Ta đi qua một sa mạc. Đó là thế gian. Nơi đầy cát bụi. Cát bụi rát bỏng.
Những hạt cát đỏng đảnh vùng lên níu lấy chân ta. Ta nhìn chúng. Chúng hãi hùng. Chúng lấm lét. Ta ngước nhìn lên bầu trời.
Gió bão. Ta nghe tiếng gào thét của hàng vạn tầng trời. Ta cất tiếng như trăm vạn hùng sư cùng gào thét:
NÀY BẦU TRỜI, sao ngươi gửi xuống đây toàn cát bụi?
Sao ngươi biến mặt đất xanh tươi của ta thành cát bỏng
Đây không còn là nơi ta từng cất bước
Không có những cây lớn và những lâu đài vạn thước
Chỉ còn cát bụi và những đụn lớn ngơ ngác bạc nhược
Hễ cuồng phong hét lớn chúng sẽ vụn nát
Đây không phải thế gian ta chờ đợi
Mà chỉ là đống cát
Một sa mạc bỏng rát tầm thường?
Bầu Trời trợn mắt nhìn ta. Tiếng bầu Trời hồng hộc như tiếng đại bàng mỗi sớm mai thức dậy. Đó là tiếng từ một trăm ngàn cơn gió đang lồng lộng:
Thưa ĐẤNG BAN PHÉP
Và là ĐẤNG CỨU ĐỘ
ĐẤNG BAN Ý NGHĨA
Cũng là ĐẤNG COI XÉT
Những hạt bụi này nằm trong xác thịt
Vì xác thịt mà biến thành cát bụi
Những hạt bụi này nằm trong tư tâm
Vì tư tâm mà biến thành cát bụi
Những hạt bụi này nằm trong toan tính phàm tục
Vì toan tính phàm tục mà biến thành cát bụi
Những hạt bụi này nằm trong những hạt bụi
Chúng vì nhau mà biến thành cát bụi
Chúng không đến từ Trời
Nên không phải là Gió
Cũng không do Gió mà có
Chúng không phải từ Đất
Nên không phải là Cây
Cũng không từ Cây mà có
Chúng là từ chúng nó
Mà có, và vì nhau
Mà biến thành như vậy!
Mỗi hạt cát lại mài mòn những hạt cát
Và biến thành sa mạc mà Ngài trông thấy đó!
Ta cắn răng hừ nhạt. Tiếng nghiến như sấm sét.
Những hạt cát tái mét. Chúng rũ ra. Nhưng lại ngước nhìn ta. Sợ hãi. Nhưng lại mong cầu ta để mắt. Mong ta biến mất. Nhưng lại sợ ta trừng phạt. Chúng nhìn nhau nghi ngại. Nỗi sợ ta khiến chúng ngờ vực nhau và ngờ vực bản thân chúng. Hạt cát lớn nhất, gần như giống hệt những hạt cát khác, vội quỳ xuống. Nó nói như thể những vết xước bị nhão ra:
Lạy Đấng Trên Cao
ĐẤNG TOÀN NĂNG đã ban cho chúng con vốn là cất bụi ý nghĩa của hạt cát
Chúng con vốn không biết mình là gì
Cho đến khi Ngài giẫm nát
Chúng con không biết tại sao mình ở đây
Cho đến khi Ngài đè nặng
Xin Ngài đè chúng con xuống nền đất
Vì thế thì chúng con sẽ gắn chặt
Và thấy mình bỗng nhiên rất mạnh mẽ
Xin Ngài cho chúng con bám lấy gót chân Ngài
Để bỗng nhiên chúng con được đi một chặng đường dài mãi
Để chúng con không phải những nắm cát mơ hồ
Mà tự dưng lại được bước theo chân Ngài màu nhiệm…
Ta nhìn những hạt cát. Ta thấy khinh bỉ chúng vô cùng. Chúng không bằng ngón tay gãy và đôi mắt bị đâm mù. Chúng nhơ bẩn và rác rưởi như những kẻ ta đã quật ngã. Chúng chỉ muốn được là cát, thèm khát được là một hạt cát có nghĩa. Chúng sợ ta bắt chúng sống một đời khác, cốt mong sao ta để yên cho chúng được yên vui là mình.
Ta nhìn cái sa mạc đáng khinh của nhân loại. Nơi con người chẳng là gì ngoài một loài bụi bặm bẩn thỉu.
Nỗi thất vọng khiến ta bước về phía trước. Những hạt bụi bị cuốn theo bước ta đi. Nhưng ta biết chúng chỉ mong mau chóng được rớt lại vào sa mạc. Nơi chúng bỏng và khát. Đôi hạt bụi vấn lên da ta. Chúng kinh hoàng cúi mặt.
Nhưng da thịt ta cứng hơn sắt
Nóng bỏng hơn nham thạch
Mắt ta sáng hơn bầu Trời giữa trưa
Và tay ta như một đại dương dậy sóng
Chúng không dám vương lên ta nữa. Nhưng quỳ rạp người khẩn cầu ta giẫm đạp.
Ta bay trên đầu chúng. Chúng chỉ thấy ta lấp lánh như một vì sao.
Đó là câu chuyện khi ta đi qua sa mạc mê muội,
Và ném bỏ thế gian về cát bụi
Như chúng vốn là cát bụi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.