Sớm nay anh gọi ra một điều về chúng. Đó là chúng không-tu.
Đúng, phải mãi đến ngày hôm nay anh mới gọi tên điều ấy được. Họ chỉ kéo dài ngày tháng bằng một niềm tin được gá lắp vào. Không phải là giả-tu. Mà là không-tu. Cái trạng thái không-tu này hẳn đã dằn vặt họ rất ghê gớm. Tự-họ cũng ghê tởm mình, tìm cách trút sự ghê-tởm này sang người khác. Họ dằn vặt cợt nhả chính mình. Họ biết đời tu là tốt. Tự họ không làm nổi. Họ không dám rời đi. Nhưng cũng không thể chân chính tu luyện, không thể chân chính buông bỏ. Họ trút oán hận lên người khác, tự gọi mình là từ bi. Họ trút giả tạo lên người khác, tự gọi mình là chân chính. Họ trút cơn điên lên người khác, tự gọi mình là định lực thâm sâu. Như những cái chuông gang mỗi lần gõ đều tự gọi mình là "ngân vang như vàng ròng".
Này, những kẻ ném đá lên trời nhằm làm rách vũ trụ, các ngươi có thấy máu trên gương mặt lồi lõm vì đá rơi trúng của mình nói lên điều gì chưa?
Luyện vàng rất khó. Mấy năm ở nhân gian đó, bao nhiêu công sức ấy, chỉ luyện được từng ấy vàng thôi. Từ những người bằng vàng nguyên chất này, bọn anh định biến một góc nhân gian thành vàng. Để góp sức vào quá trình cả vũ trụ hóa vàng.
Bùn đất ấy hả? Đã bị những dòng sông nhấn chìm rồi.
Còn thế giới hoàng kim của chúng ta ở trên rất cao.
Đi lên thôi em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.