Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Suy nghĩ ban sáng

1. Con bé ngồi đó có 1 tí mà thấy được hết cái xấu của thiên hạ. Thế cũng tốt, thật anh thấy thú vị. Những cái xấu hơn thế ở những con người anh gặp, anh đều biết cả. Chỉ là anh xem xét sự tiến bộ, chứ không đếm kể chỗ sơ xuất. Nên anh chỉ cười vậy thôi.

2. Dạ xoa thì là Dạ xoa, không phải La hán. Phẫn nộ tôn thần là Phẫn nộ tôn thần, không phải Bồ tát. Đại Bồ Tát cũng không phải là Phật. Thật ra ai đi đến đâu, đi được đến đâu, cứ để họ như vậy. Duy có điều, đám lụy tình tham sắc mê dục trước sau cũng phế cả. Riêng với họ, thì anh đã sắp cho lối ra. Đi ra, thì khỏi trở về.

3. Riêng về chuyện một kẻ xấu ác xa xôi nào đó định ném đá vào lâu đài, thì nó đã chìm vào bùn đen rồi. Những kẻ gây nên tội nghiệt lớn, không chỉ mình chúng nhúng họa, mà tam tộc đều tiêu tán. Chuyện đó nhãn tiền, em căng mắt ra là thấy.

4. Riêng về nó, thì nực cười lắm. Anh ban nó phước, nó thì chỉ thấy cái Lợi cho mình. Nên nó nhớ cái Lợi, chứ không thấy phước. Cứ đà đó, nó thấy nhân gian, chứ chẳng thấy gì cao thượng cả. Thế nên, nó mà ngã vào bùn đen, ngập lụt không tỉnh nổi, thì để nó như vậy. Anh thấy có người kẹt giữa bùn đen, vẫn mở cái miệng ra thoi thóp chờ trời đổ cơn mưa, hớp lấy sống qua ngày. Có sao đâu?

5. Con kiến nhỏ bò được lên vai anh, thấy mình cao lắm. Không sao cả, đó là phước anh ban cho nó vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.