1. Nhân tâm của nó lớn thế, lại tạo lỗ hổng cho đám người mất lí trí, bại hoại mò đến. Anh không đuổi nó sao được? Có điều lại phải nghĩ tính. Sau 3 tháng thì trục xuất nó đi, đừng cho nó trở lại. Làm sao cho nó vô dụng hẳn đi, chẳng gây hại nổi, thế là được.
2. Con người là con người. Tham hưởng thụ nhân gian hơn là nguyện tu. Vì thế, nếu họ chỉ nửa tu nửa sống, thì cứ để họ như vậy. Muốn nâng họ lên, họ lại đâm ra oán. Để họ oán rồi, càng khó giáo dục. Lại phải tính xem, trọng trách trao ai thì đáng.
3. Đôi lúc anh nhớ lại thời gian trước. Nghĩ rằng con người thật khó độ. Đến đó lại phải tính. Gia công cho ai, kẻ đó phải xứng đã. Nhưng có khi con dao cắt đá thật ra là dao mẻ, có điều vẫn phải dùng nó. Không dùng nó, thì không có cái tốt hơn. Vạn bất đắc dĩ, chỉ ngại nó tưởng mình là dao sắc.
4. Việc lớn phải làm vẫn phải làm. Đến lúc cần người đúng là cần người. Nếu cần, thì không ngại mà tính nước kết giao với người bên khác. Dép mình rách rồi, thì mua dép mới. Một đợt mới, nhất định xuất sắc hơn đợt cũ.
5. Phải tính, thì nhất định phải tính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.