Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Ta đi qua một sa mạc

Ta đi qua một sa mạc. Đó là thế gian. Nơi đầy cát bụi. Cát bụi rát bỏng.

Những hạt cát đỏng đảnh vùng lên níu lấy chân ta. Ta nhìn chúng. Chúng hãi hùng. Chúng lấm lét. Ta ngước nhìn lên bầu trời.

Gió bão. Ta nghe tiếng gào thét của hàng vạn tầng trời. Ta cất tiếng như trăm vạn hùng sư cùng gào thét:

NÀY BẦU TRỜI, sao ngươi gửi xuống đây toàn cát bụi?

Sao ngươi biến mặt đất xanh tươi của ta thành cát bỏng

Đây không còn là nơi ta từng cất bước

Không có những cây lớn và những lâu đài vạn thước

Chỉ còn cát bụi và những đụn lớn ngơ ngác bạc nhược

Hễ cuồng phong hét lớn chúng sẽ vụn nát

Đây không phải thế gian ta chờ đợi

Mà chỉ là đống cát

Một sa mạc bỏng rát tầm thường?

Bầu Trời trợn mắt nhìn ta. Tiếng bầu Trời hồng hộc như tiếng đại bàng mỗi sớm mai thức dậy. Đó là tiếng từ một trăm ngàn cơn gió đang lồng lộng:

Thưa ĐẤNG BAN PHÉP

Và là ĐẤNG CỨU ĐỘ

ĐẤNG BAN Ý NGHĨA

Cũng là ĐẤNG COI XÉT

Những hạt bụi này nằm trong xác thịt

Vì xác thịt mà biến thành cát bụi

Những hạt bụi này nằm trong tư tâm

Vì tư tâm mà biến thành cát bụi

Những hạt bụi này nằm trong toan tính phàm tục

Vì toan tính phàm tục mà biến thành cát bụi

Những hạt bụi này nằm trong những hạt bụi

Chúng vì nhau mà biến thành cát bụi

Chúng không đến từ Trời

Nên không phải là Gió

Cũng không do Gió mà có

Chúng không phải từ Đất

Nên không phải là Cây

Cũng không từ Cây mà có

Chúng là từ chúng nó

Mà có, và vì nhau

Mà biến thành như vậy!

Mỗi hạt cát lại mài mòn những hạt cát

Và biến thành sa mạc mà Ngài trông thấy đó!


Ta cắn răng hừ nhạt. Tiếng nghiến như sấm sét.

Những hạt cát tái mét. Chúng rũ ra. Nhưng lại ngước nhìn ta. Sợ hãi. Nhưng lại mong cầu ta để mắt. Mong ta biến mất. Nhưng lại sợ ta trừng phạt. Chúng nhìn nhau nghi ngại. Nỗi sợ ta khiến chúng ngờ vực nhau và ngờ vực bản thân chúng. Hạt cát lớn nhất, gần như giống hệt những hạt cát khác, vội quỳ xuống. Nó nói như thể những vết xước bị nhão ra:

 Lạy Đấng Trên Cao

ĐẤNG TOÀN NĂNG đã ban cho chúng con vốn là cất bụi ý nghĩa của hạt cát

Chúng con vốn không biết mình là gì

Cho đến khi Ngài giẫm nát

Chúng con không biết tại sao mình ở đây

Cho đến khi Ngài đè nặng

Xin Ngài đè chúng con xuống nền đất

Vì thế thì chúng con sẽ gắn chặt

Và thấy mình bỗng nhiên rất mạnh mẽ

Xin Ngài cho chúng con bám lấy gót chân Ngài

Để bỗng nhiên chúng con được đi một chặng đường dài mãi

Để chúng con không phải những nắm cát mơ hồ

Mà tự dưng lại được bước theo chân Ngài màu nhiệm…


Ta nhìn những hạt cát. Ta thấy khinh bỉ chúng vô cùng. Chúng không bằng ngón tay gãy và đôi mắt bị đâm mù. Chúng nhơ bẩn và rác rưởi như những kẻ ta đã quật ngã. Chúng chỉ muốn được là cát, thèm khát được là một hạt cát có nghĩa. Chúng sợ ta bắt chúng sống một đời khác, cốt mong sao ta để yên cho chúng được yên vui là mình.

Ta nhìn cái sa mạc đáng khinh của nhân loại. Nơi con người chẳng là gì ngoài một loài bụi bặm bẩn thỉu.

Nỗi thất vọng khiến ta bước về phía trước. Những hạt bụi bị cuốn theo bước ta đi. Nhưng ta biết chúng chỉ mong mau chóng được rớt lại vào sa mạc. Nơi chúng bỏng và khát. Đôi hạt bụi vấn lên da ta. Chúng kinh hoàng cúi mặt.

Nhưng da thịt ta cứng hơn sắt

Nóng bỏng hơn nham thạch

Mắt ta sáng hơn bầu Trời giữa trưa

Và tay ta như một đại dương dậy sóng

Chúng không dám vương lên ta nữa. Nhưng quỳ rạp người khẩn cầu ta giẫm đạp.

Ta  bay trên đầu chúng. Chúng chỉ thấy ta lấp lánh như một vì sao.

Đó là câu chuyện khi ta đi qua sa mạc mê muội,

Và ném bỏ thế gian về cát bụi

Như chúng vốn là cát bụi.

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

Ngó xuống chân

1. Anh chỉ cho nó từng ấy cơ hội. Nó dốt nát quá thì anh bỏ lại nó, tiếp tục đi con đường anh đã định. Nó tưởng mấy lời giả tạo láo toét có thể đánh lừa được Thần Nhãn, thì chẳng qua nó thấy nhân gian đáng tin hơn Đạo Lý. Để anh nhìn xem nó đi Đúng lối hay lầm lạc.

2. Anh đã nói ngàn ngày là ngàn ngày, ai cũng phải vì anh mà làm. Còn ai mà vì mình mới làm, thì anh đem nó vứt xuống đất. Xem nó bò vào đất hay đi đâu, chết giữa nắng lớn hay chìm trong mưa rào. Cứ nhìn nó mà xem.

3. Anh bảo rồi, trí óc con người phàm tục chỉ nghĩ được thế thôi. Khi bất lực hãy quỳ xuống, niệm danh chư Thần, xin ban Trí huệ, phụng sự điều lớn lao. Ai thật lòng quỳ, thì Trên đều chứng cả. Ai giả vờ phụng sự, ma quỷ đều không tha. Trách là trách nhân tâm, thấy nhân gian nặng quá, mà xem nhẹ lời cao ý cả.

4. Việc anh định làm thì vẫn cứ làm. Không vì ai thuận nghịch mà phế bỏ. Chỉ có xem ai thuận nghịch anh mà anh phế bỏ khỏi đường anh hành sự. Nó biết điều ấy nhưng tư tâm vẫn càn bậy. Chưa biết anh nghiêm minh khắc nghiệt đến mức nào.

5. Anh bảo rồi, vàng rơi dưới đất có răng, chạm vào cắn nát tay. Ngọc rơi dưới đất có gai, chạm vào đâm nát thịt. Cát trên tay anh lớn như núi, biết trân quý sẽ có vô vàn châu báu. Chỉ tiếc tai nó chỉ nghe được điều phàm tục, chưa hiểu lẽ ấy.

6. Người đã đáng khinh bỉ, thì anh dứt khoát khinh bỉ nó. Chỉ là nó có nhận ra điều ấy khi anh nhìn vào nó không đấy mà thôi.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Ái ngữ


Anh đang dạy về ái ngữ, vậy mà em chỉ nghĩ về phái nữ. Ái ngữ là chân tâm, không phải lòng ái nữ. Anh thì không yêu chữ, nên ái ngữ, theo ý anh là: Nếu em có ái ngữ thì nên mãi giữ. Vì ái ngữ giúp con người ta được vinh quang, ngay giữa đời tăm tối. Vì thường thật thì người ta phải khôn ngoan, cứ mỗi tối đi về phải lặn lội. Đời đen bạc, con người ta dù chẳng muốn cũng phải quen mùi rác.


Nhưng ái ngữ cho người ta sống một cuộc đời khác.


Không bệ rạc.


Không bê tha.


Sống là chính mình chứ không phải là phiên bản alpha hay beta trong mắt mọi người.


Để người ta được nói cười, nói lời chân thành. Để được chèo con thuyền tình, gẩy khúc tân thanh. Mà không phải âu lo, đâu đó đang có gì rất đáng sợ, có thể là tương lai, nhưng ai sẽ nói rõ?


Chỉ có ái ngữ xua tan đi sợ hãi! Và cắt sạch hững sợi tơ phai, của đời vội. Không để đời gian dối giật dây được họ nữa! Có ngọn lửa thắp lên trong trái tim đã mệt mỏi, đó là ái ngữ của anh đã giúp cho họ thôi kiệt nhói. Đã mệt thói đời, muốn vơi tả tơi, muốn vui với Trời, đó mới là con người sẽ gần với Đạo. Đừng nói con người như thế là khờ khạo.


Anh giúp họ bằng ái ngữ, cho tay họ vươn tới những vì sao.  Em không cần biết vì sao anh làm thế, vì anh làm để, 
điều cao khiết bao mải miết được dâng lên đến Mặt Trời. Để trên mặt người sẽ nở nụ cười. Để điều cao quý không còn xa vời…

Và để Lời anh,


sẽ mang đến nỗi u buồn trong họ một Trời xanh!


Và để đời anh


Sẽ trao hy vọng cho những con người


từng hôi tanh.


Và những vết thương của họ từng lở loét,


Cuối cùng sẽ được chữa lành!


Thứ Năm, 1 tháng 3, 2018

Thế gian

Để nói chuyện ngàn đời ngàn kiếp thật mênh mang. Dù gì anh cũng đã thênh thang ở cõi này một lần nữa. Trái tim còn một phần là Lửa. Khối óc đã thay đổi rất nhiều, dù một phần vẫn là chưa. Chỉ là, anh đã ở đây, vậy thôi đấy. Rồi đây thì sẽ sao em nhỉ? Thế gian vẫn là thế gian, vẫn vô vàn những người chìm đắm trong khổ nạn, chỗ đáng nghĩ thì không nghĩ, điều chẳng đáng lại bám vào. Có lẽ, một sáng nào thức dậy, khi anh đứng đây và nhìn ra ngoài kia, sẽ chỉ thấy vài tia sáng bập bùng trong một cõi ngập ngừng. Dù là thế anh vẫn sẽ nhen lên Mặt Trời từ một vài hơi ấm, vẫn cứ vén màn thế gian từ một vài ánh mờ dù hơi chậm. Phải không? Vài mong muốn anh mang giữ lần này, nhất định ngàn ngày phải thấy đã xong cả nền móng. Đến giờ này không có gì ngăn anh được cả. Đất đã muốn lớn thì trồi lên Núi đá, Trời mà muốn mạnh thì thổi bay cuồng phong gió bão. Nơi nào anh đi tới, đều sẽ là hồi sinh. Vật gì anh chạm đến, đều sẽ được quang vinh. Điều gì anh nắm giữ, cũng sẽ là vĩnh viễn. Việc cần viên thành, nhất định viên thành! Mạnh mẽ lên em, bước về phía trước. Hãy ngước nhìn lên, gọi tên điều lớn đúng! Đừng ngập ngừng nữa, đừng ngại ngùng nữa!