1. Dâng là người dưới cúi xuống đưa lên ngang mày để người Trên nhận.
Tặng là người Trên cúi xuống đặt vào tay người dưới.
Cái lí ấy có lẽ gì?
2. Anh định làm một chuyện lớn lao. Đến khi ấy mới biết Trên không thể dâng, dưới không thể Tặng. Đến lúc ấy mới nghĩ, thế gian ấy mà, không phải chỗ anh muốn đứng.
3. Vì thế gian không phải chỗ anh muốn đứng, nên anh đi xuyên qua nó, không ngại nó xấu bẩn. Nhưng nó ngại anh trong sạch. Thế thì anh tỏ ra vấy bẩn. Nhưng nó vẫn ngại anh trong sạch. Vậy anh nên làm gì?
4. Anh lùi vào một góc nhỏ. Nhìn ra thế gian. Thế gian vẫn vật lộn đau đớn, vẫn là thế gian! Điều anh tặng chúng, anh lấy lại. Chúng lăn ra hộc máu và quẫy đạp trên nền đất lạnh buốt. Chúng hỏi anh:
- Kìa, điều ta Tặng ngươi thì sao? Sao ngươi bạc ác tanh tưởi như vậy? Ngươi cố chấp mà không có đạo lí! Vô ơn mà không có tín nghĩa!
5. Đó là tất cả những gì chúng dâng anh, sau đó chúng lụi tàn như tro bụi.
6. Sau đó anh đóng cánh cửa. Và nắm tay những người máu mủ của mình đi về phía một vũ trụ mênh mông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.