngó thấy ở trên bàn cuốn sách Vô Đạo Phái của cô cô để lại, phát ra một ánh sáng rất rực rỡ kì lạ giống như là thất sắc, nhưng đột nhiên lại biến mất, đột nhiên một lúc sau lại xuất hiện ánh sáng đấy. Duy Hựu liền tò mò lật quyển Vô Đạo Phái ra, thấy trong đấy giải thích chi li rất nhiều về ngọn núi này, nào là những pháp lí liên quan đến chuyện các vị đã tu ở đây, Duy Hựu mới biết việc nơi đây là khởi thủy của phái Dược Tiên, chính là tổ sư của phái mình. Duy Hựu lúc đấy hết sức xúc động, lại nghĩ: “1000 năm trước phái ta có ai nhỉ”, nghĩ đến chuyện vị cô cô kia lại cảm thấy hết sức bất ngờ, xong rồi lại tự cười một mình nói: “Không khéo ta vừa gặp sư tổ cũng nên.” Rồi Duy Hựu liền gấp quyển sách lại, thấy trong đấy có hết sức những điều kì lạ nhất thời chưa lí giải được, chỉ biết ngọn núi này xuất thân vốn là một địa điểm kì lạ, nó giống như một khối lơ lửng giữa trời và đất, thế nhưng lại bị ăn vào lòng đất bởi một lực hút nào đấy. Rồi ở bên trong đấy có một đám bạch viên không già không trẻ, nó cứ thay nhau mà sống chết, có một kĩ thuật vô cùng cao siêu. Những cỗ máy đấy các vị đời trước đã cố gắng triệt tiêu của chúng, giấu xuống lòng đất, nhưng một lúc nào đấy chúng vẫn có thể lấy ra. Lại biết là ở trong núi này đi qua tử huyệt sẽ lập tức ở trong khoảnh khắc có thể di chuyển đến đầu kia của tử huyệt này, và giờ nơi đấy được gọi là Tuyết sơn. Duy Hựu cũng đã nghe đến Tuyết Sơn, cho nên nghĩ là chuyện này thật vô lí: “Ta không thể đến Tuyết Sơn chỉ qua một huyệt được.” Bởi vì phép thuật dịch chuyển tức thời này gần như không thể có được ở trong cõi nhân gian.

Duy Hựu nghĩ đến đấy, nghĩ là: “Quyển này ghi chép sai rồi”, liền đi một vòng xung quanh căn phòng đấy, thấy căn phòng của nữ nhi cho nên bày biện hết sức tinh xảo, lại thấy có một bức thư nhỏ, đấy chính là một tập nhật kí nhỏ của người kia để lại. Ở trong đấy chữ đã mờ hết, giống như bởi vì qua bao nhiêu năm tháng đã mờ hết. Chính vị cô cô kia qua bao nhiêu năm tháng ghi chép, cuối cùng cũng không còn ghi chép nữa, đều cảm thấy mọi chuyện như nước chảy mây trôi, đạt đến một trình độ Tiên thuật nhất định, không còn phải lưu luyến chuyện nhân gian nữa. Thế nhưng Duy Hựu vẫn mờ mờ nhìn thấy ở bên trên hai chữ nho nhỏ: “Phật Long”. Trong lòng hết sức thắc mắc, “Phật Long”, chuyện đấy Duy Hựu chưa nghe đến bao giờ, cũng không nghe nói đến, ở trong Môn phái của mình có ai có bạch hiệu như vậy.

Lúc đấy Bạch viên vào, gãi đầu nói: “Ngài có muốn đi xuyên không không?” Duy Hựu nói là: “Làm sao đi được, ta còn không thể ra khỏi đây.” Con bạch viên mỉm cười xoa đầu Duy Hựu nói là: “Không cần đâu, nhưng ta có thể cho ngài thấy tương lai xứ này.” Đấy chính là công nghệ có thể đoán biết tương lai. Duy Hựu thắc mắc: “Làm sao ngươi có thể cho ta thấy được? Ngươi còn không có chút Tiên khí nào trong người.” Con khỉ nói: “Được chứ! Chỉ cần ngài rỏ một giọt máu vào một chỗ, sau khi ngài rỏ giọt máu xong, ta có một cái máy, dùng cái máy đấy ta có thể nói trước rằng sau này như thế nào. Ta còn có thể biết sau này ngài sẽ là ai, xứ này ra sao.” Duy Hựu lúc đấy thực ra trong lòng 10 phần mong muốn đã giảm đi 9 phần rồi, thế nhưng hi vọng vẫn còn, nghe đến thế hết sức hứng thú. Nhưng lại chợt nhiên nghĩ ra đã có ghi chép ở trong này, rằng bọn bạch viên này có những kĩ thuật kì lạ, có khả năng giết người rất nhanh chóng. Cho nên nếu mở nó ra, có phải là nơi đấy có điều đấy không? Duy Hựu liền hỏi lại: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi bảo ta mở ra là mở kho vũ khí của ngươi không?” Khỉ gãi đầu nói: “Trong đấy rất nhiều đồ chơi, có thể cho ngài rất nhiều thứ. Nếu ngài không thích thì ta cũng không mở ra nữa. Nhưng nếu ngài mở ra, trong đấy có rất nhiều đồ để tặng ngài.” Duy Hựu lúc đấy bản tính còn con trẻ, nghe đến quà tặng đột nhiên cảm giác rất hứng thú, thế nhưng trong lòng thì lại bộn phần đề phòng: “Lũ bạch viên này ở đây bấy lâu, vị Tiên cô kia nghìn năm không mở, lẽ nào hôm nay ta một sáng một chiều lại mở?” Nghĩ như thế lại cảm thấy đầu óc ong ong, liền ngã xuống giường ngủ một giấc tiếp.

Lúc Duy Hựu tỉnh lại, cũng không rõ là ngày hay đêm, Duy Hựu dần dần hiểu ra nơi này không có ngày cũng không có đêm, lại quay trở lại Duy Hựu không biết làm gì, thói quen cũ lại bắt đầu nổi lên, Duy Hựu lại cầm cuốn Vô Đạo Phái mở ra. Trong đấy có vô số những điều kì lạ, những Tiên thuật khác người, những lí giải đặc sắc về Dục giới, Vô Sắc giới, những cách thức chỉ đạo người ta tu luyện, rồi cách thức chỉ đạo người ta ngộ các vấn đề. Duy Hựu chưa bao giờ đọc được những điều này. Rồi Duy Hựu mới bật nghĩ: “Tại sao những điều này rõ ràng là tổ sư của phái Dược Tiên ta, mà chưa từng được truyền ra ngoài?” Duy Hựu không biết là có những Kinh được mật truyền, người dưới không biết được. Nên Duy Hựu lúc đấy cũng chưa thể lí giải đến mức đấy, chỉ cảm giác rất là kì quặc, liền thậm chí còn có một ý nghĩ rằng: “Hay phái ta và phái này cùng một tên? Ta chưa từng nghe đến vị tổ sư nào nghìn tuổi còn đang sống.” Duy Hựu nghĩ thế liền gấp cuốn sách lại, lại còn nghĩ trong lòng: “Ta thực không nên xem mãi, xem mãi nhỡ lẫn thì sao? Nhưng những nguyên lí này dường như là nguyên lí cao hơn những nguyên lí ta đã gặp được một phần.”

Duy Hựu lúc đấy liền cảm giác trong lòng hết sức trống rỗng, lại quên cả chuyện con khỉ bạch viên đã dụ mình mở kho vũ khí, liền ngồi trên giường bắt đầu tập bài công, tập ngày này qua tháng khác. Gần như Duy Hựu không còn ý niệm nữa, cứ tập liên tục. Bằng một cảm xúc vô hình nào đấy, Duy Hựu không biết rằng mình đang luyện công trong một thời gian dài đằng đẵng như thế nào. Tất nhiên điều Duy Hựu cũng không ngờ đến được là trong không gian mà Duy Hựu đang ở, thực ra không có thời-không gì cả, nhưng nó cũng không phải là Đại Linh Giới.

Khi Duy Hựu mở mắt ra, không biết mình đã tập công qua bao nhiêu ngày tháng, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, không còn thấy đói. Đấy là bởi vì cái giường mà Duy Hựu ngồi lên vốn là một khối hàn ngọc nguyên thủy, nên Duy Hựu không biết là đã đắc được bao nhiêu lợi ích Tiên khí từ nó, cũng không hề biết đấy là khối hàn ngọc. Bởi vì thân thể lúc tỉnh dậy đã cảm thấy mình lạnh buốt, cho đến lúc tập xong cũng thấy mình lạnh buốt. Duy Hựu lúc đấy khi mở mắt ra mới thấy trong không gian xung quanh mình bắt đầu có những hơi nước đọng, thậm chí còn có bông tuyết rơi. Duy Hựu ngạc nhiên nghĩ là: “Chắc nơi đây thời tiết thật lạ kì”, và không biết chính là do công của mình đã khiến cho mọi thứ bị ngưng đọng, và tất cả những hạt nước ở trong không gian đã bắt đầu biến thành những hạt tuyết, hết sức đẹp đẽ, thậm chí lóng lánh trước mắt, còn bay lơ lửng trước mặt. Duy Hựu lại nghĩ: “Căn phòng này quả là thần tiên, đúng là nơi Thần Tiên ở!” Rồi lại nghĩ đến lúc mình gặp cô cô, lại vỗ đầu nghĩ: “Ta gặp người Tiên như vậy mà không biết đường mà hỏi!”

Lúc đấy Duy Hựu nghĩ như vậy rồi, và cũng bắt đầu bỏ những tư duy rồi, liền đi tìm bạch viên. Bởi vì lúc đấy gọi ba tiếng không thấy bạch viên đâu, ra ngoài đấy là một vùng trông thấy mênh mông, không biết đâu là bờ bến. Duy Hựu lại nghĩ: “Làm sao ta biết được nơi nào ta đi thì ta không chết nhỉ?” Lại ngó một chút, Duy Hựu lại thấy là, nơi mà có một cái hàng rào những cây giống như một bức tường, đấy là vô số vô số những cây xanh biếc kì lạ đã rơi xuống - Bách Độc Quả, tạo thành giống như là một bức tường thành vây xung quanh. Duy Hựu bắt đầu phát hiện ra, nhìn kĩ Duy Hựu giật mình nói: “Đây là Khổn Tiên Trận. Khổn Tiên Trận, ta chỉ được nghe miêu tả, không ngờ là có thật.” Lúc đấy Duy Hựu cũng không biết tại sao mình đi xuyên qua được Khổn Tiên Trận. Đấy chính là bởi vì sức mạnh của Duy Hựu, trong linh lực ở trong người Duy Hựu, có thể khiến cho Duy Hựu xuyên qua trận pháp mà đi vào. Nhưng Duy Hựu cũng nhớ trong Vô Đạo Phái có ghi rằng, khi Duy Hựu đi ra khỏi những hàng cây đấy, nếu quá một ngày một khắc thì sẽ thật sự lăn ra chết, càng lâu thì nội tạng càng bị hủy hoại. Nên Duy Hựu nghĩ như thế lại bất giác thở dài trong lòng, nghĩ không biết có nên đi đâu hay không, lại còn không thấy đám bạch viên đi đâu nữa, nhìn trời ngó đất tự nhiên cảm thấy hết sức sầu thảm.

Chính lúc đấy Duy Hựu nghe một tiếng sáo từ xa xa vọng lại, có một người cưỡi một con chim ưng, chính là con chim ưng đã cắp sư muội của Duy Hựu đi, nhưng Duy Hựu không hề biết điều đấy. Người này trông mặt mũi thanh tú, đấy là một chàng trai trẻ đẹp đôi mươi, vừa thổi sáo vừa đáp xuống, ngó quanh một hồi hỏi: “Tiên cô, vị tiên cô ở đây đâu rồi?” Xong rồi nhìn Duy Hựu bằng một ánh mắt hết sức bực bội. Duy Hựu liền cúi đầu đáp: “Thúc thúc, vị cô cô ở đây thực sự đã đi rồi. Chính tiểu tử cũng không biết nên làm sao, giờ cũng không biết phải làm gì.” Duy Hựu vốn không quen giao tiếp với người ngoài, lúc này thực sự có phần lúng túng. Vị kia liền quắc mắt, ánh mắt tóe ra một màu xanh biếc, lại nhìn Duy Hựu nói: “Vậy ngươi từ đâu mà có mặt ở đây, lại nói là cô cô đã đi rồi? Vị ấy không thể đi đâu được. Ta và nàng ấy ở đây đã gần nghìn năm, không thể có chuyện nàng ấy đi mất.” Duy Hựu lại cúi đầu đáp: “ Vị ấy quả thực đã đi rồi, chính là hôm qua.” Duy Hựu không có ý niệm về thời gian, cho nên chỉ biết là hôm qua chính là lúc mà mình ngủ đi, thức dậy rồi luyện công, không hề biết rằng thực ra đã trải qua một thời gian rất đằng đẵng. Thế là Duy Hựu nói: “Chỉ nhớ là hôm qua, rõ ràng đã mở ra một cánh cửa rồi biến mất, liền không thấy nữa. Cô cô nói là cô cô đã vào Đại Linh Giới.” Vị kia giật mình đáp: “Đại Linh Giới! Không thể!”, rồi lúc đấy tự nhiên ngửa mặt lên trời, trên khóe mắt nhỏ ra một giọt lệ nửa màu xanh, nửa màu trắng, hết sức bi thương nói: “Cuối cùng thì nàng cũng đi mất”, rồi dắt cái sáo vào trong lưng chuẩn bị cưỡi lên con chim ưng. Duy Hựu lại cúi nói: “Vị thúc thúc đây có thể chỉ cho tiểu tử cách ra khỏi nơi này được không?” Vị kia đang định leo lên con chim ưng, nghe thế lại nhìn Duy Hựu, xong rồi đưa tay sờ lên đầu Duy Hựu, giật mình nói: “Ngươi có Thiên cốt, ở đâu ngươi có Thiên cốt này?” Duy Hựu đáp: “Sinh ra đã có.” Vị kia trong khoảnh khắc nghĩ ra một chuyện, liền vạch trán Duy Hựu, lúc đấy tóc đã lòa xòa che mất, nhìn thấy hình mặt trăng xanh, vị kia liền ngồi ngửa cổ lên cười lớn:

“Thế là ta cũng chờ được ngươi để trả mối hận!”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.