Từ Thức trầm ngâm, đoạn lên tiếng: "Hài tử,
nếu ngươi tiếp tục muốn trải qua cửu tử
trùng sinh, thì có thể mất mạng, uổng cả công lao kì vọng của chúng ta". Nguyệt Quang đứng dậy, chắp tay thưa: "Sư thúc, lời của Sư thúc thật động
tới sâu thẳm trong con. Con không cho rằng mình sợ tổn thương,
nhưng lại
thấy có điều bất cập về năng lực vượt
qua các quan còn lại. Vừa rồi nếu không có Sư thúc, phải chăng con đã tiêu tán rồi? Mỗi quan đều trùng trùng nguy cơ, lực lượng
như có thể tận diệt hết thảy sinh mệnh". Thần Xanh Đỏ nhìn thẳng vào mắt
Nguyệt Quang, nói: "Khá lắm. Ngươi nghe lời nói mà
thái cực
ở tai không động, đứng lên nhanh mà không tổn thương đến tim, lời nói từ
tốn mà không làm đổi hơi thở. Vậy là phẩm
trang nghiêm trong đối đáp của ngươi không thấp. Ngươi nghĩ xem, nếu ta muốn ngươi tiếp tục, thì vì gì, lại muốn ngươi dừng lại, thì vì gì?".
Nguyệt Quang giật mình cúi đầu hỏi:
"Thưa Tôn sư, đây phải chăng là quan thứ ba?". Ngay lúc đó Nguyệt Quang thấy mình bị thu hút vào một không
gian rất
sâu, trong đó như sạch sẽ vô cùng, mà lại trống không khó diễn tả, dường
như tối đen vì không thấy gì, lại dường
như sáng rõ vì không có
gì. Còn đang bỡ
ngỡ, thì thấy một khối cầu sáng, chớp mắt hóa thành một con rồng trắng to lớn không thể diễn tả. Đoạn
rồng trắng cất tiếng: "Ngươi
thấy
ta mà không động tâm sao?". Nguyệt Quang mỉm cười đáp: "Ta vừa thấy Bạch Long đã biết là Bạch
Long, cớ sao phải sợ hãi, lại cớ sao phải vui
mừng?". "Tiểu tử, ngươi quá quan Mộc Độc, vượt
qua Hỏa Hại, khiến ngươi tinh thần thanh tịnh, chính vì thế mới có thể nói chuyện với ta được".
Nguyệt Quang mỉm cười: "Vậy xin hỏi, Bạch
long là gì vậy?". "Ta chính là Công mà ngươi luyện được, tất thảy công mà ngươi luyện được
chính là ta, từng Công mà ngươi luyện được cũng là ta, nhờ ta mà ngươi luyện công được, nhờ ngươi mà ta tụ thành hình được". "Hay lắm, Bạch Long, không tụ thành hình thì ngươi có hình không?". "Ta mang đặc tính của Chân trí, không cần động
niệm mà đã tư tưởng khắp, không cần suy nghĩ mà đã thấu biết cả, nên hễ động niệm thì xuyên thấu vạn vật, hễ suy nghĩ thì đồng với Đạo
mà phân định thế gian". Nguyệt
Quang bật cười: "Vậy không có ngươi thì ta không thể như vậy sao? Giả sử do ta tu luyện mà đạt được
ngươi, vậy ngươi là thuộc về ta hay ta là trở thành ngươi vậy? Hay là ta được hòa nhập với Đại Bạch Long ta đã từng thấy?".
Bạch Long nghiêm giọng: "Khi ngươi ở ngoài nhân gian kia, ngươi được trường
của các tiên nhân chủ trì cho ngươi ước chế, lại có thần thông mà ước chế các chủng bất hảo. Tuy vậy ta ở
trong ngươi, ngươi không dùng
thái cực
mà giữ mình được, ta là Chân trí, ngươi không giấu được
những phần bất hảo tiềm ẩn. Lời của ngươi là lẽ gì vậy? Chẳng phải ngươi cần Ngộ sao, là ngươi cần Ngộ hay ta cần Ngộ? Ngươi muốn xác lập vị trí của ngươi với ta, khác
nào người
thường muốn sở hữu chẳng qua vì tâm phân biệt, muốn có chẳng qua vì bị
viễn li, muốn nắm bắt chẳng qua vì không thấu hiểu nổi? Giả sử ngươi định nói rằng lời của ngươi không phải là ngươi, vậy đó là Chân của ngươi sao? Ta thấy rằng không gian trong ngươi bị một Ma chủng xâm nhiễm, giờ đối
mặt với ta Ma chủng ấy dám phát tác đó
chăng?". Nguyệt Quang nghe đến đó giật mình nghĩ: "Phải thế chăng? Ta tự phân biệt ta với điều ta đắc được chăng? Điều ta viên đắc lại không phải là ta chăng? Người tu là không ngừng theo pháp môn mà cải biến mình, sự cải biến đó là chuyển hóa
sinh mệnh,
chứ không phải trở thành một sinh mệnh khác, đó là chỗ liền lạc kín đáo của Mệnh. Sao tâm ý ta lại có phần muốn độc lập trước
Bạch Long như vậy? Dường như không phải vì ta
sợ
bị phụ thuộc". Điều mà Nguyệt Quang vừa nghĩ đây sau này chàng sẽ có Ngộ khác, có điều lại hết sức đúng vào giai đoạn tu luyện của chàng. Nguyệt Quang còn xa mới đến viên mãn, hẵng còn trong quá trình luyện mệnh, chuyển hóa nhục thân thành thần thể. Hơn nữa,
dù sao chàng chính là
đang luyện
mệnh, coi mệnh là cái gốc mà tu tính, nên ngộ ấy là rất đúng với chàng.
Thực
ra ở giai đoạn tu luyện nào có chân ngộ tại khi ấy, thì đã tính là xuất sắc rồi. Với người thường,
hiểu biết một điều có thể đã tự mãn, nhưng với người tu, Ngộ được điều
chân chính, viên đắc được chân chính là hết sức khó khăn, hết sức trân
quý.
Nguyệt Quang trầm ngâm tĩnh tọa, chợt thấy từ mình những ánh sáng xanh trắng chói lọi
chiếu ra, liên kết với hào quang của Bạch long, tạo thành những thái cực
rất đẹp mắt, lãnh chiếu mà vẫn
như mặt trời. Đoạn chàng nói: "Bạch Long, ta muốn tiêu trừ Ma Chủng này".Nguyệt Quang vừa dứt lời, đã thấy mình chợt lay động,
chớp mắt thấy mình đứng trên không trung, thân thể vô hình, nhìn xuống thì thấy một đại đạo rộng lớn chạy xuyên qua một rừng lớn, trên đó có 3 người đi. Chàng nhìn kĩ ba người ấy, đoạn
bất ngờ nghĩ: "Ah. Người đi ở giữa kia thật giống Sư phụ ta, khí thế như trời hạ, mắt như đầm sâu, tóc như lửa cháy, giọng như sấm lớn. Ah, sao ta
nhầm được, quả đúng là Sư phụ đây mà". Khí thế ứng với Càn, mắt ứng với Đoài, tóc ứng với Li, giọng ứng với
Chấn, người đạt đến
bốn tướng ấy hẳn đang gần ở Ngũ khí triều nguyên (5
khí cùng tụ
về nguyên khởi). Nguyệt Quang lại nghĩ: "Đây hẳn là quá khứ tu luyện của Sư phụ". Lại kể, Nguyệt Quang thấy hai người đi cạnh
Thần Xanh Đỏ, một nam một nữ. Người
nam dong dỏng, mắt sáng môi đỏ, miệng lúc nào cũng cười. Người nữ trông xinh đẹp lạ thường, mắt ánh thu ba, dáng đi uyển chuyển. Ba người vừa đi vừa
cười nói, mà bất giác Nguyệt Quang động
một niệm kì lạ: "Cả Sư phụ và người thanh niên kia dường như đều rất chú ý đến vị nữ nhân đó".
Cứ thế Nguyệt Quang quan sát họ ngày này qua ngày khác, chàng không biết địa điểm
này là tại đâu, cũng không biết họ đi về đâu, chỉ biết họ đi từ làng này sang làng khác, từ núi này sang núi khác, mỗi lúc một đi đến
vùng cao hơn, rộng hơn. Có điều chính trong thời gian quan sát ấy, Nguyệt Quang nổi lên một
niệm: "Đây là lúc Sư phụ tu luyện ban đầu, khí thế
tuy lớn nhưng cũng không thể lớn hơn ta lúc này, công tuy thanh sạch nhưng vẫn lộ liễu, đức tuy cao nhưng chưa biết tiết chế, lời nói vẫn hàm hồ,
cử chỉ vẫn phóng túng. Thực ra tại sao ta lại chứng
kiến được chuyện này?". Chính lúc này Nguyệt Quang đang trải qua một tâm thái rất quan trọng. Trong tu Chân, muốn thực sự diễn hóa được mệnh của mình, thì phải loại trừ được sự can thiệp vào Mệnh của người
khác. Đến tầng này của Nguyệt Quang, mỗi niệm đều có lực
lượng rất lớn, nếu không ước chế được
niệm phán xét, thì tính là
không quá quan được
rồi. Đang lúc suy nghĩ miên
man như vậy,
chợt lại nghe tiếng Từ Thức: "Hài tử,
ngươi thấy ông ta tầm thường
chăng?". Nguyệt Quang không thấy Từ Thức, nên biết rằng sư
thúc đang dùng truyền âm
pháp, liền đáp: "Thưa Sư thúc, là con chưa hiểu rõ tử quan này". "Hài tử, đây là một không
gian sâu trong Sư phụ ngươi,
là một
trong các kí ức của quá trình tu luyện. Tuy vậy nếu tác động vào không gian này, thì đúng là có tác động vào một bộ phận Mệnh của ông ta. Này hài tử, một trong hai người đi cùng ông ta sẽ hại ông ta, nhưng đây chính là lúc ông ta không nhận ra nổi điều đó. Hài tử, ngươi
có thể
biết là ai không, lại nữa, có thể báo cho Sư Phụ ngươi không?". Nguyệt Quang không giấu nổi sửng sốt: "Thưa Sư thúc, can thiệp vào sinh mệnh Sư Phụ con chẳng phải là đại bất kính sao?". Từ Thức cười
lớn: "Hay lắm, vậy ngươi cứ giương mắt mà nhìn".
Đúng khi Từ Thức dứt lời, Nguyệt
Quang thấy người nữ nháy mắt với người
nam, sau đó họ tìm cớ vào thị trấn mua thực phẩm, trong khi Thần Xanh Đỏ ngồi đả tọa. Chàng động tâm
bèn dõi theo. Trên đường đi nữ nhân thở dài nói: "Thiếp hết sức sợ y, y lúc nào cũng như đoán biết hết thảy vậy. Hơn nữa cách nói còn hết sức quái dị,
cay nghiệt, lúc đúng ý y thì vui vẻ, lúc trái ý y thì đay nghiến, quá đỗi mệt mỏi rồi". Người nam lặng thinh. Một lúc sau đáp: "Sư phụ ân trọng như núi, sư mẫu bảo ta hại người sao đặng. Nhưng ta có thể mang sư mẫu đi cùng trời cuối đất,
khỏi gặp lại Sư phụ làm gì". Nguyệt Quang vừa nghe đến đó đã đoán ra sự tình, bỗng có
chút cảm
xúc rất lạ trong lòng: "Ah. Ra đây là sư huynh của ta, còn kia là sư mẫu. Họ có dan díu với nhau, nhưng làm sao qua được mắt Sư phụ? Ta thật không biết trong tâm Sư phụ có ý gì". Nguyệt Quang vừa nghĩ đến đó, lại tự nhủ: "Ta thấy chuyện này thì trong thân mình sục sôi, vừa như bất
bình, vừa như ghê tởm khinh bỉ, nhưng lén lút lại có vui mừng, tâm
thái thật
bẩn thỉu. Ah, ta vì ngưỡng mộ Sư phụ, nên lại
trông mong người gặp sự bất hạnh, không những để
ta thấy mình an toàn, lại còn có thể minh chứng mình có ích, lại thỏa mãn tâm sợ hãi bài trừ Sư phụ mà ta âm thầm tích
lũy trong lòng".
Lại kể nam nhân kia thấy sư mẫu
khuôn mặt lắng đọng không vui, liền nói: "Sư mẫu, ngươi không vui chăng?". "Thiếp sao có thể vui được.
Mắt thấy chàng bị con người kia lợi dụng, dùng chút xảo thuật phong thủy, mấy lời nói hàm hồ đánh lừa, khác
nào thiếp
xưa kia. Nay y lẽ nào không biết tình cảm của thiếp, tình cảm của chàng,
vậy
mà vẫn giả bộ như không, còn nhướng mắt nhìn chúng ta nữa, thật là hung hiểm khó dò". Nguyệt Quang nghe vậy không khỏi chấn động:
"Sư mẫu tuy vẻ ngoài đẹp đẽ
nhưng lời nói xảo quyệt, không nhận mình
là đúng, chỉ
trách người là sai, không nhận mình phát sinh tình cảm với ai, chỉ nói đến khổ đau mình gánh chịu, lại cố lồng khổ đau đó vào người khác, khiến họ một mặt thì đồng cảm với mình, mặt khác dễ xúi giục họ thực hiện oán niệm của mình. Nếu không
trải
qua nạn Bách Đầu Xà, thì ta cũng không thể nhận định được". Đoạn lại thấy nói tiếp: "Chàng tin y là thần tiên ư, vậy hãy thử hạ độc y. Nếu y ngã xuống
thì điều đó đã cho thấy y giả dối rồi". Nam
nhân kia nhắm mắt lại, đoạn thở hắt ra nói: "Ta tin Sư phụ là thần
tiên, vậy hãy dùng cách của sư mẫu để
minh chứng. Nếu không, ta cũng không chịu nổi việc cứ phải dằn vặt đúng với sai".
Nguyệt Quang nghe
những điều ấy bỗng thấy lạnh người, nghĩ thầm:
"Thật tàn ác. Sư mẫu chỉ nói rằng nếu Sư phụ
không chết, là để việc thử giết người ấy được
bảo đảm là hợp lí và tốt đẹp, chính là để lấp liếm sự tàn ác của mình.
Thật
ghê gớm, nêu lên sự đúng sai cần kiểm định
bằng cái ác để kích động tâm ý nghi ngờ bại hoại của kẻ khác, hòng khiến người ta chấp nhận lẽ phải của cái ác, từ đó mà hành ác. Ta vừa nghe lời ấy, đến giờ đây cũng đang nghĩ xem thuốc độc
ấy có ám hại nổi tôn sư không, một niệm bẩn thỉu như vậy mà ta ở ngoài
cũng xuất
ra, huống nữa sư huynh ta làm sao không
bị điên đảo được".
Nguyệt Quang bỗng thấy tâm nhói đau, chợt một luồng đặc quánh màu tím tuôn ra khỏi thân. Đoạn luồng tím đó không ngừng bao phủ Nguyệt Quang vào trong một khối cầu tử sắc, rồi có tiếng nói: "Ngươi cũng thấy rằng nếu bị ám hại, Sư phụ
ngươi chắc chắn chết đúng không?". Nguyệt Quang trầm ngâm đáp: "Ngươi hẳn là Địa ngục Ác thần kí
sinh trong không gian của ta, khí tức của ngươi thực không nhầm được. Lời ngươi vừa nói muốn xúi bẩy ta nghĩ đến an nguy của tôn sư, vẻ ngoài là tốt đẹp, kì thực bên trong là bắt đầu
ngờ vực năng lực của tôn sư phải không?". "Ngươi tin tôn sư ngươi là thần tiên ắt không sao phải không?".
Nguyệt Quang liền kết ấn đả tọa, đoạn
cất tiếng: "Tôn sư của ta dù lúc này chưa xuất thành tiên nhân nhưng vẫn là nhất thế kì tài. Ngươi chỉ là kí sinh dựa vào ma tâm chưa dứt của ta mà tồn
tại, hôm nay ta nhất định tận trừ ngươi". Địa ngục Ác thần cười lớn, đoạn chỉ tay xuống mặt đất mà rằng:
"Ngươi cứ tận mắt nhìn ông ta chết, tức khắc biết nên phân bua ra sao"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.