1. Anh mang cho gã thợ gạch viên ngọc, nó say mê viên ngọc đến mức những thớ gạch đều vụn ra oán trách. Nó liền giơ viên ngọc lên bảo, này, đừng vỡ, xem ta cũng có thể đập nó đây này! Nói rồi đút vội viên ngọc vào túi nhìn anh lấm lét. Nó chưa dám nghĩ rằng, anh mà đưa viên ngọc ấy đi, thì từ đó nó chỉ muốn đập đầu vào gạch mà chết trong khi mơ tưởng đến màu lóng lánh đó. Sự chưa dám nghĩ ấy là chỗ hiểu được, dù thật tầm thường.
2. Chẳng qua cái đạo lý trong bùn có Sen nên anh lặn lội ra bãi ấy. Chứ không thì anh trồng cây Bồ Đề ở nơi tươi đẹp. Nó còn chưa biết anh cất tay sẽ có cây Bồ Đề.
3. Mắt bọn láo liên thì mù, miệng bọn đố kị thì câm. Chúng nó chưa biết lẽ ấy, sớm sẽ thấy là Thực.
4. Mặt trời chính Ngọ rồi, thế mà nó còn nuôi mấy thứ mộng ánh trăng, thể nào cũng chết trong tăm tối.
5. Thật ra kẻ mù lòa vẫn biết có thứ màu sắc hình dáng đẹp lắm. Nhưng nó không dám thừa nhận, vì đau đớn cái mù lòa của mình. Mai anh đâm thủng mắt nó xem, nó dám thấy cái gì!
6. Anh rất muốn xách nó lên gọi nó là rác rưởi. Nhưng không có ai xách rác mà không đem đi đổ. Nên thôi, đặt nó tạm ở đó xem sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.