Ta đã đặt bàn tay lên trái tim, nói rằng lặng im là khởi đầu của vô tận. Ngươi lắc đầu cười, một tay cầm chiếc nhẫn, một tay níu lấy bóng trăng treo ngẩn ngơ. Ngươi hỏi ta rằng Sao duyên chẳng như tơ, nếu níu được đứt xin cắt cho tan nát. Ta cười bảo ngươi, màu trời ngan ngát, chớ buồn rầu đừng nghĩ chuyện đêm mơ. Ngươi quỳ xuống, đôi mắt bỗng mịt mờ, và ngươi khóc như một trời máu rỏ.
Đau đớn chắc gì là khó. Xin cắt tơ tình cho.
Này đứa trẻ sớm đã bạc đầu, nhìn về phía những vòm trời đi: tàn tro, đang níu kéo những kẻ muốn đốt mình tận tuyệt. Đừng nghĩ nữa, trăng có tên là Nguyệt, còn trời xanh không điếng hận bao giờ. Ngươi đưa ngón tay đặt vào bơ phờ, móc từ tròng mắt một nỗi buồn khôn tả. Lệ màu bảy sắc lã chã, mắt màu mặt trời mênh mang.
Xin cho để tang, lòng như đã chết
Ta hiểu con người, hiểu cả thần linh, ta biết ngày nào ngươi lớn lên bằng tình, khi nào ngươi chết bằng dục, hận. Ta biết từ bước chân đầu tiên lận đận, ngã và chông gai và rách toạc trái tim. Ta biết ngươi có nhìn vào mắt ta, chờ một ánh xa xa, nhưng giờ mắt ta chỉ còn là tàn lửa. Đừng khóc nữa, đi đi. Đừng nói nữa, làm gì.
Cắt tơ không xong, máu nhỏ bàn tay nhỏ, sẹo chưa liền, đã đỏ như tim
Hãy cười lên, đứa nhỏ không tên, ngươi là âm thầm như Đạo. Đừng nói nữa, sao chua xót biết bao. Ngươi là đứa nhỏ đã cười triền miên. Cả khi khổ đau. Cả khi hạnh phúc. Cả khi ngươi bị lãng quên. Cả khi bị lăng nhục.
Đừng dứt tiếng cười.
Đi đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.