Em có mệt không? Chưa đến mùa đông, nhưng áo buồn đã lạnh. Cơn mưa trước cửa hôm nào vẫn chưa lạnh, những lá xanh hôm ấy nứt ra vẫn chưa lành. Anh vẫn nhớ con đường mình đi, những hàng cây quá lớn bị cưa cành, và những mùa xanh có lẽ cũng từng khi khô khốc. Anh biết em vẫn cực nhọc tồn tại qua từng ngày, chừng này năm trước em vẫn còn khóc ở một góc tối của tâm hồn, bồn chồn hỏi anh về những ngày xanh đã mất.
Em có sợ không? Trên cánh đồng của tuổi trẻ, chỉ có những bia mộ vô danh, những tiếng hát vô thanh cứ ngây ngô vang lên thành một bản nhạc im ắng. Đúng rồi đấy em, khoảnh khắc mệt mỏi hãy im lặng, cứ chìm lắng rồi em sẽ tìm nắng ngay khi thấy ấm áp lạ lùng. Em vẫn nhớ phải không, những ngày ta chung một giấc mơ nhỏ, cứ mờ tỏ không biết là tương lai hay ảo tưởng...
Em có đau không? Sau cơn giông chắc chắn là biển nắng, một miền trắng vô tận trải dài trên một triền vắng mênh mông. Em có thấy nhẹ tênh không? Lông bông như một giấc mơ vãng lai, lãng tai nên chẳng nghe được đời nói nghĩ gì, cứ lầm lì cười cợt một mình suốt con đường dài. Không ai bình thường mãi, cứ là cơn gió của linh hồn mình đi...
Em có đó không? Có gió nơi em không? Linh hồn nữa? Anh đã hóa thành linh hồn lửa, thắp sáng thế gian này. Em đừng đày mình làm bóng tối nấp trong hang, đừng sợ. Cứ lại đây, hóa thành ánh sáng trong mắt anh. Đừng hóa thành tiếng thất thanh ở đời...
Đừng chết trong những món nợ đời...
Em có hiểu không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.