1. Nó vì người mà đau khổ. Tự dằn vặt mình. Nhưng trước bề trên vẫn chân thành, tôn kính. Hạng người ấy, dẫu ngã, vẫn sẽ đứng lên được.
2. Nó vì người khác mà đau khổ. Vì đau khổ mà tự-vì-mình. Trước bề trên bất kính, láo xược. Hạng người ấy dù đứng bằng ba chân cũng quỵ ngã.
3. Chẳng cần đợi nó bất tín, anh sẵn lòng bất tín nó rồi. Loại bất tín, bất kính chính là loại không dùng được, nó có quỳ dưới chân em em cũng đừng dùng nó.
4. Người ta sống mà còn tốt, chính là tự mình có lương tâm và lễ nghi. Lương tâm và lễ nghi cấu thành Đạo Đức. Trên Đạo Đức là Pháp Lí. Chúng nó không có lương tâm, chẳng còn lễ nghi, thì chẳng khác nào người xấu xa tệ hại.
5. Nên em phải chọn người mà đặt niềm tin. Lại phải chọn người mà bất tín. Tin nó cũng vậy, bất tín nó cũng vậy, đừng cho nó biết. Cứ nói với nó như trước, đừng thay đổi thái độ. Đó là vì em cần cao thượng. Nhưng đừng kì vọng vào nó, đừng giao việc cho nó. Nó không xứng đâu.
6. Đừng để nó nảy sinh tâm lí bài trừ, ngờ vực, ác ý với em. Muốn thế, em cứ cao thượng đứng ngoài nó. Kệ nó quãy như giun như đỉa, như con quạ đập vào đá, như bánh ngon mà bị mốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.