Ghi chép trị liệu (1)
A.
Bốn loại người qua một thời gian trị liệu được chẩn định là không thể chữa và bốn loại người không thể xá:1. Không thể chữa cho người không đáng chữa, vì có chữa cũng sẽ lại bệnh hoạn - và nữa, không thể xá cho tội phỉ báng phương pháp trị liệu và nhà trị liệu của kẻ đã-biết-vẫn-phỉ-báng.
2. Không thể chữa cho kẻ vốn không định chữa, chỉ đi tìm một nơi để lảm nhảm - và nữa, không thể xá cho kẻ mãi bác bỏ phương pháp trị liệu và nhà trị liệu bằng thói điên loạn.
3. Không thể chữa cho kẻ giả vờ muốn chữa, vì kẻ đó cốt ý là đắm vào bệnh tật - và nữa, không thể xá cho kẻ lợi dụng phương pháp trị liệu và nhà trị liệu để tham đắm.
4. Không thể chữa cho kẻ muốn bệnh hoạn, vì kẻ đó nhất định sẽ bệnh hoạn - và nữa, không thể xá cho kẻ dùng cơn bệnh hoạn của mình để bài bác phương pháp trị liệu và nhà trị liệu.
Với những loại người này, căn bản chỉ có thể dùng thuốc (các loại thuốc đặc trị tâm thần) hoặc các phương pháp cưỡng chế bắt buộc.
B.
1. Tôi gặp trường hợp thế này: một người nữ tìm cách phỉ báng, bác bỏ phương pháp trị liệu và nhà trị liệu suốt một thời gian dài, rồi tìm cách đổ lỗi cho phương pháp và nhà trị liệu, tự động tái lý giải quá khứ bằng những lời hằn học ác ý điên loạn bất trí. Tôi đã từ bỏ việc trị liệu cho người ấy.2. Tôi gặp trường hợp thế này: một người nữ nọ tham đắm vào bệnh tật, cùng lúc luôn tìm cách để dùng phương pháp trị liệu biện hộ cho bệnh tật đó là đúng-lí. Sau một thời gian dài trị liệu, cô ấy bắt đầu thấy bệnh tật là đúng lí, vì giờ đã tìm ra cách để dùng ngôn từ trị liệu biện hộ cho bệnh tật. Tôi cũng đã từ bỏ việc trị liệu cho người ấy.
3. Tôi gặp trường hợp thế này: một người nam nọ dù được trị liệu và đạt được các kết quả, đã lành một số triệu chứng, vẫn cố lặp lại các triệu chứng để bác bỏ phương pháp trị liệu và sỉ nhục nhà trị liệu. Thậm chí, anh ta cố tình mắc lại các bệnh nhân gian, rồi lại tuyên bố đã theo một phương pháp trị liệu cao hơn và khỏi để sỉ nhục phương pháp trị liệu của tôi. Sau đó anh ta lại bệnh lại, nhưng đã quen che giấu bệnh tật của mình, chỉ phát tác khi nhắc đến phương pháp trị liệu của tôi. Tôi xem anh ta là bị loạn thần kinh hoàn toàn, không thể chữa trị. Tôi đã đề xuất cho anh ta xuất viện và trả về cho gia đình. Tại gia đình, anh ta cố gắng truyền bệnh cho người xung quanh để khẳng định mình. Tôi cho rằng chứng bệnh tâm thần của anh ta có xu hướng lây lan, xâm nhiễm, nên đã đề nghị cách ly.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.