Vùng
Thanh Hóa là một xứ sở vô cùng đặc biệt, nơi đấy bao nhiêu truyền thuyết Tiên
Thánh, bao nhiêu những chuyện kì lạ trong lịch sử đều có. Chúng ta đã biết quá
nhiều về Thanh Hóa, tất nhiên, vẫn chưa đủ biết. Mọi người cho rằng Tiền Quán
Thánh xuất phát từ một nơi nào đấy khác ngoài Thanh Hóa, đúng, bởi vì ông ấy
gốc là người Trung Quốc, ông ấy thuộc dòng dõi tu Tiên Thuật, tu Tiên Đạo Phúc
Kiến, thế là tuổi trẻ theo cha. Tất nhiên chuyện này trong tất cả những truyền
thoại viết về Nội Đạo Tràng, viết về Tiền Quán Thánh đều không ghi được sự thật
về ông ấy.
Tiền
Quán Thánh là một người tu rất cao, nguyên ủy môn phái ở Phúc Kiến. Ông ấy sống
bằng một thời gian cũng rất dài lâu. Đến khoảng năm
110 tuổi, ông dong thuyền theo biển, trên con đường ra biển ông nghĩ là đợi
sóng, đợi gió, đợi cho cơn gió thổi ông ở trên mặt biển, thổi đến vùng đảo nào
thì ông ấy sẽ sống ở vùng đảo đấy, tu luyện ở đấy, ông đã quá chán cõi con
người rồi. Thế là Tiền Quán Thánh cứ đợi trôi đi, trôi đi, rồi những cơn gió cứ
thổi, đẩy ông ấy đứng trên một thanh ván nhỏ, ông ấy cứ thế trôi đi. Thanh ván
này do có Tiên lực đi vào nên nước không nhấn chìm được, gió không nhấn chìm
được ông ấy, ông ấy cứ phơ phất như thế. Tất nhiên là bởi vì ông ấy cũng mang
theo thân người, chưa đắc chính quả, chưa viên mãn, chưa thoát, cho nên cơn gió
hay mọi thứ xung quanh ông vẫn khiến ông tổn
thương. Bởi vì ông ấy duy trì lực như vậy, đi như
thế, tất cả những sức ép, tất cả những tai nạn xảy ra với tấm ván thì cũng xảy
ra với ông ấy - tất nhiên là đối với tầng của ông ấy thì những tai nạn này
không đáng kể - cho nên ông ấy trông xước xát,
trông khổ sở.
Qua một
năm dài, ông ấy cứ trôi trên biển như thế cho đến lúc gặp một hòn đảo. Hòn đảo
này trông rất kì lạ, nó chỉ là một vùng đảo nhỏ, giống như một ngọn núi nhỏ mọc
trên biển. Thế là ông dừng ở đấy, bãi cát trông màu sắc rất kì lạ, thất sắc.
Lên được hòn đảo đấy ông nghĩ: “Nơi này có dị tướng, có kì hình, thể nào ta
cũng tìm được điều đặc biệt.” Bởi vì trong Tiên Đạo có một chuyện, đấy là khi
có bất cứ một dấu tích kì lạ gì, thường ở
nơi đấy có kì hoa dị thảo, có kì hoa dị thảo thì có thể chế được Tiên đan.
Thực ra
chế Tiên đan không dễ. Muốn chế Tiên đan là phải được an bài, bởi vì để tìm
được kì hoa dị thảo thì vùng đấy thường không có con người xâm nhiễm, thiên
nhiên được bảo trì qua một thời gian dằng dặc. Tại sao thiên nhiên được bảo trì
qua thời gian dài dằng dặc lại xuất hiện kì hoa dị thảo? Không phải bởi vì vùng
đấy đặc biệt thì có hoa đặc biệt, nói thế không đầy đủ. Phải nói đầy đủ là thế
này, khi nhân gian bắt đầu trở nên u tối hơn thì những dòng chảy thanh sạch dồn
về những nơi mà con người không đến, cho nên khi những luồng linh khí dồn lại
những nơi con người không đến hoặc con người không chạm tới được, những nơi
linh thiêng hơn một chút liền ngày càng trở nên linh thiêng hơn. Khi những khí
tinh hoa đã tích đủ thì đấy chính là lúc bắt đầu kì hoa dị thảo xuất sinh. Tất
nhiên, có người thì thấy là cả nghìn năm rồi, nhưng nghìn năm cũng không nở,
nghìn năm cũng chỉ là một cái mầm, nhưng khi đã tích đủ điều kiện, thì khoảnh khắc đã ra rồi. Cho nên nói ông ấy đến vùng đấy có
kì hoa dị thảo, chính là bởi vì nơi đấy lúc đấy nhân gian đã tệ đi rất nhiều
rồi, rất nhiều biến nạn trôi qua rồi.
Đấy là
nơi rất đặc biệt. Ông nhìn thấy cát có bảy màu, trên đảo cây cối đều to lớn bất
thường trong khi là một hòn đảo nhỏ. Thế là ông ấy mới ngước nhìn lên, ông cảm
giác là hòn đảo này vốn không nhỏ, cát này vốn không bất thường, chính là bởi
vì có một điều gì đấy dị thường tồn tại ở trong quả núi đấy. Ông liền tiến vào, trên đường đi ông thấy mỗi thân cây đều
có vô vàn các vết khắc, những hình khắc rất kì lạ. Khi tiến thêm một bước, ông
ấy đi đến một điểm bắt đầu giống như một con đường, và càng đi càng giống một
con đường. Ông đi đến một nơi có hai cái cây, cây bên trái có khắc một hình con
rồng quấn quanh cây, cây bên phải khắc hình một bông sen lửa to và rực rỡ. Cảnh đấy khiến ông rùng mình, ông cảm giác một cái gì đấy
rất đặc biệt đang xuất sinh. Ông liền tiến thêm một bước nữa, tiến thêm bước
nữa thì thấy có một hào ảnh mênh mông từ bên dưới đáy một ngọn giếng ở ngay
phía trước, nó tỏa phát lên trên trời. Hào quang này vô cùng rực rỡ, giống như
cả bầu trời bị thu lại trong hào quang đấy, rất khó diễn tả.
Ông bước
một bước nữa thì liền thấy một kết giới lung linh, lúc này ông mới giật mình
nghĩ rằng: “À, hóa ra hòn đảo này là một trận đồ. Ta chưa từng nghe đến trận đồ thế này. Trận đồ gì có thể khiến cho cát đổi
màu, khiến cho cây mang hình thù kì lạ, thế mà đi nhập trận thì dễ, không biết
xuất trận có dễ không?” Bởi vì ông đi một lúc đã đến tâm trận rồi, trong khi
không động một chút tâm cơ nào. Ông lại nghĩ là: “Trận đã biến đổi kì lạ như
thế tất là do ta được an bài để đến đây. Ta được an bài đến đây, đến ngay chỗ
này cho nên con đường ta cứ đi thì đến chỗ. Nếu như sai lệch một chút thì có
thể ta cũng đã chết ở trong khu rừng đấy rồi.” Nghĩ đến đấy bất giác toát mồ
hôi, ông liền quay đầu nhìn lại, thấy một biển thăm thẳm, mênh mông, tăm tối.
Ông dùng Tiên lực để xuyên phá khoảng mênh mông đấy, tìm lại con đường cũ, thì
vừa phát một niệm Tiên lực cả người giống như liền kiệt quệ, không còn sức nữa.
Ông liền nghĩ: “Ta đã vào đến tâm trận, có muốn trốn chạy cũng không thể trốn
chạy được nữa, chỉ để xem trước mặt có chuyện gì đây.”
Ông ta
liền tiến đến bên giếng. Bên giếng có một ánh sáng lung linh lung linh phát ra,
lúc đấy ông ấy mới nghe thấy tiếng “Chậc” một chút, ông vừa nghe thấy giật
mình: “Lại còn có người ở đây!” Ông ngửa lên, thấy ở trên cành cao vắt vẻo một
người trông rất to lớn, râu ria xồm xoàm, trên đầu có đội một cái vòng có hình
ba đầu lâu nho nhỏ. Khuôn mặt người này rất tươi cười hồng hào, liền nhảy từ
trên cành cây xuống. Lúc đấy Tiền Quán Thánh nhìn người này nhảy xuống thì thân
thể rơi như một chiếc lá, nó cứ nhè nhẹ nhè nhẹ, trông thì rất chậm, thực ra rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Tiền Quán
Thánh rồi.
Tiền
Quán Thánh liền hỏi là: “Ngài là ai?” Vị kia nhìn Tiền Quán Thánh mỉm cười hỏi:
“Thế ông là ai?” Tiền Quán Thánh đáp: “Tôi là
Tiền Quán Thánh, tu Đạo đã trăm năm, giờ đang tìm một nơi để có thể viên tu
trong một thời gian dài. Tôi không biết là có quấy quả chỗ của cao nhân, xin
cao nhân lượng thứ.” Thế là vị đấy cười khanh khách, xong rồi vỗ vai Tiền Quán
Thánh nói là: “Ngươi cả đời giữ gìn lễ nghĩa. Nhưng lễ nghĩa không phải là mấu
chốt của Đạo, ngươi cứ tu theo lễ nghĩa cũng không thể viên thành được.” Tiền
Quán Thánh đáp: “Tự tính thế nào thì cứ để như
vậy, tôi cũng không thấy cần phải thay đổi.” Thế là người kia lại càng cười lớn
hơn nữa: “Ngươi cố sức giữ cái tự tính đấy thì đâu còn là tự tính nữa!” Rồi
Tiền Quán Thánh lại mỉm cười hỏi: “Vậy thì buông nó ra mới là đúng chăng?” “Buông
ra cũng không đúng. Nhưng ngươi còn nghĩ là giữ hay buông thì đều không đúng
cả.” Tiền Quán Thánh bật thốt: “Làm sao người có lí trí lại
không nghĩ đến chuyện giữ hay buông một điều gì đấy được, tôi nhất định phải
nghĩ.” Thế là người đấy lại càng cười to hơn: “Vậy thì ta nói cho ngươi hay,
ngươi nhất định không tu viên thành được!” Tiền Quán Thánh tự dấy lên trong lòng: “Ở trong lời người này có huyền
cơ”, cũng có một chút động tâm suy nghĩ.
Tất
nhiên lúc này đối với Tiền Quán Thánh, điều quan trọng là đang lọt vào trận đồ,
biết là bị người uy hiếp, cho nên ông lại cúi đầu thưa: “Đã xúc phạm đến cao
nhân, xin cao nhân mở lối cho tôi quay trở lại.” Người kia gật gù nói: “Tốt
lắm! Ngươi mang lễ nghĩa đầy đủ, thế nhưng lại không sa vào đố kị, nên cũng
không sa vào tranh đấu, lại biết lo bảo vệ thân mình, trước hết đấy là điều rất
tốt. Ta nghĩ sau này ngươi sẽ có duyên để tu đắc, có điều ngươi muốn tu đắc thì
ngươi phải từ bỏ nhiều điều ở ngươi hơn nữa.” Tiền Quán Thánh đáp: “Liệu tôi có thể từ bỏ gì đây?” Vị kia liền nói: “Ngươi
vừa gặp ta đã giới thiệu ngươi là người tu Tiên Đạo, không phải vì biết ta là
người tu Tiên mà vốn ngươi luôn tự hào ngươi là người tu Tiên Đạo. Ngươi thấy
ngươi thanh sạch hơn chúng sinh, mà cái thanh sạch đấy không phải tự tính của
ngươi, đấy là bởi vì ngươi chưa thanh sạch nổi cho nên ngươi còn cố biện luận
ra điều đấy. Cho nên ta nói, ngươi có dám trở lại cuộc đời một lần, sống giữa
cuộc đời một lần, phải đảm nhiệm những chuyện vô cùng khó khăn ở một Môn Phái
không? Nếu ngươi làm được thì tất ngươi có thể tu được.” Tiền Quán Thánh mỉm
cười nói: “Nhà nào có Đạo của nhà nấy, phép nào có luật của phép đấy. Thực ra
con đường của tôi, tôi rất biết phải đi về đâu. Xin cảm phiền Ngài mở lối cho
tôi ra một lần nữa, xúc phạm đến nơi thanh tư quả thật là tôi có lỗi.”
Vị to
béo kia lại mỉm cười nhìn, chạy xung quanh Tiền Quán Thánh. Lúc đấy Tiền Quán
Thánh mới thấy người này giống như một cơn lốc, vừa chạy đi chạy lại đã cảm
giác thân thể mình biến đổi, và càng cảm giác thân thể nhợt nhạt, rồi bắt đầu
từ trên mỗi lỗ chân lông của Tiền Quán Thánh phát ra một ánh sáng màu xanh nho
nhỏ. Tiền Quán Thánh cảm giác mình bỗng nhiên nhẹ nâng lên, rồi đùng một cái đã
cảm thấy ở trên đầu có tiếng nổ bùm, rồi bắt đầu từ trên một nguồn năng lượng
tỏa phát khắp thân thể. Tiền Quán Thánh hạ thân xuống đã thấy vị kia mỉm cười
nói là: “Ngươi thấy sao?” Tiền Quán Thánh liền quì xuống, dập đầu nói: “Phần đại đỉnh của tôi mãi không khai thông được, đã qua bao nhiêu
thời kiếp. Tôi cứ tưởng nếu trong mười
năm nữa không khai thông được, thì thân này cũng bỏ xuống trong khi chưa viên
thành, nay nhờ cao nhân đả thông hộ, không biết lấy gì đền ơn.” Rồi vị kia gật
gù nói: “Ngươi ít nhất còn biết Đạo lí. Ngươi không cần đền ơn ta đâu, chỉ cần
đem mười năm của ngươi giúp ta một chuyện.” Tiền Quán Thánh ngạc nhiên hỏi: “Có
thể giúp Ngài chuyện gì xin Ngài cứ nói. Thần thông như Ngài tại sao còn phải
nhờ tôi?” Lúc này Tiền Quán Thánh đã gọi là “Ngài” rồi, vì trong lòng khâm phục
hết sức.
Bởi
trong tu luyện, ai cũng đều biết là một người có thể giúp người kia thì nhất
định tầng phải cao hơn. Hơn nữa Tiền Quán Thánh bị bế tắc như thế, vốn có Sư
Môn, vậy mà suốt một thời gian dài không khai mở nổi, có gặp bao nhiêu cao nhân
cũng không ai khai mở nổi, không ai giúp nổi, không ai chỉ ra nổi. Hôm nay vị
này trong khoảnh khắc đến đã khai mở nổi thì đấy đúng là điều phi thường. Nhưng
tại sao khai mở nổi lại quan trọng đến thế? Chuyện không phải chỉ là một mạch
huyệt, đấy là bởi vì trong một môn tu, bao nhiêu sức ép để khai mở những kinh
mạch khác nhất định sẽ làm một kinh mạch bị bế lại. Thế mà đối với Tiền Quán
Thánh, chính là toàn bộ công của Tiền Quán Thánh đã tạo nên kinh mạch bị bế lại đấy, chứ
không phải chỉ là ngày một ngày hai, cho nên không ai giải khai nổi, là bởi vì
không ai thông thạo Môn Phái như chính Tiền Quán Thánh thông thạo Môn Phái của
mình, cũng không ai có khả năng cao hơn Môn Phái của mình để mà khai mở giúp
mình như Tiền Quán Thánh đã gặp trong suốt cả trăm năm tu Đạo. Hôm nay một vị
gặp ở trên đảo hoang, không nói một lời, không chạm tay vào, chỉ đi lướt qua
một vòng đã khai mở được, đối với Tiền Quán Thánh sự việc này kì dị phi thường.
Lúc này
vị kia mới nâng Tiền Quán Thánh lên nói: “Không cần đa lễ. Ta vốn không đa lễ,
ngươi cũng không cần đa lễ. Ngươi đã nghe nói đến Bạch Môn chưa?” Thế là
Tiền Quán Thánh nói là: “Tôi đã nghe nói đến Môn Phái đấy, dường như đã thất
truyền ở trong Cửu Chân huyện.” Cửu Chân chính là chỉ Thanh Hóa. Vị kia liền
nói tiếp là: “Ta muốn giao cho ngươi một Sứ Mệnh. Đến lúc này, khi ta đang nói
chuyện với ngươi, thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Bạch Môn ở Cửu Chân
huyện sẽ phát sinh đại biến. Lúc đấy ngươi trở về cáng đáng lấy một nhánh trong Tiên Môn, ta chỉ muốn ngươi truyền phép tu cho ba đệ tử lại Môn Phái này.” Rồi Tiền Quán Thánh liền
mở mắt nhìn vị kia nói: “Có phải Ngài ở trong Bạch Môn không?” Vị kia chỉ
mỉm cười nói: “Ngươi có nhận lời giúp ta không vậy?” Tiền Quán Thánh nói: “Ân
nhân đã cứu mạng này, cho cái mạng này có thể tiếp tục tu thành, mạng này là
lớn nhất, đương nhiên sẽ đền cái ơn lớn nhất đấy.”
Rồi vị
kia lắc đầu: “Ngươi không cần phải đa lễ, không cần phải đa lễ”, nói rồi chỉ
xuống giếng nói là: “Ngươi có thấy gì ở bên dưới không?” Thế là Tiền Quán Thánh
liền tập trung Tiên lực mới thấy dần dần miệng giếng mở ra, giống như lọt vào
một không gian mênh mông. Trong không gian đấy Tiền Quán Thánh thấy ba đứa trẻ
ngồi cùng nhau. Đứa trẻ thứ nhất là nữ, gương mặt rất nghiêm lạnh, trông giống
như ẩn khuất một con rồng ở bên trong. Đứa trẻ thứ hai cũng là nữ, trông nhỏ
hơn một chút, nhỏ nhất ở trong ba đứa, trông thân thể giống như ẩn khuất một
bông hoa sen lửa. Đứa trẻ thứ ba trông giống như có cả rồng cả sen lửa, hoạt
bát chạy giữa hai đứa, chạy giống như thành một vòng tròn như một thái cực,
càng chạy càng khiến cho cả hai người kia yên tĩnh và mắt nhắm nghiền. Đứa trẻ
này vô cùng năng động, càng chạy càng cảm giác nhanh vô cùng, đến lúc vừa giật
mình nhận ra thái cực mà đứa trẻ kia đang chạy tạo ra một nguồn năng lượng vô
tận đẩy Tiền Quán Thánh sang một bên. Tiền Quán Thánh giật mình mở mắt, đã cảm
thấy đứng ngay ở trên thành giếng và giống như đang ở trong không gian kia,
thân thể vẫn còn một luồng gió mát ở trên mặt. Tiền Quán Thánh liền quay sang
nói với vị to béo kia: “Thật là một sự việc phi thường! Ba đứa trẻ này là ai
vậy? Sao lại có thể mang năng lực Tiên thiên lớn đến như vậy?” Vị kia mỉm cười
đáp: “Ngươi có đồng ý giúp ta không vậy?” Tiền Quán Thánh liền dập đầu nói: “Sứ
Mệnh to lớn, đây không phải là chuyện chỉ riêng của Tiên Môn, mà còn là chuyện
của Chính Đạo. Xin Ngài để tôi giúp.”
Lại nói
lúc đấy Tiền Quán Thánh trông hết sức nghiêm túc phi thường, ông liền ngồi
xuống, quì hai gối trước mặt vị kia, chắp tay ở trước ngực, hết sức thành khẩn.
Tiền Quán Thánh không thể tự trông gương mặt mình, không biết là gương mặt mình
bỗng nhiên trẻ lại giống như hồi hai mươi, ánh mắt long lanh, da trắng như mây
trời, mái tóc xanh đậm, ánh mắt rực rỡ. Lúc đấy vị to béo kia mỉm cười nói:
“Ngươi có lòng Ngộ Đạo, sẵn sàng đảm nhận Sứ Mệnh, sẵn sàng đau khổ, sẵn sàng
như vậy là tốt, cho nên ta nói ngươi sẽ hết sức mệt nhọc. Khi ngươi trở lại
giúp Bạch Môn, ngươi chỉ nhớ mình là người của Bạch Môn, không cần
nhớ mình là ai khác. Bây giờ ta nói với ngươi, ngươi hãy quay ngược lại, đi qua
nhiều sóng gió, khi ngươi về đến Cửu Chân huyện, thì ngươi sẽ thấy có một căn
nhà nọ. Ngươi vào căn nhà đấy, tùy duyên mà cứu người, cứu được ai hay người
đấy, không cứu được thì đừng cứu, rồi theo người đấy mà đi. Đi được đâu thì đi
đấy, nếu không đến được nơi thì cũng đừng có tiếc, nếu đến được nơi thì có việc
gì cần làm nhất định là phải làm, cứ tùy duyên mà làm, đều có sắp đặt.” Nói
xong vị to béo này phất tay một chút, toàn bộ không gian hòn đảo liền giống như
biến mất.
Tiền
Quán Thánh bừng mở mắt, vừa ngẩng nhìn lên đã thấy chỉ một vùng cát mênh mông,
rồi bỗng nhiên thấy thân mình bật ngửa ra đằng sau, rơi vào trên một tấm ván,
chính là tấm ván ông đã đi đến đây, và tấm ván này bắt đầu trôi. Tiền Quán
Thánh cảm giác là con thuyền này trải qua mưa nắng, giống như con
thuyền đi chỉ một vài ngày mà như
đã đến cả năm trời,
cứ theo tấm ván đấy mà trôi, thân thể cảm giác hết sức rã rời mệt mỏi. Thế là
đến một ngày, đúng lúc đấy nghe thấy tiếng người: “Có người! Có người!”, thấy
một con thuyền đi qua vớt mình lên. Thế là tất cả mọi người đều lo lắng: “Ông
lão này đã chết chưa?” Lúc đấy khuôn mặt của Tiền Quán Thánh đã trở lại già như
trước. Tất cả mọi người nói là: “Chưa chết! Chưa chết!” Tiền Quán Thánh nghĩ:
“Đối với người thường không lí giải được chuyện ta ở trên sông mà còn sống.”
Thế là Tiền Quán Thánh đặt tay lên trên ngực, khẽ rên một chút nói là: “Trời ơi
tôi khổ quá!” Mọi người hỏi: “Sao vậy?” Tiền Quán Thánh liền nói: “Thuyền tôi
bị sóng đánh vỡ, may mà có mọi người cứu.” Thế là người trên thuyền liền bảo:
“Mấy hôm nay không có sóng dữ, không có bão lớn, sao thuyền ông tan được?” Tiền Quán Thánh liền đấm ngực nói là: “Trời! Con
thuyền rách nát, đâm vào hòn đá cũng vỡ nát huống chi là biển cả!” Thế là mọi
người đều cười ồ lên: “Thật ra người sống là tốt rồi!”, tâm tình mọi người đều
thoải mái như thế.
Lúc đấy
tại sao Tiền Quán Thánh có thể nói dối? Sở dĩ Tiền Quán Thánh có thể nói dối
bởi vì đấy không phải là nói dối, bởi vì đấy chính là nói để cho người ta không
ngộ nhận về mình, cho nên không phải là nói dối. Lời Tiền Quán Thánh là hợp với
Đạo, cho nên không phải nói dối. Có những lời nói dối để lấy lợi ích về phía
mình, chứ không phải để vì con người, cho nên không phải để vì Đạo, không phải
để vì con người không hiểu nhầm Đạo, cho nên lời nói đấy đích thực là nói dối.
Lời của Tiền Quán Thánh không phải là lời nói dối, ý là như vậy.
Thế là
Tiền Quán Thánh được cứu lên rồi, xong ông bắt đầu ngồi trên thuyền suy nghĩ về
tất cả những điều vị to béo kia nói. Ông nhận định là đi về Cửu Chân huyện, khi
cập bờ, ông liền nhẩm tính trong đầu: “Ta từ biển mà đi vào bờ, đấy là từ chỗ
giáp ranh của Âm Dương. Chỗ giáp ranh của Âm Dương mà gặp một căn nhà, đấy là
gặp nhân khí, như vậy ta sẽ gặp tâm mắt của thái cực, vậy đó chắc chắn phải là
một nơi ngay giữa núi mà có hồ”, xong rồi ông liền gật gù nói: “Ta hiểu, ta
hiểu.” Thế là theo con thuyền đấy đi, đi một hồi quả nhiên đến một vùng, đấy là
một vùng chân núi ăn ra liền sát biển. Ông nhìn xung quanh thấy mấy người đi
trên thuyền nói là: “Thần Khẩu! Chúng ta về đến Thần Khẩu rồi!” Ông liền nhìn
trên ngọn núi, đang đi ông thấy một chữ “Thần” (神) khắc trên vách núi trông hết sức oai dũng vô cùng. Ông nhìn chữ “Thần”
đấy, khẳng khái xúc động trong lòng: “Người có thể có chỉ lực đến mức đấy, quả
là kinh khiếp!” Tức là người có thể dùng lực của ngón tay khắc được chữ Thần
đấy ở trên vách đá, đẹp đẽ đến như vậy, quả thật là có một công phu khó thấy.
Ông ta nghĩ như vậy liền nghĩ: “Nơi này nhất định xuất hiện Tiên Thánh!” Rồi
ông ta đi một đoạn, đi một đoạn, càng đi sâu vào, cửa biển Thần Phù mở rộng ra
mênh mông, không biết đến đâu mới là đích, thế là cứ theo đấy đi. Ông ta nghĩ
là: “Đã nói là chỗ giáp ranh giữa biển với đất liền, ta đi như thế này dường
như là có chỗ sai.” Ông ta liền ngó những ngọn núi, ông ta nhìn thấy những ngọn
núi chạy theo đường vòng cung, đây chính là hình cái bụng rồng. Ông ta liền ước
lượng một đoạn ở bụng rồng, xong đặt chân xuống trên một cái thanh tre nhỏ rồi
phất tay một chút, tất cả đoàn thuyền đang chở ông ấy tự nhiên lao vút về phía
trước. Mọi người đều thấy hết sức kinh hãi, không để ý rằng người già vừa ngồi
trên thuyền đã không còn ở trên thuyền nữa.
Ông ta
bắt đầu ngồi xuống trên cái thanh tre nhỏ của mình, cứ thế ngồi kết ấn, lắng
nghe sóng gió, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đang lưu chuyển, ông cảm
nhận thái cực. Bỗng nhiên ông ta cảm giác là toàn bộ dòng khí đang chạy có một
tụ huyệt ở đâu đấy, ông ta ngửa nhìn lên trời thấy một cái cột, lúc đấy ông ta vừa mở mắt ra, thấy
ánh sáng mặt trời chiếu xuống, giống như có một cột khói bay lên, trông như một
cột hơi nước bay lên, giống như là Thủy Long cuốn vào Mặt Trời mà đi lên. Ông
ta nghĩ: “Đây chính là điềm mà ta cần.” Bởi vì ông nhớ lại ba đứa trẻ vốn là có
điềm Rồng, điềm Mặt Trời, và thứ ba là điềm ở giữa Rồng với Mặt Trời, nên ông
cứ theo hướng đấy mà đi, quả nhiên đến một nơi nhỏ. Đấy là một vùng núi được
bao quanh, có một cái hồ vô cùng rộng lớn ở giữa. Ông ta tiến vào khu vực hồ
đấy, cảm giác không gian mênh mông, rồi ông ta nhìn thấy trước mắt mở ra một
chữ rất lớn: “Bạch Á Tự”. Thế là đến đây ông ta vừa nhìn thấy nghĩ: “Ủa? Vị kia
nói là ta đến một chỗ nhà dân, sao lại đến được một ngôi chùa thế này?” Ngôi
chùa lúc này trông hết sức hoang quạnh, cảm giác có một mùi giống như hương
khói từ trong bay ra, thế nhưng con đường trông hết sức cô quạnh, tử khí tràn
lan. Ông ta lắc đầu nghĩ: “Ma nạn luôn luôn làm dẫu có là Tiên Môn Chính Phái
nhiều khi cũng không thoát được, cho nên người tu không trốn vào rừng núi thì
không thể tu được ở nơi nào khác.”
Ông ta
vừa nghĩ đến thế bỗng thấy từ trong một cánh cửa giữa không gian mở rộng ra,
rồi một Vị mặc đạo bào trắng, ánh mắt sắc lạnh vô cùng, xuất hiện giữa không
gian đấy nhìn thẳng xuống, chiếu đôi mắt xuống Tiền Quán Thánh. Tiền Quán Thánh
giật mình nghĩ: “Ở giữa không trung có thể mở ra không gian thế này, vật chất
kia không phải là Tiên giới thì đâu nữa? Không ngờ Tiên giới lại đặt một đối
ứng ở ngay Bạch Á Tự, ta thật không thể ngờ được!” Thế là cánh cửa mở ra, Vị
mặc áo đạo bào trắng, khuôn mặt sắc lạnh nhìn xuống nói là: “Ngươi đi về hướng
bắc 50 dặm sẽ thấy ở nơi đấy một căn nhà. Ngươi cứ tìm ở trong đấy, thấy một
người con gái nhỏ, trên người con gái đấy có khắc hình một bông sen trắng,
ngươi cứ theo bông sen trắng đấy mà cứu người giúp ta.” Tiền Quán Thánh liền
cúi đầu nói là: “Thần Tiên đã chỉ lối, tôi tất không phụ lòng”, liền cứ theo
hướng bắc mà đi, đi được 50 dặm quả nhiên gặp một căn nhà.
Trong
căn nhà đấy, khi Tiền Quán Thánh vừa bước vào thì thấy người mẹ đang cầm một
cái cối đá định đập lên đầu đứa con, chính là đứa bé gái, trông nó còn hết sức
nhỏ, nhưng Tiền Quán Thánh vẫn nhận ra khí chất của nó, chính là con bé có ẩn
tàng rồng trắng bên trong. Tiền Quán Thánh liền hét lên một tiếng: “A!” rồi lao
tới. Thế là cái cối đá đấy vừa đang giáng xuống, bởi vì Tiền Quán Thánh dùng
tình mà lao tới để cứu người, chứ không phải dùng Pháp lực, không phải dùng Đạo
lí, không phải dùng nhận thức nào khác, mà là dùng tình để cứu đứa bé gái đấy,
cho nên trong khoảnh khắc đấy, toàn bộ Tiên lực không thể bảo vệ Tiền Quán
Thánh được nữa, cái cối đá giáng thẳng xuống tay Tiền Quán Thánh, phần khuỷu
tay gẫy gập ra đằng sau, có thể xác định là từ nay phần tay đấy rất khó cử
động, giống như đã mang một vết thương rồi.
Người mẹ
kia nước mắt chảy tràn nói: “Ông không để ta giết nó đi thì còn để làm gì?”
Tiền Quán Thánh nói là: “Sao cô lại nỡ giết đứa trẻ, có phải là con cô không
vậy?” Rồi người kia ngồi bệt xuống khóc lóc nói: “Con tôi hay không phải con tôi thì nói gì?
Nó vừa sinh ra thì liền mang họa diệt gia, cha nó chết, anh nó chết, tất cả đều
chết hết rồi, chỉ còn mỗi tôi với nó thôi. Tôi không giết nó rồi tự tử đi còn
sống làm gì nữa? Giờ tôi sống làm sao nổi nữa?” Người này càng khóc càng to tiếng.
Xong Tiền Quán Thánh liền thở dài nghĩ: “Quả nhiên là mệnh lớn, vừa sinh ra đã
khiến cho tất cả tục khí xung quanh bị triệt tiêu”, xong rồi liền quay ra nhìn
người mẹ, trông người mẹ này hết sức đau khổ, thảm thiết. Tiền Quán Thánh lại
có một ý niệm khác ở trong đầu, liền tiến đến người mẹ: “Ta có thể nhận nuôi
đứa trẻ này được không?” Người mẹ kia ngửa lên nói: “Ông nhận nuôi thì có ích
gì? Giờ cha nó chết, anh nó chết, để nó chết luôn cùng tôi cho xong. Tôi làm
sao lại đem con cho người khác nuôi được?” Thế là Tiền Quán Thánh mỉm cười nói:
“Chồng ngươi không chết, con ngươi cũng không chết.” Nói xong liền móc ở trong
túi ra một viên đan màu xanh, ánh tỏa ra màu xanh ngọc bích, nó sáng lấp lánh
lấp lánh, rồi bảo người kia là: “Họ chỉ bị chôn xuống dưới đầm thôi, ngươi ra
cái vùng đầm đấy, thả viên đơn này xuống vùng đầm đấy thì con quái vật ở đấy sẽ
nhả chồng và con ngươi ra. Họ vẫn chưa chết đâu, vẫn còn kịp cứu.”
Nói xong
liền đưa cho người đàn bà vẫn đang còn ngơ ngác, ông ta xách đứa bé chạy mất, liền
vạch ở trên vai nó quả nhiên có hình một bông sen trắng, mà bên trong thân thể
cũng giống như ẩn chứa một Long cốt kì lạ. Ông ta cứu đứa bé, đứa bé không khóc
không cười, chỉ ngước mắt nhìn ông ta, khuôn mặt, ánh mắt từ sâu thẳm bên trong
phát ra một ánh tinh quang kì lạ. Xong đứa bé mỉm cười nói là: “Thượng Tiên dắt
con đi đâu vậy?” Thế là ông ta quay
ra nhìn vào mắt đứa bé hỏi: “Sao ngươi biết ta là Thượng Tiên mà gọi là Thượng
Tiên?” Đứa bé mỉm cười nói là: “Người đến đón con nhất định là Thượng Tiên”, rồi lại quay ra bảo Tiền Quán
Thánh: “Có một vị Thần đã bảo con rồi, khi ông đến đây cứu con thì tốt nhất ông nên chạy về xóm dưới, ở bên dưới xóm
dưới lại có người đang chờ để ông cứu nữa.”
Thế là
Tiền Quán Thánh liền chạy một mạch theo hướng con bé chỉ, chạy mãi không thấy
đường đâu liền hỏi con bé là: “Ngươi chỉ có đúng không vậy?” Con bé nói là:
“Làm sao mà con dám chỉ sai, ông cứ chạy tiếp đi, chạy xuống dưới kia tất có
người cần ông cứu.” Thế là lúc Tiền Quán Thánh đang chạy xuống phía dưới thì gặp
một cái làng nhỏ thật, trong làng đang cháy rừng rực, giặc cướp vừa giết cả
làng, chúng nó vừa chạy đi vừa cười khanh khách. Đứa bé liền nhìn Tiền Quán
Thánh nói: “Con thấy ông có lòng nhân, nhưng ông đừng động tâm, người cần chết
thì chết rồi, thế nên người cần cứu mới là quan trọng. Ông nhìn ở trong kia
xem, con thấy dường như có người cần ông cứu.” Tiền Quán Thánh nghe thế liền để
đứa bé lên trên một hòn đá, nói là: “Con chờ ta ở đây vậy.” Lúc đấy Tiền Quán
Thánh cảm giác giữa mình và đứa bé có một sự gắn kết rất khó diễn tả.
Tiền
Quán Thánh liền chạy xuyên qua đám lửa, ông ta đến đâu thì đám lửa dạt ra hai
bên đến đấy, cho đến lúc ông ta nhìn thấy cả khu làng giống như bị cháy rừng
rực, giống như đất cũng đang bốc cháy được. Hiện tượng đấy vô cùng kì dị, ông
không làm sao lí giải được. Nguyên làng đấy là đứng trên một vùng có một mỏ dầu
nhỏ, cho nên vùng đấy đất vốn dễ cháy, nên khi bọn cướp đến đây, châm một mồi
lửa, vùng đấy cứ cháy rừng rực lên, giống như là một miệng núi lửa vậy. Rồi ông
thấy hai đứa bé kia, một đứa bé gái còn rất nhỏ ôm một đứa bé trai cũng rất
nhỏ, hai đứa cùng khóc. Nước mắt nó chảy đến đâu thì lửa lan ra đến đấy, thậm
chí ở xung quanh đấy còn tỏa ra một luồng hàn quang lạnh lẽo khiến cho lửa
không vào được. Thế là Tiền Quán Thánh liền chạy đến, quả nhiên thấy một đứa
thì có một phần nửa xanh nửa đỏ, còn một đứa thì có phần hoa lửa bên trong,
trông hết sức hoa lệ. Ông liền cầm xách hai đứa bé chạy đi, khi vừa chạm vào
hai đứa bé, cảm giác cả thân người được truyền một nguồn năng lượng kì lạ, cứ
thế bước chân ông giống như đang bay ở trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc đã
ra khỏi vùng đấy. Vừa ra khỏi vùng đấy, quay đầu nhìn lại thì ngôi làng đã biến
mất.
Ông vừa
đặt ba đứa bé xuống, hai đứa thì vẫn cứ khóc, còn đứa bé gái lớn thì trông lạnh
lùng khôn tả, lại nhìn hai đứa bé kia nói là: “Ta là chị các em.” Thế là đứa bé
trai liền đứng lên, khuôn mặt nó rất rạng rỡ hạnh phúc, đứng lên nói là: “Đúng!
Đúng! Chị là chị em!” Còn đứa bé kia cũng đứng lên xong kéo tay đứa bé trai bảo
là: “Không! Anh là anh em mới đúng!” Thế là tất cả mọi người đều đứng nhìn. Rồi
Tiền Quán Thánh thấy là: “Ba đứa bé này không có cùng xuất thân, không cùng một
gia đình, vốn là bị đưa từ nơi khác đến cùng một chỗ này” Nhưng ông không làm
sao lí giải được cảm giác kì lạ đấy. Ông liền dắt ba đứa bé nói là: “Ta đưa các
con đi phục dựng Tiên Môn.” Rồi đứa bé
gái lớn nhất, khuôn mặt nó rất tỉnh táo lạnh lùng, đứng lên bảo hai em: “Đi
thôi!”
Thế là
họ bắt đầu một hành trình mới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.