Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Chấm dứt

Chắc lâu rồi ta mới gọi tên em, lần này lại để đoạn tuyệt nhau. Lần này cay đắng vạn sầu, nhìn nhau chỉ biết ngoảnh đầu mà đi, lần này đừng nói câu gì, từ mai em đã phân ly với đời. Bao giờ mây núi thảnh thơi, đem em chôn ở giữa trời làm vui. Bao giờ rừng núi ngủ vùi, anh thăm lại chốn bùi ngùi hại nhau... 

Có lẽ thật khó để ta gặp em lần nữa, lần này em đã chìm trong lửa. Lửa đốt bàn tay đen, lửa thiêu rụi thói quen chết chóc. Lửa khiến xương da tóc huyết đều nhất quyết rã rời. Lửa cháy từ nơi em giết những người đầu tiên, lửa cháy sang nơi em giết những người kế tiếp. Mỗi bước chân em đi có người ngã gục, có ma quỷ đứng lên xưng là thánh thần, có kẻ tần ngần bỗng giương mắt làm ác, có kẻ tâm hồn bát ngát bỗng muốn hẹp hòi như thác đỏ dung nham. Em khiến kẻ giàu có muốn tham lam, khiến người thiện lương muốn tuyệt đường thân quyến. Em kéo cả trăm nơi nghìn tuyến, để cùng em giết một vài người. Em vừa giết vừa cười, giọng thê lương như dao đâm vào đá. 

Ta đứng lặng nhìn em, lòng phiền muộn khôn tả. Mắt em có dòng lệ vạn ngả, mỗi giọt đều thúc bách chúng sinh cùng bật khóc bật cười. Em điên loạn mười mươi, em hung cuồng khổ sở. Có cái ác nào có thể lỡ dở? Nên em phải ác đến tận cùng. Nhưng gần đến kết chung lòng em bỗng day dứt. Em không hối hận mà oán tơ tình đã đứt, nhưng biết làm sao đây đã quá muộn rồi. Em nhìn lên trời nhổ vào những vì sao, em nguyền rủa trời cao không nghe em nói. Em soi vào giòi bọ thấy mình bé nhỏ. Em biết ngày mai lửa sẽ bắt đầu? 

Ta chẳng biết làm gì nữa đâu. Ta đã cho em rất nhiều cơ hội. 

Đã quá muộn rồi, dẫu chỉ để xưng tội. 

Em vẫn ngồi trên than đỏ uống máu con rồng đen. Em chìm vào lãng quên. Chìm vào rã rời vô tận.

Không còn hận, oán, rủa, nguyền...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.