Để nói chuyện ngàn đời ngàn kiếp thật mênh mang. Dù gì anh cũng đã thênh thang ở cõi này một lần nữa. Trái tim còn một phần là Lửa. Khối óc đã thay đổi rất nhiều, dù một phần vẫn là chưa. Chỉ là, anh đã ở đây, vậy thôi đấy.
Rồi đây thì sẽ sao em nhỉ? Thế gian vẫn là thế gian, vẫn vô vàn những người chìm đắm trong khổ nạn, chỗ đáng nghĩ thì không nghĩ, điều chẳng đáng lại bám vào. Có lẽ, một sáng nào thức dậy, khi anh đứng đây và nhìn ra ngoài kia, sẽ chỉ thấy vài tia sáng bập bùng trong một cõi ngập ngừng. Dù là thế anh vẫn sẽ nhen lên Mặt Trời từ một vài hơi ấm, vẫn cứ vén màn thế gian từ một vài ánh mờ dù hơi chậm. Phải không?
Vài mong muốn anh mang giữ lần này, nhất định ngàn ngày phải thấy đã xong cả nền móng. Đến giờ này không có gì ngăn anh được cả. Đất đã muốn lớn thì trồi lên Núi đá, Trời mà muốn mạnh thì thổi bay cuồng phong gió bão. Nơi nào anh đi tới, đều sẽ là hồi sinh. Vật gì anh chạm đến, đều sẽ được quang vinh. Điều gì anh nắm giữ, cũng sẽ là vĩnh viễn.
Việc cần viên thành, nhất định viên thành!
Mạnh mẽ lên em, bước về phía trước.
Hãy ngước nhìn lên, gọi tên điều lớn đúng!
Đừng ngập ngừng nữa, đừng ngại ngùng nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.