1. Nhân tâm của nó lớn thế, lại tạo lỗ hổng cho đám người mất lí trí, bại hoại mò đến. Anh không đuổi nó sao được? Có điều lại phải nghĩ tính. Sau 3 tháng thì trục xuất nó đi, đừng cho nó trở lại. Làm sao cho nó vô dụng hẳn đi, chẳng gây hại nổi, thế là được.
2. Con người là con người. Tham hưởng thụ nhân gian hơn là nguyện tu. Vì thế, nếu họ chỉ nửa tu nửa sống, thì cứ để họ như vậy. Muốn nâng họ lên, họ lại đâm ra oán. Để họ oán rồi, càng khó giáo dục. Lại phải tính xem, trọng trách trao ai thì đáng.
3. Đôi lúc anh nhớ lại thời gian trước. Nghĩ rằng con người thật khó độ. Đến đó lại phải tính. Gia công cho ai, kẻ đó phải xứng đã. Nhưng có khi con dao cắt đá thật ra là dao mẻ, có điều vẫn phải dùng nó. Không dùng nó, thì không có cái tốt hơn. Vạn bất đắc dĩ, chỉ ngại nó tưởng mình là dao sắc.
4. Việc lớn phải làm vẫn phải làm. Đến lúc cần người đúng là cần người. Nếu cần, thì không ngại mà tính nước kết giao với người bên khác. Dép mình rách rồi, thì mua dép mới. Một đợt mới, nhất định xuất sắc hơn đợt cũ.
5. Phải tính, thì nhất định phải tính.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017
Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017
Phù Vân, Ngoại truyện (06)
Phù Vân, Ngoại truyện 05 (2)
Có một chuyện rất nổi tiếng trong dân gian,
ai cũng biết là hồi nhỏ mẫu thân của Bạch Vân Cư Sĩ là người xem tướng cực giỏi, một kì
nhân huyền học, rồi bà gặp phụ thân của Bạch Vân Cư sĩ. Bởi vì bà cực giỏi huyền học,
lại có một ước mơ làm Đế Vương, bà có ước mơ là con bà hoặc chồng bà phải thành
Đế Vương. Nhưng trong cuộc đời khốn khổ của bà không gặp được. Bà cũng về vùng
Hải Dương, vùng Hải Dương là vùng họ Mạc nổi lên mạnh mẽ. Họ Mạc ở Hải Dương thật
đáng sợ lắm, đấy là dòng dõi người Hoa, ở đấy từ bao nhiêu đời. Từ thời Trần,
thời Mạc Đĩnh Chi nổi lên trở về trước, nó cũng là một dòng quí tộc, nhưng
trước đó nó là một dòng họ khủng khiếp ở vùng đấy - quí tộc địa phương chiêu
tập các lực lượng. Đấy là một dòng họ dữ dội, kinh khủng.
Tại sao dòng họ đấy kinh khủng đến thế? Bởi
vì ở đấy có Long khí, Mộ Trạch mà, vùng Hải Dương, Vũ Hồn tạo ra một giếng khí
chiêu Long khí ở đấy. Địa mạch ở đấy cũng rất tốt, nói chung, vùng ở đấy là vùng
tốt. Hải Dương, Hải Phòng là những vùng mà Long khí, Thủy khí rất tốt. Nhưng
Thủy khí và Long khí hòa với nhau thì con Rồng hơi yếu, bởi vì Thủy Long không
phải là loài thống trị, Thủy Long là loài dung dưỡng vạn vật chứ không phải
loài thống trị. Nếu về loài thống trị phải kể đến Kim Long - thống trị rất lâu
dài, Hỏa Long thống trị rất mãnh liệt, Thiên Long thống trị theo Đạo Trời - tạo
ra những triều đại ảnh hưởng suốt một thời gian dài lâu, Thanh Long thì không
thể thống trị - thường trốn ở nơi rừng cao núi sâu.
Mẫu thân của Nguyễn Bỉnh Khiêm, Bạch Vân Cư Sĩ, có
thể thêm tên bà ấy vào nhưng chuyện này không cần thiết, trong câu chuyện của
Tiên nhân, tên không có thật, và chúng ta có thể gọi là Bạch Vân Cư Sĩ, chúng
ta cũng gọi ông là Nguyễn Bỉnh Khiêm, có thể tên thật của ông không phải Nguyễn
Bỉnh Khiêm, thứ mà nhân gian biết nhiều khi không phải sự thật. Quay trở lại,
câu chuyện rất nổi tiếng, mẫu thân ông mới nhìn phụ thân ông, xem tướng người này đẻ ra
được con quí, người này lại thông minh, đĩnh đạc, bà ấy cũng thích. Thực ra bà
ấy thích là thế nào, trong tuổi trẻ người ta khi đi lang thang, dù tài năng đến
đâu rất dễ bị hấp dẫn bởi những người trông đẹp đẽ. Vậy là bà ấy chọn một người
thông minh, đẹp đẽ, hi vọng hài tử mà họ đẻ ra sẽ là vua. Thế nhưng người tính không
bằng trời tính, đêm tân hôn thì ông chồng vào sớm hơn, thế là vận đẻ con của họ
đẻ được con có thể thành kì tài chứ không thành vua được. Cho nên trong lúc
Bạch Vân Cư Sĩ còn ấu thơ đang lớn lên, đến một hồi bà nhìn chồng con mình, có
nhiều chuyện xảy ra mà dân gian kể thêm thắt vào không có thực, nhưng bà ấy
chán vô cùng, bởi vì con không thể thành vua, chồng không thể thành vua, bà ấy
chẳng lẽ chôn chân làm một người thôn nữ tầm thường? Dù đấy là dòng họ quí tộc
đi nữa bà ấy cũng không cần, bởi vì người mang chí lớn không mắc vào tiền bạc
bao giờ. Cho nên một ngày nọ, bà chán, bỏ đi, lúc đấy Bạch Vân Cư Sĩ còn nhỏ,
cái tình này dứt ra vô cùng đau đớn. Con mất mẹ, đại nghĩa nhân gian không có,
người càng trọng Đạo, người càng gần với Đạo – người mà còn bé ấy, thì đối với
họ mẹ càng quan trọng, vì Đạo là có chữ tình lớn nhất của nhân gian, một trong
những đại nghĩa nhân gian.
Bạch Vân Cư Sĩ lúc bé ấy đau khổ vô cùng,
khóc lóc đến mấy ngày, ngồi ở ngoài thềm sáng trưa chiều tối trông mẹ về mà
không về. Thế là một ngày nọ có một người già cả đến, trông rất khổ sở. Ông ta vừa
đến vừa thở dốc ra rồi ngồi bệt xuống, nói: “Này cậu bé, cho ta cốc nước.” Bạch
Vân Cư Sĩ vẫn không vào, vẫn khóc, vẫn đứng nhìn ra bảo: “Con vào lấy nước cho
ông rồi mẹ con về con làm sao biết được?” Ông ấy thở dốc nói: “Ta sắp chết ngay
ở gần, mẹ ngươi thì sống ở tít xa. Ngươi không cứu người chết gần lại lo người
sống xa, thế là không hợp với Đạo.” Bạch Vân Cư Sĩ nghĩ điều đấy cũng đúng,
liền đưa nước ra. Ông già đấy uống xong, gương mặt tự nhiên trở lại hồng hào,
ánh mắt lấp lánh. Bạch Vân Cư Sĩ nhìn vào ánh mắt đấy liền nghĩ: “Dường như
không phải ông già này sắp chết”, thế là liền bảo: “Ông lừa tôi! Mẹ tôi về đây
sao ông lại lừa tôi?”. Ông ấy bảo là: “Mẹ ngươi có về đây đâu?” – “Nhưng rõ
ràng ông lừa tôi!”, thế là Bạch Vân Cư Sĩ, lúc ấy là một đứa trẻ, giãy nảy lên.
Người đấy mới đứng lên, bắt đầu thấy như có
một lớp bụi bẩn bên ngoài ông ấy bị giũ xuống đất rồi bỗng nhiên không thấy
đâu, tất cả hiện ra một vẻ Tiên phong Đạo cốt, ánh sáng màu trắng tỏa lấp lánh
xung quanh. Bạch Vân Cư Sĩ cứ ngơ ngác nhìn, đối với đứa bé trước cảnh tượng
đấy là vô cùng chấn động. Rồi Bạch Vân Cư Sĩ vốn đã nghe nhiều chuyện cha mẹ
hay kể từ bé, nên hỏi: “Ông có phải là Tiên không?”. Vị này mới cúi xuống hỏi:
“Ta là Tiên thì sao?” – “Ông là Tiên ông có thể đưa mẹ con về không?” – “Bà ta
không nguyện ý thì ta đưa bà ta về thế nào?” – “Ông có thể đưa con đến chỗ mẹ
con không? Điều này thì con nguyện ý!”. Thế là ông ấy bảo: “Ngươi vì cố chấp
vào tình mà muốn đến chỗ mẹ ngươi, chuyện nghịch Đạo như thế, ta mang ngươi đến
chỗ mẹ ngươi làm sao mà đúng được?” – “Vậy thì con phải làm sao để ông đưa con
đến chỗ mẹ con?”. Vị ấy nghiêm mặt nói: “Mẹ ngươi vốn tinh thông cầm kì thi
họa, y dịch lí số. Có điều mẹ ngươi thông hiểu một chút cho nên muốn cướp mệnh
Trời làm Đế Vương, ngươi có biết tội nghiệt đấy là lớn lao không?” Bạch Vân Cư
Sĩ ngước lên hỏi: “Làm sao lại là sai? Mẹ con chỉ hi vọng vào con thôi, con vốn
không đạt đủ tiêu chuẩn, cho nên con mới khốn khổ như thế. Chính con khiến cho
mẹ con thất vọng, chính con khiến cho mẹ con bỏ đi, con chính là tội nghiệt!”,
nói xong liền ngồi phịch xuống khóc tiếp.
Ông Tiên liền chạm vào đầu Bạch Vân Cư Sĩ,
Bạch Vân Cư Sĩ liền cảm giác đỉnh đầu mát rượi rồi nóng hừng hực, ánh mắt tự
nhiên dãn ra, rồi toàn bộ thân thể hết sức thoải mái, những nỗi buồn khổ từ đâu
đi hết; trong ý nghĩ thì vẫn còn chuyện là phải khóc vì mẹ nhưng lúc này cảm
giác không khóc được nữa, liền đứng lên, ánh mắt rất tươi cười thưa: “Xin Tiên
Ông nói cho con nghe đi.” Tiên Ông lại nói: “Để ta nói cho con hay, mẹ con
chính vì cố chấp vào trong việc thay đổi vận mệnh, muốn tiếm đoạt nhân gian,
tiếm đoạt Thiên Mệnh; cho nên chính vì thế mới gây ra chia lìa đau khổ. Con bảo
là mẹ con vì con mà chia lìa đau khổ, điều đấy không đúng. Chính vì cái tâm
tham chấp muốn thay đổi nhân gian kia mới gây ra chia lìa đau khổ.” Bạch Vân Cư
Sĩ liền nhỏ một giọt nước mắt lớn rồi nói: “Chính vì mẹ con nghịch Đạo mới
khiến cho toàn gia chia lìa đau khổ, đúng không Tiên Ông?” Vị Tiên Ông cúi
xuống, mỉm cười nói: “Nếu ta dạy phép cho con, con có sẵn sàng sau này bảo vệ
Thiên Mệnh của nhân gian không?” Bạch Vân Cư Sĩ nói: “Con sẵn sàng!”, rồi ngửa
mặt lên, ánh mắt rất kiên quyết, chắc chắn. Vị Tiên Ông lại nói: “Khi con đã
học được phép rồi, con chỉ cần hứa với ta một chuyện, đấy là suốt đời con bảo
vệ tất cả những gì mà Thiên Địa đã an bài, giữ cho Đế Vương là Đế Vương, Quân Thần
là Quân Thần; không có ai xung tiếm. Nếu ai được Mệnh Trời thì phải giữ cho
người đấy được Mệnh Trời, nếu ai không được Mệnh Trời thì không cho người đấy
được thành Mệnh. Cho nên đấy là con giữ cho Thiên Mệnh, giữ cho Đạo lí không
chia lìa đau khổ, rồi ắt có ngày con sẽ gặp được mẹ con.” Đứa bé mỉm cười, nụ
cười rạng rỡ như hoa sen, lại hỏi vị Tiên Ông: “Nếu như con có thể làm được
những điều Tiên Ông nói thì bao giờ con có thể gặp được mẹ con?” Tiên Ông liền
giơ ngón tay ra nói: “Ba trăm năm! Ngươi sẽ gặp lại được mẹ ngươi.”
Đúng lúc đấy thì ở trong nhà, phụ thân của
Bạch Vân Cư Sĩ mới bước ra, chắp hai tay nhìn vị Tiên Ông rồi quì lạy xuống từ
xa, kêu lên tiếng: “Sư Tổ!”. Vị Tiên Ông cất lời: “Ta không nhận ngươi là học
trò”, nói rồi phất tay một cái, thế là bố Nguyễn Bỉnh Khiêm đang định quì
xuống, hai khuỷu tay chuẩn bị chạm đất - bởi vì hành lễ ngày xưa trước bậc đại
tôn kính thì hai khuỷu tay phải chạm đất, bàn tay để phía trước, toàn bộ thân
người cúi xuống, đầu đập chạm đất, đấy là nghi lễ như thế - lại không quì được
nữa. Nếu như hành lễ như thế, mà lại nhận lễ đấy thì coi như là có lễ nghi như vậy,
nghi cách như thế thì cũng coi bằng thừa nhận rồi.
Về chuyện không hợp cách trong chuyện phụ thân Nguyễn Bỉnh Khiêm bái lạy Tiên Ông
là thế này. Nếu như dùng một lễ để bái sư, tức là lễ dập đầu như thế, ‘ngũ đỉnh
triều thiên’ như thế, hai bàn tay, cườm tay chạm xuống đất sau khi giơ lên trên
trời, hai bàn chân cũng ngửa ra phía sau, ngửa lên trời, đầu đập xuống dưới đất,
dạng như thế, khi dùng đại lễ đấy thì là lễ với Tôn Sư của mình thôi. Nhưng vị
Hoằng Sơn Tiên Ông kia thì không nhận phụ thân của Bạch Vân Cư Sĩ làm đệ tử, cho nên
cái lễ đấy ông ta kiên quyết không nhận, có dập đầu cũng không nhận. Nếu như
dập đầu sau lưng ông ta, ông ta không biết thì thôi, nhưng trước mặt mà ông ta
thấy thì ông ta lập tức phải quay lưng đi. Nhưng ông ta lại đang nhận đệ tử,
tức là nhận Nguyễn Bỉnh Khiêm làm đệ tử, cho nên trong lúc có đệ tử trước mặt
thì không quay lưng với ai cả, nên ông ta mới phất tay bảo phụ thân Nguyễn Bỉnh Khiêm
phải đứng dậy. Trong Tiên Môn Chính Phái, mọi qui tắc, mọi nguyên lý về Nghi –
Cách đều đạt đến độ tinh thuần, ‘lễ nghĩa viên minh’, không có điều gì sơ suất.
Cho nên vị Tiên Ông kia không muốn thừa
nhận, phất tay một cái, phụ thân Nguyễn Bỉnh Khiêm đã phải đứng lên. Ông ta ứa
một giọt nước mắt nói: “Ngài vẫn không nhận con sao? Không phải bởi vì Ngài
không nhận con mà chính con lưu lạc thế này sao?” Vị Tiên Ông kia mỉm cười nói:
“Ngươi tình duyên chưa dứt, đường nào cũng không thể vào cõi Tiên. Ngươi có Sứ
Mệnh của ngươi, ắt ngươi sẽ gặp người đàn bà ấy; người đàn bà ấy vì gặp ngươi
mà không thể chi phối được Thiên Mệnh, vì gặp ngươi mới tạo ra đứa bé này, đứa
bé này ngày sau sẽ bảo vệ Thiên Mệnh.” Phụ thân của Nguyễn Bỉnh Khiêm mới giật
mình thưa: “Phải chăng đấy là lẽ Trời, con vốn từ đầu đã không thể tu luyện?” Vị
Tiên Ông lắc đầu: “Ngươi vẫn còn cơ duyên, có điều là chưa đến lúc; sau này con
ngươi trở về nhận ngươi làm đệ tử, ngươi có tu luyện không?” Phụ thân Nguyễn
Bỉnh Khiêm ứa một giọt nước mắt: “Con được gần với Đạo, xá gì chuyện trên hay
dưới.” Nói xong Tiên Ông quay đầu, cầm lấy tay Nguyễn Bỉnh Khiêm nói: “Ta dẫn
thằng bé này về Hoằng Sơn, ngươi chớ tìm lại, bao giờ nó trở lại ngươi hãy
hay.” Nói xong liền dắt Nguyễn Bỉnh Khiêm đi, bước lên một đám mây trông mờ mịt
giữa mây khói, đi ra khỏi vùng đất đấy, giống như vừa đến, giống như vừa đi,
không có một dấu tích nào cả. Đấy là chuyện Bạch Vân Cư Sĩ.
Lại kể chuyện Bạch Vân Cư Sĩ lúc đến Hoằng
Sơn, Hoằng Sơn ở Thanh Hóa, nhánh của Từ Thức. Khi đến Hoằng Sơn rồi, thế là có
một ngày Bạch Vân Cư Sĩ lúc đấy lớn lên đã là một thanh niên, vô cùng tươi trẻ
đẹp đẽ. Thời gian lớn lên ở trong lòng chỉ có một chí nguyện, là hiểu về lẽ
Trời Đất, ai ứng Mệnh gì đảm bảo đúng điều đấy, đấy là Trời muốn gì, Đất muốn
gì; Đất đã muốn như thế, Trời đã bảo như thế thì tất con người không thể chống,
ai chống được là nghịch Mệnh Trời, sinh ra để bảo vệ điều đấy. Đối với Bạch Vân
Cư Sĩ không có điều gì mâu thuẫn, đã xác định một chí nguyện về Trời Đất, trí
huệ vốn thông minh đĩnh ngộ, lại tự động khai ngộ, liên tục đột phá trở thành
kì tài ở trong phái Tiên Nhân Hoằng Sơn.
Đến một ngày, khi đấy Bạch Vân Cư Sĩ còn
rất trẻ, vẫn chưa được xuất sơn; thế là có việc Sư Phụ đi vắng. Ngài mới ngồi ở
đấy, ngồi ở đấy mãi cuối cùng tự nhiên cảm thấy gió mát hiu hiu, từ trên cửa
động nhìn ra dãy Hoằng Sơn mênh mông vô tận, ánh nắng rực rỡ, cảm giác tấm lòng
thư thái vô cùng, nhìn trời đất. Bạch Vân Cư Sĩ tự nhủ: “Ta nhất định bảo vệ
non sông này!”, đang nghĩ như thế thì từ trên có một vị Tiên Cô hạ xuống, ánh
mắt uy nghiêm lẫm lẫm nhìn Bạch Vân Cư Sĩ. Bạch Vân Cư Sĩ hỏi: “Thưa, Tiên Cô
là ai vậy?” Vị Tiên Cô ấy nói: “Để ta nói ngươi hay, cứ theo dãy Hoằng Sơn này
mà chạy, ngươi có biết không, sau này sẽ có một quốc gia mới thiết lập ở bên
này và bên kia, đều là cùng một dòng dõi cả.” Rồi Bạch Vân Cư Sĩ hỏi: “Vậy là
sao?”, Tiên Cô ấy nói: “Ngươi muốn bảo vệ non sông phải thuận theo thế của Đất,
Đất có chia thì mới có hợp, Đất hợp thì mới ứng Mệnh Trời, ứng Mệnh Trời được
thì Thiên Địa mới hợp nhất, Thiên Địa hợp nhất tất xuất kì tài. Ngươi sau này
thấy sự chia rẽ của con người, đừng vì sự chia rẽ của con người mà thấy khổ sở,
hãy vì sự chia rẽ của Đất rồi hợp nhất của Đất, thuận theo Mệnh của Trời mà
thống nhất, lấy đấy làm chí lí, cứ theo đường đấy mà đi.” Rồi Tiên Cô chỉ xuống
lối, bảo với Bạch Vân Cư Sĩ: “Ngươi cứ theo đường đấy mà xuống núi, không cần chờ
Sư Phụ ngươi về nữa.” Bạch Vân Cư Sĩ mới ngơ ngác hỏi: “Tiên Cô, Tiên Cô không
thể nói như vậy được! Tôi nhất định ở đây chờ Sư Phụ tôi về, Sư Phụ tôi không
ban phó thì tôi không đi đâu cả.”
Vị Tiên Cô kia nghiêm mặt nói: “Đích thân
ta tới đây là bởi vì Sư Phụ ngươi mệnh đã chẳng lành, vì ông ta không trở về
được cho nên ta mới sai phái ngươi làm chuyện đấy!” Bạch Vân Cư Sĩ giật mình đứng
lên, ánh mắt sáng rực nói là: “Tôi đã biết chuyện này! Khi Sư Phụ tôi đi, rõ
ràng có hắc khí ở trên Ấn Đường, rõ ràng là điềm xấu nhưng Sư Phụ nói ‘Không sao cả, ở trong con người, khi có vận
chuyển hắc khí vẫn có thể đổ lên theo những chu kì khi yêu ma tìm đến’.
Nhưng làm sao Sư Phụ tôi lại có thể chịu thua dưới tay yêu ma được, Sư Phụ tôi
quyền phép vô cùng.” Vị Tiên Cô lắc đầu: “Ngươi ra khỏi đây sẽ còn gặp được
nhiều cơ duyên, lúc đấy hãy học thêm Tiên phép. Nhưng Sư Phụ ngươi đích thực đã
là bị hại rồi.” Bạch Vân Cư Sĩ liền chảy một giọt nước mắt màu đỏ, giống như
huyết lệ chảy ra. Vị Tiên Cô lại nói: “Ngươi không cần biết kẻ thù ngươi là ai,
để ta nói ngươi hay, chính những kẻ muốn chia lìa non sông, thoán đoạt Thiên
Mệnh, đã khiến Sư Phụ ngươi Mệnh chẳng lành. Nhưng người tu Tiên ngươi đừng
tiếc điều đấy, cũng đừng tìm hiểu tại sao Sư Phụ mình đã mất. Điều duy nhất
ngươi có thể kế thừa, đấy là chí nguyện thành thành của phái Hoằng Sơn, chính
là bảo vệ non sông, khiến cho Đất được theo Trời, Trời được theo Đạo.”
Có một chuyện nhỏ, mọi người sẽ thắc mắc
tại sao lúc đấy Nguyễn Bình Khiêm có thể tin vào lời vị Tiên Cô kia, chính là
bởi vì lời vị Tiên Cô kia nhắc lại chính xác sứ mệnh của Tiên Môn, của Tiên
Phái, của Hoằng Sơn Tiên Phái. Lúc đấy đối với một người như Nguyễn Bỉnh Khiêm,
như Bạch Vân Cư Sĩ cũng đã biết rằng Sư Phụ mình gặp chuyện chẳng lành, chẳng
qua điều này động đến tâm can, trái tim ông ta vô cùng đau đớn. Nhưng ông ta có
thể bỏ qua đau đớn đấy, vì Sứ Mệnh mà đi, cho nên khi xuống kia gặp một thử nạn
đầu tiên là yêu ma, ông ta có thể sẵn sàng vượt qua được, sức mạnh của ông ta
là Trời Đất ban cho. Bởi vì ông ta đã đem sinh mệnh này cho Trời Đất, ông ta
tất được Trời Đất độ dưỡng, sức mạnh của ông ta là tương đương như thế, yêu ma
quỷ quái ở một vùng không có khả năng gì ngăn chặn được ông ta cả. Sau này dựa
theo vân trời và vân đất, ông ta soạn ra bộ Thái Ất Thần Kinh, ông ta soạn ra
những lời sấm truyền liên quan đến tương lai của non sông, tất cả đều là nhờ
việc từ đầu ông ta đã giao sinh mạng mình cho Đất và Trời.
Bạch Vân Cư Sĩ liền vái một vái rồi đi
xuống, ở trong trái tim gần như tan nát đổ vỡ vô cùng. Có lẽ có hai lần tan nát
đổ vỡ nhất trong đời ông, một là khi mẹ bỏ đi, vì một chí nguyện chiếm lấy
Thiên Đạo đã khiến cho chia lìa gia cảnh, đối với ông điều đấy đau xót khủng
khiếp. Điều thứ hai là lúc Sư Phụ vì bảo vệ chí nguyện của Môn Phái, bị tà ma
hãm hại mà bỏ mạng giữa đường. Ông cũng không bao giờ biết được Sư Phụ mình rốt
cục vì sao mà bỏ mạng, ông chỉ biết tiếp tục đi con đường mà Sư Phụ đi. Đấy
chính là lí do sau này ông ta dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản Duy Hựu trở
thành Đế Vương. Bởi vì đối với ông, đây là Đế Vương không hợp cách, Địa Đất
phải chia đôi thì mới hợp nhất được dưới Trời, cái Lí là như vậy. Và đấy chính
là lấy một dải Hoằng Sơn, “Hoằng Sơn nhất đái, vạn đại dung thân”, lấy một dải Hoằng
Sơn đấy mà chia đôi thiên hạ, bên này là Trịnh bên kia là Nguyễn, sau này sẽ có
cơ hội hợp nhất lại sau. Ông ta vẫn cho rằng đấy chính là Đạo lí mà ông ta có Sứ
Mệnh sinh ra để bảo vệ.
Lúc xuống núi, trên con đường đi, ông ta
thấy một con rắn rất dài, có lẽ không phải là trăn mà nó chắc chắn là rắn, nó
dài đến 3 mét, nằm chết ở dọc đường, thân xác bị chặt làm đôi. Bạch Vân Cư Sĩ
nhìn thấy con rắn, bấm quẻ, khuôn mặt bỗng tái nhợt thốt lên: “Nguy rồi! Yêu ma
phục ta ở đây!”. Vừa nói xong thì đã thấy xung quanh có ngàn vạn con rắn bò đến
giống như trùng trùng tứ phía đều vây, không thể đằng vân giá vũ mà đi được,
bởi vì không gian cảm giác áp lực chùng xuống. Ngay lúc đấy thấy một người nửa
người nửa rắn từ dưới đất chui lên, ánh mắt sắc lạnh, trông ghê gớm vô cùng.
Đuôi người này giống như con rắn trườn đến gần ông ta, rồi chỉ vào mặt ông ta
nói: “Ngươi muốn chia sông rẽ núi chăng? Chúng ta đã nhất định chọn ra Tôn Chủ
của mình, sau này nếu ngươi nói rằng muốn giúp chúng ta, chúng ta sẽ để cho
ngươi sống! Nhược bằng ngươi muốn chống lại, ngươi nhất định phải chết!” Bạch
Vân Cư Sĩ nhìn thẳng vào cô gái nửa người nửa rắn kia, đáp: “Ngươi chỉ là loài
yêu ma, làm sao dám can thiệp vào chuyện Trời Đất? Chuyện ta đến để thực thi
chính là điều được an bài của Tiên Phái. Từ đầu ta đã được Trời Đất định sẵn là
có Sứ Mệnh này. Ngươi dám chống lại ta sao?” Nói xong ông ấy tiến về phía
trước, vừa tiến về phía trước thì tự nhiên ở trong người ông phát ra một luồng
tinh quang sáng lạn vô cùng, rồi tỏa phát ra giống như một ánh thái cực, ánh
thái cực này mở rộng đến đâu thì một thái cực dưới chân ông ta tròn xoáy lại,
giống như ngàn vạn thái cực từ một thái cực nhỏ đấy lan ra lan ra vô tận; nó
giống như một ánh sáng tràn dưới chân ông ta ra, tràn đến đâu thì đám rắn lùi
đến đấy. Rồi ánh sáng này bắt đầu tụ thành một điểm giống như một mũi tên, bay
xuyên qua người vị nửa yêu nửa rắn kia, thế là một cái lỗ được khoan giống như
một tia la-de khoan qua người nửa người nửa rắn, thế là vị yêu ma đấy gục xuống
chết tức thì. Rồi ánh mắt ông ta sáng ngời nói: “Trời đã muốn ta làm việc, tất
nhiên ta phải làm được!”.
Nói rồi ông ta bước qua, ngàn vạn con rắn
từ các ngả tự động lùi lại, ông ta bước đến đâu thì chúng giống như bị dồn ép
đến đấy, tất cả chúng bò lẫn lên nhau, có con cắn giết lẫn nhau, đều tránh lối
cho ông ta đi. Đấy là Thiên Mệnh đã định, yêu ma quỉ quái muốn lợi dụng, muốn
ngăn chặn cũng không thể ngăn chặn được. Cho nên nói là Đạo Trời có Chính Phản
đồng xuất, sắp xếp điều này tất sắp xếp điều kia, giống như người ta đã có da
thịt tất phải có móng, lông, tóc. Thế nên nói là có một thứ thừa, không có thứ
gì thừa cả; chẳng qua an bài điều này chính là bởi vì điều này trông bề ngoài
giống như tương phản điều kia, lại sẽ hỗ trợ cho điều kia, chỉ biết là ông ta
sinh ra để giúp cho việc nhân gian ở trong xứ cõi thế phải tuân theo vận mệnh
của Trời Đất mà tiến hành.
Nhưng nói vận mệnh của Đất là thế nào? Ông
ta liệu có quan tâm đến được vì sao mà Đất như thế không, vì sao mà Trời như thế
không? Chuyện của Bạch Vân Cư Sĩ không phải là vì sao mà Đất có vận chia đôi,
vì sao mà Trời có vận thống nhất; chuyện của ông chỉ là Đất chia đôi thì ông ta
buộc nhân gian phải chia đôi, nếu Trời đã thống nhất ông ta buộc Đế Vương phải
thống nhất.
Nhưng nói về những người tu Tiên như thế
thì thế nào bây giờ? Một người như Bạch Vân Cư Sĩ khi tu thoát thì thành gì?
Chính là thành Thượng Đẳng Thần, chính là thành Tối Thượng Tiên của một xứ, một
cảnh. Nhưng đấy là Tiên Phái ông ta từ đầu xuất hiện đã lấy điều đấy để tu
luyện, tức là người ta hoàn thành Sứ Mệnh đấy, hoàn thành những điều đấy. Trong
quá trình hoàn thành đấy còn bao nhiêu tâm phải tu bỏ, bao nhiêu trí huệ phải
đạt được, bao nhiêu phép thuật phải triển khai, bao nhiêu yêu ma phải tiêu trừ,
bao nhiêu uy đức phải thiết lập. Thiết lập đủ tất cả những điều này mới có thể
thừa nhận là đã hoàn thành một điều ấy. Cho nên trong tất cả các Môn Phái, nhất
là tu Chân, bao giờ cũng có một điều: Sứ Mệnh chính là để thực hiện được Mệnh,
làm được Sứ Mệnh thì chính là Mệnh đã viên thành theo điều ấy. Đến một điểm
nhất định khi đã kết thúc các Sứ Mệnh thì có thể nói là đã quay về, đã hoàn
thành, đã tu cho rốt ráo một Môn rồi.
Nhưng nói đi phải nói lại, dù sao thì trong
các Tiên Phái, kể cả những Tiên Phái mang tính tiểu Đạo thế gian, thì Môn Phái
của Bạch Vân Cư Sĩ vẫn là một Môn Phái rất cao. Rất nhiều Đạo sĩ được sinh ra
chỉ để phò tá một Đế Vương, nhưng điều mà Bạch Vân Cư Sĩ thực hiện là bảo vệ
Trời Đất, đấy là một Sứ Mệnh vô cùng to lớn.
Thái cực mà xuất hiện dưới chân ông ta và
lan tỏa rất nhanh như thế là bởi vì ông ta sinh ra là để khiến cho ‘Đất thuận
theo Trời’, cho nên thái cực của ông ta không xuất hiện ở trước mặt, không xuất
hiện ở trên đầu, mà xuất hiện ở dưới chân, đại ý cho việc là Đất đã phù trợ cho
ông ta, tất cả các Thần Đất đều phù trợ cho ông ta, năng lực của ông ta là do
Địa Long mà có.
Mẫu thân của Nguyễn Bỉnh Khiêm là một nhân vật
rất đặc biệt. Sau này mẹ của ông ấy, như dân gian đồn là còn cưới Mạc Đăng
Dung, chuyện này không nhất định chính xác, có điều là mẹ của ông ta quả nhiên đã
kết duyên với một người. Nhưng nguồn gốc của mẹ ông ta mới là thú vị. Cha của
bà ta trước khi bước vào con đường tu luyện có vợ con đàng hoàng; thế là trong
quá trình tu luyện thì cha của bà ta đối đầu với một trong những ác quỷ nhân
gian thuộc loại hùng mạnh nhất, vì ác quỷ đấy mà không chỉ môn phái của ông ta
bị tiêu diệt mà đến gia đình của ông ta cũng bị tận diệt. Ông ta cứ nghĩ đứa
con gái của mình đã chết rồi, là bởi vì vốn mạng của đứa con gái này, vốn sinh
thần của nó đã kết thúc rồi. Nhưng mạng nó lại được một luồng sức mạnh thổi dậy
để nó tiếp tục sống, và bị băng phong ở trong một vùng băng địa nằm chìm sâu
dưới mặt đất, cho đến ngày tháng nhất định thì vùng băng địa này mới trồi lên,
đứa bé này mới tiếp tục sống, và nó lớn lên trưởng thành như thế, nó có mang một
mối hận ở trong lòng. Lúc đấy trí nhớ nó đã bị suy giảm, con bé chỉ biết là nó
lớn lên chính là để xây dựng lại nhân gian, và muốn xây dựng lại nhân gian buộc
phải trở thành Đế Vương, nó có một ý niệm mơ hồ như thế. Đấy là con gái của Âm
Tiên.
Duyên nghiệp trên đời rất khó diễn giải. Nếu
có thể nói là vì Âm Tiên mà xảy ra nạn đấy, bởi vì khi Âm Tiên còn trẻ liên
quan đến vì Âm Tiên mà nạn đấy xảy ra, vì Âm Tiên mà toàn gia tận diệt, toàn
Môn Phái tận diệt, có thể nói như thế, nên Sứ Mệnh đặt lên vai ông ta, tất cả
hi vọng của Tiên Môn ở trên vai ông ta, đấy là rất lớn lao, bản thân ông ta là
một câu chuyện to lớn, đấy là ở nhân gian. Thế rồi, thật ra mọi chuyện vòng
quanh, người khiến cho ông ta phải lao theo lỗi lầm của ông ta để trở về hiện
tại chính là cháu ngoại của ông ta, người cháu
ngoại này mang theo nỗi hận của toàn gia tận diệt.
Lúc đưa Âm Tiên vào duyên nghiệp trùng trùng, Bạch Vân Cư
Sĩ không biết Âm Tiên là ông ngoại mình. Bởi vì toàn bộ sinh thần của bà mẹ Bạch Vân Cư Sĩ
coi như đã bị tách khỏi nhân gian rồi, chính là Địa Long ban cho bà ta sức mạnh
đấy, để khối băng hàn ở trong cực địa mà, nên người mà bà ta mang thai ra chính
là con cháu của Địa Long, đến lúc mang Sứ Mệnh cũng là theo Đất mà duy hóa, tất
cả đều có an bài chi li, không có gì là ngẫu nhiên. Âm Tiên tu khí Cực Âm và xét
về Mệnh mà nói, chính là bản mệnh của ông ta có thể khiến cho Đất nứt làm đôi,
có thể hiểu là như thế. Sức mạnh của ông ta, vật chất của ông ta, giống như Địa
Long thì là cả một khối bên dưới, là một con Rồng lớn bên dưới, là một khối đất
đá bên dưới, cứ tưởng tượng như thế, thì Âm Tiên đã tu thành khí Chí Âm ở bên
trên này, cũng giống như đối ứng, bên dưới là Địa Long, trên là Âm Tiên, có thể
coi như là thế. Cho nên người con gái của ông ta bản mệnh là Thiếu Âm, bị rơi
xuống trong Địa Long và được nuôi dưỡng, sinh ra đứa con trai đấy chính là
Dương ở trong Âm, rồi vận Dương ở trong Âm này quay trở lại đả kích Âm Tiên,
khiến cho Âm Tiên lọt vào bên trong trường đấy, rồi lọt vào trong ma nạn, ma
nạn đấy cũng thuộc về Âm nạn, cho nên ông ta cứ theo Âm nạn đấy mà trôi chảy. Tất
cả đều là an bài trong một con đường của một vị Thần Tiên, rất khó nói là tại
sao mà thế, không thể nói được trên dưới, không thể nói ai là con ai cháu ai,
chỉ có thể nói là Duyên Nghiệp đã an bài như thế cả rồi. Đây không phải là
chuyện của Thiên Đình nữa, không phải chuyện của Tam Giới nữa, cho nên ông ta
nhìn chuyện Tam Giới này không biết được là tại sao, con mình đang ở đâu, bởi
vì lúc đấy chuyện này đã vượt ra khỏi sự an bài của Tam Giới bình thường. Cho
nên khi bà ta lớn lên, ý niệm tìm về vùng đất của Thủy Long là vô cùng mạnh mẽ,
bởi vì bà ta gần với vận Âm, vì Đất với Nước là đi liền với nhau, sau Địa Long
đương nhiên sẽ là Thủy Long, cho nên bà ta cứ theo hướng đấy mà đi. Câu chuyện
rất phức tạp.
Duyên nghiệp trùng
trùng, cho nên kể các ngoại truyện này để thấy là các Tiên Môn ở trong cùng một
cửa Tiên Môn Tiên Đạo, bao nhiêu điều an bài trùng trùng trùng trùng đều đến
một mốc, giờ ở chỗ đấy, vì Duy Hựu mà họ ở đấy, tất nhiên không phải vì Duy Hựu
mà họ không ở đấy nữa, nhưng mọi chuyện đều có an bài chi li như thế, đường
đường hướng hướng.
Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017
Tốt hơn
Bảo tốt hơn một chút. Một chút ấy chết cũng không chịu tốt hơn.
Bắt người này làm bình phong. Lấy danh dự người khác làm khiên đỡ. Rốt cuộc là muốn nấp sau nhân gian mà làm bậy.
Bảo theo Thần. Nhưng lại tuân theo tư dục, tư tình.
Nên nói rằng: con người ấy mà, muốn tốt hơn một chút, khó biết bao nhiêu, thật ra không làm nổi.
Vẫn là ngã không đứng lên nổi. Là đứng không vững chân nổi.
Cơ hội để thật tốt
cũng không còn nhiều đâu.
Bắt người này làm bình phong. Lấy danh dự người khác làm khiên đỡ. Rốt cuộc là muốn nấp sau nhân gian mà làm bậy.
Bảo theo Thần. Nhưng lại tuân theo tư dục, tư tình.
Nên nói rằng: con người ấy mà, muốn tốt hơn một chút, khó biết bao nhiêu, thật ra không làm nổi.
Vẫn là ngã không đứng lên nổi. Là đứng không vững chân nổi.
Cơ hội để thật tốt
cũng không còn nhiều đâu.
Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017
Phù Vân, Ngoại truyện (05)
Vùng
Thanh Hóa là một xứ sở vô cùng đặc biệt, nơi đấy bao nhiêu truyền thuyết Tiên
Thánh, bao nhiêu những chuyện kì lạ trong lịch sử đều có. Chúng ta đã biết quá
nhiều về Thanh Hóa, tất nhiên, vẫn chưa đủ biết. Mọi người cho rằng Tiền Quán
Thánh xuất phát từ một nơi nào đấy khác ngoài Thanh Hóa, đúng, bởi vì ông ấy
gốc là người Trung Quốc, ông ấy thuộc dòng dõi tu Tiên Thuật, tu Tiên Đạo Phúc
Kiến, thế là tuổi trẻ theo cha. Tất nhiên chuyện này trong tất cả những truyền
thoại viết về Nội Đạo Tràng, viết về Tiền Quán Thánh đều không ghi được sự thật
về ông ấy.
Tiền
Quán Thánh là một người tu rất cao, nguyên ủy môn phái ở Phúc Kiến. Ông ấy sống
bằng một thời gian cũng rất dài lâu. Đến khoảng năm
110 tuổi, ông dong thuyền theo biển, trên con đường ra biển ông nghĩ là đợi
sóng, đợi gió, đợi cho cơn gió thổi ông ở trên mặt biển, thổi đến vùng đảo nào
thì ông ấy sẽ sống ở vùng đảo đấy, tu luyện ở đấy, ông đã quá chán cõi con
người rồi. Thế là Tiền Quán Thánh cứ đợi trôi đi, trôi đi, rồi những cơn gió cứ
thổi, đẩy ông ấy đứng trên một thanh ván nhỏ, ông ấy cứ thế trôi đi. Thanh ván
này do có Tiên lực đi vào nên nước không nhấn chìm được, gió không nhấn chìm
được ông ấy, ông ấy cứ phơ phất như thế. Tất nhiên là bởi vì ông ấy cũng mang
theo thân người, chưa đắc chính quả, chưa viên mãn, chưa thoát, cho nên cơn gió
hay mọi thứ xung quanh ông vẫn khiến ông tổn
thương. Bởi vì ông ấy duy trì lực như vậy, đi như
thế, tất cả những sức ép, tất cả những tai nạn xảy ra với tấm ván thì cũng xảy
ra với ông ấy - tất nhiên là đối với tầng của ông ấy thì những tai nạn này
không đáng kể - cho nên ông ấy trông xước xát,
trông khổ sở.
Qua một
năm dài, ông ấy cứ trôi trên biển như thế cho đến lúc gặp một hòn đảo. Hòn đảo
này trông rất kì lạ, nó chỉ là một vùng đảo nhỏ, giống như một ngọn núi nhỏ mọc
trên biển. Thế là ông dừng ở đấy, bãi cát trông màu sắc rất kì lạ, thất sắc.
Lên được hòn đảo đấy ông nghĩ: “Nơi này có dị tướng, có kì hình, thể nào ta
cũng tìm được điều đặc biệt.” Bởi vì trong Tiên Đạo có một chuyện, đấy là khi
có bất cứ một dấu tích kì lạ gì, thường ở
nơi đấy có kì hoa dị thảo, có kì hoa dị thảo thì có thể chế được Tiên đan.
Thực ra
chế Tiên đan không dễ. Muốn chế Tiên đan là phải được an bài, bởi vì để tìm
được kì hoa dị thảo thì vùng đấy thường không có con người xâm nhiễm, thiên
nhiên được bảo trì qua một thời gian dằng dặc. Tại sao thiên nhiên được bảo trì
qua thời gian dài dằng dặc lại xuất hiện kì hoa dị thảo? Không phải bởi vì vùng
đấy đặc biệt thì có hoa đặc biệt, nói thế không đầy đủ. Phải nói đầy đủ là thế
này, khi nhân gian bắt đầu trở nên u tối hơn thì những dòng chảy thanh sạch dồn
về những nơi mà con người không đến, cho nên khi những luồng linh khí dồn lại
những nơi con người không đến hoặc con người không chạm tới được, những nơi
linh thiêng hơn một chút liền ngày càng trở nên linh thiêng hơn. Khi những khí
tinh hoa đã tích đủ thì đấy chính là lúc bắt đầu kì hoa dị thảo xuất sinh. Tất
nhiên, có người thì thấy là cả nghìn năm rồi, nhưng nghìn năm cũng không nở,
nghìn năm cũng chỉ là một cái mầm, nhưng khi đã tích đủ điều kiện, thì khoảnh khắc đã ra rồi. Cho nên nói ông ấy đến vùng đấy có
kì hoa dị thảo, chính là bởi vì nơi đấy lúc đấy nhân gian đã tệ đi rất nhiều
rồi, rất nhiều biến nạn trôi qua rồi.
Đấy là
nơi rất đặc biệt. Ông nhìn thấy cát có bảy màu, trên đảo cây cối đều to lớn bất
thường trong khi là một hòn đảo nhỏ. Thế là ông ấy mới ngước nhìn lên, ông cảm
giác là hòn đảo này vốn không nhỏ, cát này vốn không bất thường, chính là bởi
vì có một điều gì đấy dị thường tồn tại ở trong quả núi đấy. Ông liền tiến vào, trên đường đi ông thấy mỗi thân cây đều
có vô vàn các vết khắc, những hình khắc rất kì lạ. Khi tiến thêm một bước, ông
ấy đi đến một điểm bắt đầu giống như một con đường, và càng đi càng giống một
con đường. Ông đi đến một nơi có hai cái cây, cây bên trái có khắc một hình con
rồng quấn quanh cây, cây bên phải khắc hình một bông sen lửa to và rực rỡ. Cảnh đấy khiến ông rùng mình, ông cảm giác một cái gì đấy
rất đặc biệt đang xuất sinh. Ông liền tiến thêm một bước nữa, tiến thêm bước
nữa thì thấy có một hào ảnh mênh mông từ bên dưới đáy một ngọn giếng ở ngay
phía trước, nó tỏa phát lên trên trời. Hào quang này vô cùng rực rỡ, giống như
cả bầu trời bị thu lại trong hào quang đấy, rất khó diễn tả.
Ông bước
một bước nữa thì liền thấy một kết giới lung linh, lúc này ông mới giật mình
nghĩ rằng: “À, hóa ra hòn đảo này là một trận đồ. Ta chưa từng nghe đến trận đồ thế này. Trận đồ gì có thể khiến cho cát đổi
màu, khiến cho cây mang hình thù kì lạ, thế mà đi nhập trận thì dễ, không biết
xuất trận có dễ không?” Bởi vì ông đi một lúc đã đến tâm trận rồi, trong khi
không động một chút tâm cơ nào. Ông lại nghĩ là: “Trận đã biến đổi kì lạ như
thế tất là do ta được an bài để đến đây. Ta được an bài đến đây, đến ngay chỗ
này cho nên con đường ta cứ đi thì đến chỗ. Nếu như sai lệch một chút thì có
thể ta cũng đã chết ở trong khu rừng đấy rồi.” Nghĩ đến đấy bất giác toát mồ
hôi, ông liền quay đầu nhìn lại, thấy một biển thăm thẳm, mênh mông, tăm tối.
Ông dùng Tiên lực để xuyên phá khoảng mênh mông đấy, tìm lại con đường cũ, thì
vừa phát một niệm Tiên lực cả người giống như liền kiệt quệ, không còn sức nữa.
Ông liền nghĩ: “Ta đã vào đến tâm trận, có muốn trốn chạy cũng không thể trốn
chạy được nữa, chỉ để xem trước mặt có chuyện gì đây.”
Ông ta
liền tiến đến bên giếng. Bên giếng có một ánh sáng lung linh lung linh phát ra,
lúc đấy ông ấy mới nghe thấy tiếng “Chậc” một chút, ông vừa nghe thấy giật
mình: “Lại còn có người ở đây!” Ông ngửa lên, thấy ở trên cành cao vắt vẻo một
người trông rất to lớn, râu ria xồm xoàm, trên đầu có đội một cái vòng có hình
ba đầu lâu nho nhỏ. Khuôn mặt người này rất tươi cười hồng hào, liền nhảy từ
trên cành cây xuống. Lúc đấy Tiền Quán Thánh nhìn người này nhảy xuống thì thân
thể rơi như một chiếc lá, nó cứ nhè nhẹ nhè nhẹ, trông thì rất chậm, thực ra rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Tiền Quán
Thánh rồi.
Tiền
Quán Thánh liền hỏi là: “Ngài là ai?” Vị kia nhìn Tiền Quán Thánh mỉm cười hỏi:
“Thế ông là ai?” Tiền Quán Thánh đáp: “Tôi là
Tiền Quán Thánh, tu Đạo đã trăm năm, giờ đang tìm một nơi để có thể viên tu
trong một thời gian dài. Tôi không biết là có quấy quả chỗ của cao nhân, xin
cao nhân lượng thứ.” Thế là vị đấy cười khanh khách, xong rồi vỗ vai Tiền Quán
Thánh nói là: “Ngươi cả đời giữ gìn lễ nghĩa. Nhưng lễ nghĩa không phải là mấu
chốt của Đạo, ngươi cứ tu theo lễ nghĩa cũng không thể viên thành được.” Tiền
Quán Thánh đáp: “Tự tính thế nào thì cứ để như
vậy, tôi cũng không thấy cần phải thay đổi.” Thế là người kia lại càng cười lớn
hơn nữa: “Ngươi cố sức giữ cái tự tính đấy thì đâu còn là tự tính nữa!” Rồi
Tiền Quán Thánh lại mỉm cười hỏi: “Vậy thì buông nó ra mới là đúng chăng?” “Buông
ra cũng không đúng. Nhưng ngươi còn nghĩ là giữ hay buông thì đều không đúng
cả.” Tiền Quán Thánh bật thốt: “Làm sao người có lí trí lại
không nghĩ đến chuyện giữ hay buông một điều gì đấy được, tôi nhất định phải
nghĩ.” Thế là người đấy lại càng cười to hơn: “Vậy thì ta nói cho ngươi hay,
ngươi nhất định không tu viên thành được!” Tiền Quán Thánh tự dấy lên trong lòng: “Ở trong lời người này có huyền
cơ”, cũng có một chút động tâm suy nghĩ.
Tất
nhiên lúc này đối với Tiền Quán Thánh, điều quan trọng là đang lọt vào trận đồ,
biết là bị người uy hiếp, cho nên ông lại cúi đầu thưa: “Đã xúc phạm đến cao
nhân, xin cao nhân mở lối cho tôi quay trở lại.” Người kia gật gù nói: “Tốt
lắm! Ngươi mang lễ nghĩa đầy đủ, thế nhưng lại không sa vào đố kị, nên cũng
không sa vào tranh đấu, lại biết lo bảo vệ thân mình, trước hết đấy là điều rất
tốt. Ta nghĩ sau này ngươi sẽ có duyên để tu đắc, có điều ngươi muốn tu đắc thì
ngươi phải từ bỏ nhiều điều ở ngươi hơn nữa.” Tiền Quán Thánh đáp: “Liệu tôi có thể từ bỏ gì đây?” Vị kia liền nói: “Ngươi
vừa gặp ta đã giới thiệu ngươi là người tu Tiên Đạo, không phải vì biết ta là
người tu Tiên mà vốn ngươi luôn tự hào ngươi là người tu Tiên Đạo. Ngươi thấy
ngươi thanh sạch hơn chúng sinh, mà cái thanh sạch đấy không phải tự tính của
ngươi, đấy là bởi vì ngươi chưa thanh sạch nổi cho nên ngươi còn cố biện luận
ra điều đấy. Cho nên ta nói, ngươi có dám trở lại cuộc đời một lần, sống giữa
cuộc đời một lần, phải đảm nhiệm những chuyện vô cùng khó khăn ở một Môn Phái
không? Nếu ngươi làm được thì tất ngươi có thể tu được.” Tiền Quán Thánh mỉm
cười nói: “Nhà nào có Đạo của nhà nấy, phép nào có luật của phép đấy. Thực ra
con đường của tôi, tôi rất biết phải đi về đâu. Xin cảm phiền Ngài mở lối cho
tôi ra một lần nữa, xúc phạm đến nơi thanh tư quả thật là tôi có lỗi.”
Vị to
béo kia lại mỉm cười nhìn, chạy xung quanh Tiền Quán Thánh. Lúc đấy Tiền Quán
Thánh mới thấy người này giống như một cơn lốc, vừa chạy đi chạy lại đã cảm
giác thân thể mình biến đổi, và càng cảm giác thân thể nhợt nhạt, rồi bắt đầu
từ trên mỗi lỗ chân lông của Tiền Quán Thánh phát ra một ánh sáng màu xanh nho
nhỏ. Tiền Quán Thánh cảm giác mình bỗng nhiên nhẹ nâng lên, rồi đùng một cái đã
cảm thấy ở trên đầu có tiếng nổ bùm, rồi bắt đầu từ trên một nguồn năng lượng
tỏa phát khắp thân thể. Tiền Quán Thánh hạ thân xuống đã thấy vị kia mỉm cười
nói là: “Ngươi thấy sao?” Tiền Quán Thánh liền quì xuống, dập đầu nói: “Phần đại đỉnh của tôi mãi không khai thông được, đã qua bao nhiêu
thời kiếp. Tôi cứ tưởng nếu trong mười
năm nữa không khai thông được, thì thân này cũng bỏ xuống trong khi chưa viên
thành, nay nhờ cao nhân đả thông hộ, không biết lấy gì đền ơn.” Rồi vị kia gật
gù nói: “Ngươi ít nhất còn biết Đạo lí. Ngươi không cần đền ơn ta đâu, chỉ cần
đem mười năm của ngươi giúp ta một chuyện.” Tiền Quán Thánh ngạc nhiên hỏi: “Có
thể giúp Ngài chuyện gì xin Ngài cứ nói. Thần thông như Ngài tại sao còn phải
nhờ tôi?” Lúc này Tiền Quán Thánh đã gọi là “Ngài” rồi, vì trong lòng khâm phục
hết sức.
Bởi
trong tu luyện, ai cũng đều biết là một người có thể giúp người kia thì nhất
định tầng phải cao hơn. Hơn nữa Tiền Quán Thánh bị bế tắc như thế, vốn có Sư
Môn, vậy mà suốt một thời gian dài không khai mở nổi, có gặp bao nhiêu cao nhân
cũng không ai khai mở nổi, không ai giúp nổi, không ai chỉ ra nổi. Hôm nay vị
này trong khoảnh khắc đến đã khai mở nổi thì đấy đúng là điều phi thường. Nhưng
tại sao khai mở nổi lại quan trọng đến thế? Chuyện không phải chỉ là một mạch
huyệt, đấy là bởi vì trong một môn tu, bao nhiêu sức ép để khai mở những kinh
mạch khác nhất định sẽ làm một kinh mạch bị bế lại. Thế mà đối với Tiền Quán
Thánh, chính là toàn bộ công của Tiền Quán Thánh đã tạo nên kinh mạch bị bế lại đấy, chứ
không phải chỉ là ngày một ngày hai, cho nên không ai giải khai nổi, là bởi vì
không ai thông thạo Môn Phái như chính Tiền Quán Thánh thông thạo Môn Phái của
mình, cũng không ai có khả năng cao hơn Môn Phái của mình để mà khai mở giúp
mình như Tiền Quán Thánh đã gặp trong suốt cả trăm năm tu Đạo. Hôm nay một vị
gặp ở trên đảo hoang, không nói một lời, không chạm tay vào, chỉ đi lướt qua
một vòng đã khai mở được, đối với Tiền Quán Thánh sự việc này kì dị phi thường.
Lúc này
vị kia mới nâng Tiền Quán Thánh lên nói: “Không cần đa lễ. Ta vốn không đa lễ,
ngươi cũng không cần đa lễ. Ngươi đã nghe nói đến Bạch Môn chưa?” Thế là
Tiền Quán Thánh nói là: “Tôi đã nghe nói đến Môn Phái đấy, dường như đã thất
truyền ở trong Cửu Chân huyện.” Cửu Chân chính là chỉ Thanh Hóa. Vị kia liền
nói tiếp là: “Ta muốn giao cho ngươi một Sứ Mệnh. Đến lúc này, khi ta đang nói
chuyện với ngươi, thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Bạch Môn ở Cửu Chân
huyện sẽ phát sinh đại biến. Lúc đấy ngươi trở về cáng đáng lấy một nhánh trong Tiên Môn, ta chỉ muốn ngươi truyền phép tu cho ba đệ tử lại Môn Phái này.” Rồi Tiền Quán Thánh liền
mở mắt nhìn vị kia nói: “Có phải Ngài ở trong Bạch Môn không?” Vị kia chỉ
mỉm cười nói: “Ngươi có nhận lời giúp ta không vậy?” Tiền Quán Thánh nói: “Ân
nhân đã cứu mạng này, cho cái mạng này có thể tiếp tục tu thành, mạng này là
lớn nhất, đương nhiên sẽ đền cái ơn lớn nhất đấy.”
Rồi vị
kia lắc đầu: “Ngươi không cần phải đa lễ, không cần phải đa lễ”, nói rồi chỉ
xuống giếng nói là: “Ngươi có thấy gì ở bên dưới không?” Thế là Tiền Quán Thánh
liền tập trung Tiên lực mới thấy dần dần miệng giếng mở ra, giống như lọt vào
một không gian mênh mông. Trong không gian đấy Tiền Quán Thánh thấy ba đứa trẻ
ngồi cùng nhau. Đứa trẻ thứ nhất là nữ, gương mặt rất nghiêm lạnh, trông giống
như ẩn khuất một con rồng ở bên trong. Đứa trẻ thứ hai cũng là nữ, trông nhỏ
hơn một chút, nhỏ nhất ở trong ba đứa, trông thân thể giống như ẩn khuất một
bông hoa sen lửa. Đứa trẻ thứ ba trông giống như có cả rồng cả sen lửa, hoạt
bát chạy giữa hai đứa, chạy giống như thành một vòng tròn như một thái cực,
càng chạy càng khiến cho cả hai người kia yên tĩnh và mắt nhắm nghiền. Đứa trẻ
này vô cùng năng động, càng chạy càng cảm giác nhanh vô cùng, đến lúc vừa giật
mình nhận ra thái cực mà đứa trẻ kia đang chạy tạo ra một nguồn năng lượng vô
tận đẩy Tiền Quán Thánh sang một bên. Tiền Quán Thánh giật mình mở mắt, đã cảm
thấy đứng ngay ở trên thành giếng và giống như đang ở trong không gian kia,
thân thể vẫn còn một luồng gió mát ở trên mặt. Tiền Quán Thánh liền quay sang
nói với vị to béo kia: “Thật là một sự việc phi thường! Ba đứa trẻ này là ai
vậy? Sao lại có thể mang năng lực Tiên thiên lớn đến như vậy?” Vị kia mỉm cười
đáp: “Ngươi có đồng ý giúp ta không vậy?” Tiền Quán Thánh liền dập đầu nói: “Sứ
Mệnh to lớn, đây không phải là chuyện chỉ riêng của Tiên Môn, mà còn là chuyện
của Chính Đạo. Xin Ngài để tôi giúp.”
Lại nói
lúc đấy Tiền Quán Thánh trông hết sức nghiêm túc phi thường, ông liền ngồi
xuống, quì hai gối trước mặt vị kia, chắp tay ở trước ngực, hết sức thành khẩn.
Tiền Quán Thánh không thể tự trông gương mặt mình, không biết là gương mặt mình
bỗng nhiên trẻ lại giống như hồi hai mươi, ánh mắt long lanh, da trắng như mây
trời, mái tóc xanh đậm, ánh mắt rực rỡ. Lúc đấy vị to béo kia mỉm cười nói:
“Ngươi có lòng Ngộ Đạo, sẵn sàng đảm nhận Sứ Mệnh, sẵn sàng đau khổ, sẵn sàng
như vậy là tốt, cho nên ta nói ngươi sẽ hết sức mệt nhọc. Khi ngươi trở lại
giúp Bạch Môn, ngươi chỉ nhớ mình là người của Bạch Môn, không cần
nhớ mình là ai khác. Bây giờ ta nói với ngươi, ngươi hãy quay ngược lại, đi qua
nhiều sóng gió, khi ngươi về đến Cửu Chân huyện, thì ngươi sẽ thấy có một căn
nhà nọ. Ngươi vào căn nhà đấy, tùy duyên mà cứu người, cứu được ai hay người
đấy, không cứu được thì đừng cứu, rồi theo người đấy mà đi. Đi được đâu thì đi
đấy, nếu không đến được nơi thì cũng đừng có tiếc, nếu đến được nơi thì có việc
gì cần làm nhất định là phải làm, cứ tùy duyên mà làm, đều có sắp đặt.” Nói
xong vị to béo này phất tay một chút, toàn bộ không gian hòn đảo liền giống như
biến mất.
Tiền
Quán Thánh bừng mở mắt, vừa ngẩng nhìn lên đã thấy chỉ một vùng cát mênh mông,
rồi bỗng nhiên thấy thân mình bật ngửa ra đằng sau, rơi vào trên một tấm ván,
chính là tấm ván ông đã đi đến đây, và tấm ván này bắt đầu trôi. Tiền Quán
Thánh cảm giác là con thuyền này trải qua mưa nắng, giống như con
thuyền đi chỉ một vài ngày mà như
đã đến cả năm trời,
cứ theo tấm ván đấy mà trôi, thân thể cảm giác hết sức rã rời mệt mỏi. Thế là
đến một ngày, đúng lúc đấy nghe thấy tiếng người: “Có người! Có người!”, thấy
một con thuyền đi qua vớt mình lên. Thế là tất cả mọi người đều lo lắng: “Ông
lão này đã chết chưa?” Lúc đấy khuôn mặt của Tiền Quán Thánh đã trở lại già như
trước. Tất cả mọi người nói là: “Chưa chết! Chưa chết!” Tiền Quán Thánh nghĩ:
“Đối với người thường không lí giải được chuyện ta ở trên sông mà còn sống.”
Thế là Tiền Quán Thánh đặt tay lên trên ngực, khẽ rên một chút nói là: “Trời ơi
tôi khổ quá!” Mọi người hỏi: “Sao vậy?” Tiền Quán Thánh liền nói: “Thuyền tôi
bị sóng đánh vỡ, may mà có mọi người cứu.” Thế là người trên thuyền liền bảo:
“Mấy hôm nay không có sóng dữ, không có bão lớn, sao thuyền ông tan được?” Tiền Quán Thánh liền đấm ngực nói là: “Trời! Con
thuyền rách nát, đâm vào hòn đá cũng vỡ nát huống chi là biển cả!” Thế là mọi
người đều cười ồ lên: “Thật ra người sống là tốt rồi!”, tâm tình mọi người đều
thoải mái như thế.
Lúc đấy
tại sao Tiền Quán Thánh có thể nói dối? Sở dĩ Tiền Quán Thánh có thể nói dối
bởi vì đấy không phải là nói dối, bởi vì đấy chính là nói để cho người ta không
ngộ nhận về mình, cho nên không phải là nói dối. Lời Tiền Quán Thánh là hợp với
Đạo, cho nên không phải nói dối. Có những lời nói dối để lấy lợi ích về phía
mình, chứ không phải để vì con người, cho nên không phải để vì Đạo, không phải
để vì con người không hiểu nhầm Đạo, cho nên lời nói đấy đích thực là nói dối.
Lời của Tiền Quán Thánh không phải là lời nói dối, ý là như vậy.
Thế là
Tiền Quán Thánh được cứu lên rồi, xong ông bắt đầu ngồi trên thuyền suy nghĩ về
tất cả những điều vị to béo kia nói. Ông nhận định là đi về Cửu Chân huyện, khi
cập bờ, ông liền nhẩm tính trong đầu: “Ta từ biển mà đi vào bờ, đấy là từ chỗ
giáp ranh của Âm Dương. Chỗ giáp ranh của Âm Dương mà gặp một căn nhà, đấy là
gặp nhân khí, như vậy ta sẽ gặp tâm mắt của thái cực, vậy đó chắc chắn phải là
một nơi ngay giữa núi mà có hồ”, xong rồi ông liền gật gù nói: “Ta hiểu, ta
hiểu.” Thế là theo con thuyền đấy đi, đi một hồi quả nhiên đến một vùng, đấy là
một vùng chân núi ăn ra liền sát biển. Ông nhìn xung quanh thấy mấy người đi
trên thuyền nói là: “Thần Khẩu! Chúng ta về đến Thần Khẩu rồi!” Ông liền nhìn
trên ngọn núi, đang đi ông thấy một chữ “Thần” (神) khắc trên vách núi trông hết sức oai dũng vô cùng. Ông nhìn chữ “Thần”
đấy, khẳng khái xúc động trong lòng: “Người có thể có chỉ lực đến mức đấy, quả
là kinh khiếp!” Tức là người có thể dùng lực của ngón tay khắc được chữ Thần
đấy ở trên vách đá, đẹp đẽ đến như vậy, quả thật là có một công phu khó thấy.
Ông ta nghĩ như vậy liền nghĩ: “Nơi này nhất định xuất hiện Tiên Thánh!” Rồi
ông ta đi một đoạn, đi một đoạn, càng đi sâu vào, cửa biển Thần Phù mở rộng ra
mênh mông, không biết đến đâu mới là đích, thế là cứ theo đấy đi. Ông ta nghĩ
là: “Đã nói là chỗ giáp ranh giữa biển với đất liền, ta đi như thế này dường
như là có chỗ sai.” Ông ta liền ngó những ngọn núi, ông ta nhìn thấy những ngọn
núi chạy theo đường vòng cung, đây chính là hình cái bụng rồng. Ông ta liền ước
lượng một đoạn ở bụng rồng, xong đặt chân xuống trên một cái thanh tre nhỏ rồi
phất tay một chút, tất cả đoàn thuyền đang chở ông ấy tự nhiên lao vút về phía
trước. Mọi người đều thấy hết sức kinh hãi, không để ý rằng người già vừa ngồi
trên thuyền đã không còn ở trên thuyền nữa.
Ông ta
bắt đầu ngồi xuống trên cái thanh tre nhỏ của mình, cứ thế ngồi kết ấn, lắng
nghe sóng gió, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đang lưu chuyển, ông cảm
nhận thái cực. Bỗng nhiên ông ta cảm giác là toàn bộ dòng khí đang chạy có một
tụ huyệt ở đâu đấy, ông ta ngửa nhìn lên trời thấy một cái cột, lúc đấy ông ta vừa mở mắt ra, thấy
ánh sáng mặt trời chiếu xuống, giống như có một cột khói bay lên, trông như một
cột hơi nước bay lên, giống như là Thủy Long cuốn vào Mặt Trời mà đi lên. Ông
ta nghĩ: “Đây chính là điềm mà ta cần.” Bởi vì ông nhớ lại ba đứa trẻ vốn là có
điềm Rồng, điềm Mặt Trời, và thứ ba là điềm ở giữa Rồng với Mặt Trời, nên ông
cứ theo hướng đấy mà đi, quả nhiên đến một nơi nhỏ. Đấy là một vùng núi được
bao quanh, có một cái hồ vô cùng rộng lớn ở giữa. Ông ta tiến vào khu vực hồ
đấy, cảm giác không gian mênh mông, rồi ông ta nhìn thấy trước mắt mở ra một
chữ rất lớn: “Bạch Á Tự”. Thế là đến đây ông ta vừa nhìn thấy nghĩ: “Ủa? Vị kia
nói là ta đến một chỗ nhà dân, sao lại đến được một ngôi chùa thế này?” Ngôi
chùa lúc này trông hết sức hoang quạnh, cảm giác có một mùi giống như hương
khói từ trong bay ra, thế nhưng con đường trông hết sức cô quạnh, tử khí tràn
lan. Ông ta lắc đầu nghĩ: “Ma nạn luôn luôn làm dẫu có là Tiên Môn Chính Phái
nhiều khi cũng không thoát được, cho nên người tu không trốn vào rừng núi thì
không thể tu được ở nơi nào khác.”
Ông ta
vừa nghĩ đến thế bỗng thấy từ trong một cánh cửa giữa không gian mở rộng ra,
rồi một Vị mặc đạo bào trắng, ánh mắt sắc lạnh vô cùng, xuất hiện giữa không
gian đấy nhìn thẳng xuống, chiếu đôi mắt xuống Tiền Quán Thánh. Tiền Quán Thánh
giật mình nghĩ: “Ở giữa không trung có thể mở ra không gian thế này, vật chất
kia không phải là Tiên giới thì đâu nữa? Không ngờ Tiên giới lại đặt một đối
ứng ở ngay Bạch Á Tự, ta thật không thể ngờ được!” Thế là cánh cửa mở ra, Vị
mặc áo đạo bào trắng, khuôn mặt sắc lạnh nhìn xuống nói là: “Ngươi đi về hướng
bắc 50 dặm sẽ thấy ở nơi đấy một căn nhà. Ngươi cứ tìm ở trong đấy, thấy một
người con gái nhỏ, trên người con gái đấy có khắc hình một bông sen trắng,
ngươi cứ theo bông sen trắng đấy mà cứu người giúp ta.” Tiền Quán Thánh liền
cúi đầu nói là: “Thần Tiên đã chỉ lối, tôi tất không phụ lòng”, liền cứ theo
hướng bắc mà đi, đi được 50 dặm quả nhiên gặp một căn nhà.
Trong
căn nhà đấy, khi Tiền Quán Thánh vừa bước vào thì thấy người mẹ đang cầm một
cái cối đá định đập lên đầu đứa con, chính là đứa bé gái, trông nó còn hết sức
nhỏ, nhưng Tiền Quán Thánh vẫn nhận ra khí chất của nó, chính là con bé có ẩn
tàng rồng trắng bên trong. Tiền Quán Thánh liền hét lên một tiếng: “A!” rồi lao
tới. Thế là cái cối đá đấy vừa đang giáng xuống, bởi vì Tiền Quán Thánh dùng
tình mà lao tới để cứu người, chứ không phải dùng Pháp lực, không phải dùng Đạo
lí, không phải dùng nhận thức nào khác, mà là dùng tình để cứu đứa bé gái đấy,
cho nên trong khoảnh khắc đấy, toàn bộ Tiên lực không thể bảo vệ Tiền Quán
Thánh được nữa, cái cối đá giáng thẳng xuống tay Tiền Quán Thánh, phần khuỷu
tay gẫy gập ra đằng sau, có thể xác định là từ nay phần tay đấy rất khó cử
động, giống như đã mang một vết thương rồi.
Người mẹ
kia nước mắt chảy tràn nói: “Ông không để ta giết nó đi thì còn để làm gì?”
Tiền Quán Thánh nói là: “Sao cô lại nỡ giết đứa trẻ, có phải là con cô không
vậy?” Rồi người kia ngồi bệt xuống khóc lóc nói: “Con tôi hay không phải con tôi thì nói gì?
Nó vừa sinh ra thì liền mang họa diệt gia, cha nó chết, anh nó chết, tất cả đều
chết hết rồi, chỉ còn mỗi tôi với nó thôi. Tôi không giết nó rồi tự tử đi còn
sống làm gì nữa? Giờ tôi sống làm sao nổi nữa?” Người này càng khóc càng to tiếng.
Xong Tiền Quán Thánh liền thở dài nghĩ: “Quả nhiên là mệnh lớn, vừa sinh ra đã
khiến cho tất cả tục khí xung quanh bị triệt tiêu”, xong rồi liền quay ra nhìn
người mẹ, trông người mẹ này hết sức đau khổ, thảm thiết. Tiền Quán Thánh lại
có một ý niệm khác ở trong đầu, liền tiến đến người mẹ: “Ta có thể nhận nuôi
đứa trẻ này được không?” Người mẹ kia ngửa lên nói: “Ông nhận nuôi thì có ích
gì? Giờ cha nó chết, anh nó chết, để nó chết luôn cùng tôi cho xong. Tôi làm
sao lại đem con cho người khác nuôi được?” Thế là Tiền Quán Thánh mỉm cười nói:
“Chồng ngươi không chết, con ngươi cũng không chết.” Nói xong liền móc ở trong
túi ra một viên đan màu xanh, ánh tỏa ra màu xanh ngọc bích, nó sáng lấp lánh
lấp lánh, rồi bảo người kia là: “Họ chỉ bị chôn xuống dưới đầm thôi, ngươi ra
cái vùng đầm đấy, thả viên đơn này xuống vùng đầm đấy thì con quái vật ở đấy sẽ
nhả chồng và con ngươi ra. Họ vẫn chưa chết đâu, vẫn còn kịp cứu.”
Nói xong
liền đưa cho người đàn bà vẫn đang còn ngơ ngác, ông ta xách đứa bé chạy mất, liền
vạch ở trên vai nó quả nhiên có hình một bông sen trắng, mà bên trong thân thể
cũng giống như ẩn chứa một Long cốt kì lạ. Ông ta cứu đứa bé, đứa bé không khóc
không cười, chỉ ngước mắt nhìn ông ta, khuôn mặt, ánh mắt từ sâu thẳm bên trong
phát ra một ánh tinh quang kì lạ. Xong đứa bé mỉm cười nói là: “Thượng Tiên dắt
con đi đâu vậy?” Thế là ông ta quay
ra nhìn vào mắt đứa bé hỏi: “Sao ngươi biết ta là Thượng Tiên mà gọi là Thượng
Tiên?” Đứa bé mỉm cười nói là: “Người đến đón con nhất định là Thượng Tiên”, rồi lại quay ra bảo Tiền Quán
Thánh: “Có một vị Thần đã bảo con rồi, khi ông đến đây cứu con thì tốt nhất ông nên chạy về xóm dưới, ở bên dưới xóm
dưới lại có người đang chờ để ông cứu nữa.”
Thế là
Tiền Quán Thánh liền chạy một mạch theo hướng con bé chỉ, chạy mãi không thấy
đường đâu liền hỏi con bé là: “Ngươi chỉ có đúng không vậy?” Con bé nói là:
“Làm sao mà con dám chỉ sai, ông cứ chạy tiếp đi, chạy xuống dưới kia tất có
người cần ông cứu.” Thế là lúc Tiền Quán Thánh đang chạy xuống phía dưới thì gặp
một cái làng nhỏ thật, trong làng đang cháy rừng rực, giặc cướp vừa giết cả
làng, chúng nó vừa chạy đi vừa cười khanh khách. Đứa bé liền nhìn Tiền Quán
Thánh nói: “Con thấy ông có lòng nhân, nhưng ông đừng động tâm, người cần chết
thì chết rồi, thế nên người cần cứu mới là quan trọng. Ông nhìn ở trong kia
xem, con thấy dường như có người cần ông cứu.” Tiền Quán Thánh nghe thế liền để
đứa bé lên trên một hòn đá, nói là: “Con chờ ta ở đây vậy.” Lúc đấy Tiền Quán
Thánh cảm giác giữa mình và đứa bé có một sự gắn kết rất khó diễn tả.
Tiền
Quán Thánh liền chạy xuyên qua đám lửa, ông ta đến đâu thì đám lửa dạt ra hai
bên đến đấy, cho đến lúc ông ta nhìn thấy cả khu làng giống như bị cháy rừng
rực, giống như đất cũng đang bốc cháy được. Hiện tượng đấy vô cùng kì dị, ông
không làm sao lí giải được. Nguyên làng đấy là đứng trên một vùng có một mỏ dầu
nhỏ, cho nên vùng đấy đất vốn dễ cháy, nên khi bọn cướp đến đây, châm một mồi
lửa, vùng đấy cứ cháy rừng rực lên, giống như là một miệng núi lửa vậy. Rồi ông
thấy hai đứa bé kia, một đứa bé gái còn rất nhỏ ôm một đứa bé trai cũng rất
nhỏ, hai đứa cùng khóc. Nước mắt nó chảy đến đâu thì lửa lan ra đến đấy, thậm
chí ở xung quanh đấy còn tỏa ra một luồng hàn quang lạnh lẽo khiến cho lửa
không vào được. Thế là Tiền Quán Thánh liền chạy đến, quả nhiên thấy một đứa
thì có một phần nửa xanh nửa đỏ, còn một đứa thì có phần hoa lửa bên trong,
trông hết sức hoa lệ. Ông liền cầm xách hai đứa bé chạy đi, khi vừa chạm vào
hai đứa bé, cảm giác cả thân người được truyền một nguồn năng lượng kì lạ, cứ
thế bước chân ông giống như đang bay ở trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc đã
ra khỏi vùng đấy. Vừa ra khỏi vùng đấy, quay đầu nhìn lại thì ngôi làng đã biến
mất.
Ông vừa
đặt ba đứa bé xuống, hai đứa thì vẫn cứ khóc, còn đứa bé gái lớn thì trông lạnh
lùng khôn tả, lại nhìn hai đứa bé kia nói là: “Ta là chị các em.” Thế là đứa bé
trai liền đứng lên, khuôn mặt nó rất rạng rỡ hạnh phúc, đứng lên nói là: “Đúng!
Đúng! Chị là chị em!” Còn đứa bé kia cũng đứng lên xong kéo tay đứa bé trai bảo
là: “Không! Anh là anh em mới đúng!” Thế là tất cả mọi người đều đứng nhìn. Rồi
Tiền Quán Thánh thấy là: “Ba đứa bé này không có cùng xuất thân, không cùng một
gia đình, vốn là bị đưa từ nơi khác đến cùng một chỗ này” Nhưng ông không làm
sao lí giải được cảm giác kì lạ đấy. Ông liền dắt ba đứa bé nói là: “Ta đưa các
con đi phục dựng Tiên Môn.” Rồi đứa bé
gái lớn nhất, khuôn mặt nó rất tỉnh táo lạnh lùng, đứng lên bảo hai em: “Đi
thôi!”
Thế là
họ bắt đầu một hành trình mới.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)