Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

Mấy trò mê tín

Bình thường đến khấn vái Thần tích Tam giới là vì tỏ lòng kính ngưỡng, chứ không phải để cầu xin chuyện thế gian, càng không phải là xin chỉ đạo thế tục, nào là yêu ai làm gì. Nhưng vẫn có những kẻ ngoài danh lợi tình thế gian không còn gì để tin tưởng, nên xem chuyện tỏ lòng kính ngưỡng noi gương như thể chỉ đạo tối cao, có chuyện đều tìm đến lạy tạ xin ân

Vậy thì đó là con người phàm trần, không phải người tu!

Lâu rồi mấy người tự nhận tu luyện đâu đâu, hằng ngày khấn vái lễ tạ trọng hậu, xem việc dự đến đền chùa là vinh hạnh bảo đảm, dục tính thả lỏng, phàm tâm phóng thích, đến khi bị đánh hạ xuống làm người phàm, thì lại giãy nảy kêu oan, xem như suốt nhiều năm mê tín khấn vái là thực sự vậy!

Chúng nào biết, mượn Kinh Phật lừa người, đem mê tín mà giả tu, lấy chư Thần làm lá chắn, đều là chuyện bại hoại, không chỉ chúng mà gia đình đều lần lượt gặp họa nạn, tai ương. 

Không tỉnh ngộ đi, thì tu luyện chân chính gì đâu, nói gì đạo đức pháp lý gì nữa. Đến khi về lại cái bãi rác của mình, thì đừng ngồi trong cá ươn bùn bẩn mà vùng vẫy kể công đức, lúc ấy thì muộn rồi!

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2020

Chia tay

Đến một lúc nào đó, anh sẽ không giữ em, trả em về bùn đất của tự do. Cho em được hóa thành bờ cây lá cỏ, kể những chuyện muôn đời âu lo, và em cứ thế cười trong gió, đón ban mai và nắng rất nhiều.

Đến một lúc nào đó đời có lẽ tịch liêu, em héo úa và trở về bùn đất, quên bằng hết những gì được và mất, rồi quên anh, quên cả tuổi xuân xanh...

Đến khi ấy, chẳng nỡ nhưng anh đành, thả em xuống vực sâu lòng trắc ẩn, kệ em chìm trong mênh mang và lận đận, bỏ em phía sau như lúc đón em về.

Đến khi ấy lòng hết buồn lê thê, em mải miết trong một đời tha thiết. Nếu đột nhiên nhớ một đời da diết, cứ hướng về phía ấy chắp tay chào.

Anh và mọi người khi ấy thế nào, chắc đã thành hàng trăm vạn ngôi sao

Sẽ mỉm cười nhìn em từ mịt mờ vũ trụ, và chào em bằng nụ cười năm cũ

Mình chia tay, những năm tháng mịt mù...


The Fine Art of Goodbye Playlist | Alliedow's Blog

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2020

Sửa mình

Trong lời của loại người biết ăn năn hối hận vì tội lỗi sai trái của mình có giọng ăn năn hối hận đích thực, mà lũ khốn nạn đốn mạt không làm sao có được. Bọn ngu dốt tưởng cái mặt hiền lành với vài câu nói giả tạo rác rưởi che được mùi hôi thối vẻ xấu xí của chúng. Thật không khác nào đem giấy mỏng mà bọc than nóng, đều sẽ thành tro tàn không lệch chút nào cả.

Từ xưa đến nay người thật còn tốt nhận ra chỗ tâm thái sai trái tội lỗi, nhìn ra điều không đúng cần sửa của mình, thì ngày đêm tu bổ tôn tại lại mình, chưa làm được chưa yên, lúc nào cũng lấy sự cao thượng chỉ đạo, thường ngày đặt tâm trí vào chỗ sạch đẹp mà quét hết tâm địa. Với họ thì sự thay đổi tốt đẹp hơn chỉ là thời gian, mỗi bước tiến gần với cái ĐÚNG TỐT LỚN đều làm họ tỏa sáng.

Lũ nhơ bẩn ngoài miệng phun châu nhả ngọc nhưng cốt ý đều soi mói người khác, hễ thấy người khác hơn mình chỗ nào hoặc tưởng người khác chiếm chút lợi ích của mình, thì điên loạn đố kị gào thét trong tâm tưởng. Chút lợi ích thế gian, mấy thứ thể diện rẻ tiền với chút thừa nhận của người đời với chúng là tất cả ý nghĩa cuộc đời, đến nỗi Đất nuốt chửng chúng, Trời đay nghiến chúng, thân thể lở loét bệnh tật đứng không vững nghĩ không nổi vẫn cứ lết thân về phía vật chất thế gian bẩn thỉu la liếm không dứt.

Chúng không biết rằng mấy thứ nước bọt với giả dối của chúng có Mắt Trời Mắt Đất Mắt Thần nhìn chúng đấy, nghiệp lực ghi đầy sổ đến lúc trả thì không ai đỡ cho chúng nổi đâu.

Còn chút thời gian mà tự xét lấy mình sửa cho cặn kẽ đấy, sau đấy thì dù có hóa thành máu thịt vung vãi cũng không ai để tâm nữa, tùy ý mà dẫm đạp lên thôi. Còn chút lương tâm nào thì thức tỉnh còn kịp đấy, chân thực ăn ăn sám hối với cái sai trái của mình đi.