Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018
Ái ngữ
Anh đang dạy về ái ngữ, vậy mà em chỉ nghĩ về phái nữ. Ái ngữ là chân tâm, không phải lòng ái nữ. Anh thì không yêu chữ, nên ái ngữ, theo ý anh là: Nếu em có ái ngữ thì nên mãi giữ. Vì ái ngữ giúp con người ta được vinh quang, ngay giữa đời tăm tối. Vì thường thật thì người ta phải khôn ngoan, cứ mỗi tối đi về phải lặn lội. Đời đen bạc, con người ta dù chẳng muốn cũng phải quen mùi rác.
Nhưng ái ngữ cho người ta sống một cuộc đời khác.
Không bệ rạc.
Không bê tha.
Sống là chính mình chứ không phải là phiên bản alpha hay beta trong mắt mọi người.
Để người ta được nói cười, nói lời chân thành. Để được chèo con thuyền tình, gẩy khúc tân thanh. Mà không phải âu lo, đâu đó đang có gì rất đáng sợ, có thể là tương lai, nhưng ai sẽ nói rõ?
Chỉ có ái ngữ xua tan đi sợ hãi! Và cắt sạch hững sợi tơ phai, của đời vội. Không để đời gian dối giật dây được họ nữa! Có ngọn lửa thắp lên trong trái tim đã mệt mỏi, đó là ái ngữ của anh đã giúp cho họ thôi kiệt nhói. Đã mệt thói đời, muốn vơi tả tơi, muốn vui với Trời, đó mới là con người sẽ gần với Đạo. Đừng nói con người như thế là khờ khạo.
Anh giúp họ bằng ái ngữ, cho tay họ vươn tới những vì sao. Em không cần biết vì sao anh làm thế, vì anh làm để, điều cao khiết bao mải miết được dâng lên đến Mặt Trời. Để trên mặt người sẽ nở nụ cười. Để điều cao quý không còn xa vời…
Và để Lời anh,
sẽ mang đến nỗi u buồn trong họ một Trời xanh!
Và để đời anh
Sẽ trao hy vọng cho những con người
từng hôi tanh.
Và những vết thương của họ từng lở loét,
Cuối cùng sẽ được chữa lành!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.