1. Nhìn xa hơn một chút, anh đã thấy quá rõ đủ thứ tơ vò trong con người. Cứ theo những vướng rối mà khi điên loạn, khi tỉnh táo. Cũng không đáng để tâm. Trong số đó có ba loại người anh thấy không đáng bỏ công ra giúp. Đợt tới em có đi gặp người, nếu có gặp đám này thì bỏ họ ra. Họ sẽ bám lấy em, vì họ cần một nơi để trút.
Loại thứ nhất là người học hỏi được những điều đê hèn, ti tiện từ bé, bị chính sự đê hèn ti tiện đó giáo dưỡng, lớn lên luôn hừng hực trút lên một ai đó. Loại người này căn bản đã hỏng rồi. Họ luôn từ tầng tâm tính đê hèn (thấp kém) mà nhìn nhận mọi thứ. Họ quá nhiều nghiệp. Họ không có Phật Tính.
Loại thứ hai là loại người đố kị, tham lam thành thói quen, thậm chí thành nhân cách. Họ sống không có nỗ lực, nhưng luôn muốn hưởng thụ và có được mọi thứ cho bằng, cho hơn người khác. Anh nói rồi đó: kẻ nào không thể sống chịu khó, chịu khổ, chịu nhục, kẻ đó tất muốn người khác phải khó, khổ, nhục hơn mình mới bằng lòng. Kẻ này dù ngấm ngầm hay phát tiết, đều không thể cải biến. Cái não trạng của họ là mất-lí-trí, trực tiếp đối nghịch với Đạo Tâm.
Loại người thứ ba sẵn tính trốn tránh, ghen tuông, hẹp hòi, đa nghi, sợ hãi. Họ trực tiếp đối lập với cùng lúc ba mẫu người: cống hiến, trung thành, sùng tín. Nghĩa là: họ không thích cống hiến, không bao giờ trung thành, và nếu có sùng tín gì thì chẳng qua dùng nó để đả kích, nhục mạ những người cống hiến, trung thành, sùng tín khác. Vì họ không sống nổi với trách nhiệm, kiên định, rộng lượng, Đức Tin.
Nói chung khi gặp ba loại người này, em chớ cãi lý, chớ phát sinh tình, chớ dung dưỡng, chớ thương hại, chớ hợp tác, chớ cố giúp. Đều vô ích cả. Cái cần buông thì buông đi thôi.
2. Kẻ có thể buông dao đồ tể thì có giúp được không? Anh nghĩ thế này: anh giúp một người là tùy vào Mệnh của người ấy. Mệnh này vốn không thể cải sửa, thì không giúp được. Một chút tâm tình của họ, anh cũng không lưu tâm. Đáng lưu-tâm thì có hạng người nào? Là hạng người có Mệnh đáng-lưu-tâm.
3. Em có hỏi rằng loại người chăm chỉ làm giàu thì xét ở đâu? Anh nghĩ ai nỗ lực một cách chính đáng để có được những gì họ muốn có, ấy là lẽ thường. Họ muốn có đời sống vật chất, nên trong cuộc sống cố nâng cao chuyên môn, cố lao động, cố phấn đấu, miễn là không ác hại ai thì đó là điều họ cố sức mà có. Đó là lẽ thường. Sống đúng lẽ thường, thì sống đúng lẽ thường thôi. Anh không có ý kiến gì. Em hỏi có giúp họ được không? Điều đó thì tùy ở họ.
4. Em cũng có hỏi loại người tâm lí bất định, dễ dao động thì sao? Điều đó thì tùy vào quyết tâm của họ. Nhưng ai nên nâng lên thì nâng lên. Ai nên đưa đi thì đưa đi. Biết không thể, đừng vì tình mà làm bậy. Vì tình mà làm bậy, thì thành tà rồi.
5. Còn chuyện quá khứ, thì để là quá-khứ (qua hẳn rồi) thôi. Ai đáng chịu gì, thì đợt tới áp lực đã đè bẹp họ rồi. Đến thở còn không nổi, không có sức lí đến chuyện em nữa đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.