Bất Tranh ngước mắt nhìn mẫu thân, đoạn hỏi: "Mẫu thân, người đang đánh cờ với Phụ thân là ai vậy, sao phong thái kiêu ngạo, lời nói trịnh thượng đến thế?" Ngũ sắc mỉm cười: "Con nhìn xem, người ấy trắng muốt, lúc di chuyển như có bạch quang lấp lánh, mắt sâu như trời đêm, tiếng sang sảng như sét giáng. Ta nói con hay, quang ảnh ấy ứng với Càn, Càn mà rạng rỡ là tốt lớn. Dáng di chuyển là quẻ Khôn, Khôn mà rạng rỡ linh động là bị Càn dẫn động, tất dễ cực đoan. Có điều mắt thuộc về Ly Khảm giao hòa lại sâu không thấy đáy,
đã đến chỗ Nguyên Dương tạo ra
Nguyên Âm, cảnh giới rất cao trong Đạo
gia." Bất Tranh lắc đầu: "Sao sánh bằng
Phụ thân, tỏa ra khí thế vô hình là
Càn đã đến Đại Tượng, dáng vẻ trầm vững và Khôn đã thành
Núi lớn, ánh mắt nhu hòa là Khảm hợp với Ly thành biển lớn. Cha mới chính là Sơn Hải Đại Tượng ạ." Ngũ Sắc mỉm cười: "Có trí huệ.
Con nói xem ai sẽ thắng". "Đương nhiên là Phụ thân."
Khi ấy vị tiên khách nhìn Vô Ngôn mà nói: "Đạo huynh, huynh thắng hay thua đây?" "Thật thất lễ, ta và huynh dù có ai thắng thua, thì chính là theo ván cờ này mà diễn hóa."
"Vậy nên đánh tiếp chăng?" "Không đánh được chăng?" "Đã định không đánh cờ, sao
còn đánh cờ?" Vô Ngôn cười đáp: "Đánh cờ là vì đánh cờ
chăng?" "Xin cho cao kiến."
Vô Ngôn lại nói: "Hỏa Môn giờ chỉ còn sư huynh của bần đạo chủ trương ở núi Tản, từ sau họa diệt môn bần đạo đã nhạt mùi Thiên sự, xin thứ cho, ván cờ này đích
thị bần đạo đánh vì cờ, không phải là vì Trời." Vị kia thủng thẳng nói: "Đạo huynh đã chẳng định đánh cờ vì Trời, tất càng không đánh
cờ vì cờ. Hà tất phải dùng miệng lưỡi khỏa lấp. Xin nói rõ cho, Thiên Sự đã phán xuống sẽ có Thần Ma chi chiến, diệt cả Tiên Môn ở núi Bạch, ngài có định góp sức tiêu trừ tà ma chăng?" Vô Ngôn thở dài: "Xưa kia phá được Hỏa Môn là do ma tâm đủ lớn. Lại có người trà trộn trong Tiên
Môn mà không ai hay, còn cho là đức
cao vọng trọng, đáng tín đáng trao, thành ra họa từ đó mà dấy lên không ngừng. Nếu Bạch Môn quả có tận diệt, chỉ trách đã để chút tình
như thế nhân lên thành Họa, đã là Họa mà Trời định sao còn bắt ta phải can dự?"
Bất Tranh nghe thế nghĩ thầm: "Ah. Toàn gia vui vẻ nơi Quy huyệt này,
cùng ngắm tinh tú nhật nguyệt, cùng nói chuyện
thiên sơn đại hải, bàn đến vi Đạo vĩ Pháp chẳng phải tốt hơn sao?" Vừa nghĩ thế vị khách chỉ Bất Tranh nói lớn:
"Đạo huynh xem, con của đạo huynh có cái chí an nhàn từ bé, không phụng sự Trời Đất làm sao hòa được với Trời Đất? Vui vẻ mà phụng sự thì là đắc Đạo đấy sao?" Ngũ Sắc lên tiếng: "Họa của Bạch Môn, xá gì đến Hỏa Môn?" Vô Ngôn lắc đầu: "Muội sai rồi, Tiên Môn nhất họa, họa với Tiên Môn là họa chung, vì thế tà ma thường tìm danh
môn chính phái mà gây sự. Ta hiểu lẽ phụng sự, càng biết phụng sự là tu hành, có điều việc ta thực hiện để bài trừ tà ma không nhất định phải như việc Đạo huynh đây thực hiện."
Vị kia im lặng, đoạn cười: "Ẩn ở Quy huyệt là chỗ tàng khí Chí Âm của Thiên Địa, Hỏa Môn sao lại làm việc này? Trừ khi là muốn giấu Mặt trời dưới núi mà ngắm Trăng. Ở đây Uyên Ương song tiên là Âm Dương cân bằng, vậy Nguyên khí đản sinh là thằng nhỏ kia. Lấy Chí Âm mà dưỡng Nguyên khí, hẳn sau
này nó trở nên Chí Dương, đây là ý
hai vị phải không?"
Ngũ Sắc bước lên phía trước, gương mặt rạng rỡ ấm áp: "Sau này
nhờ nó Hỏa Môn lại rạng rỡ như mặt trời." Vô Ngôn mỉm cười tiếp lời: "Đó là phục hồi Tiên Môn để phụng sự Đạo." Vị khách lại ngẩn người im lặng. Đoạn chỉ Bất Tranh cười lớn nói: "Khi
nào gặp chỗ mặt trăng mặt trời gặp nhau, ấy là lúc ngươi bắt đầu nhập Đạo." Nói xong liền
phi thân, hóa thành một làn khói đi mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.