Nếu như là ngày xưa, anh đã đá đít nó, bảo nó, nhịn yêu đi mà sống tốt hơn. Anh thấy nó vật lộn trong tình, dục, sắc quá, mà thương lại giận.
Nhưng chính vì thế, cũng không thể ngăn nó yêu một ai đó. Rồi cưới. Duyên đến thì đến thôi.
Thật ra nó làm sao nhìn cao hơn được tường nhà?
Nhìn rộng hơn một căn chung cư?
Nhìn xa một cánh cửa sổ?
Thấy nhiều hơn một mâm cỗ?
Thật anh cũng chẳng biết nghĩ sao cho khác. Nó cứ sống thế, lập gia đình yên ổn đi, cả đời như vậy, anh cũng an lòng cho nó.
Cơn gió sáng nay không biết đã sang thu chưa?
Chưa sang cũng không sao.
Đấy, thì thế đấy mà?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.