Có lúc anh muốn cuộc đời như mũi tên, cung giương rồi ắt bắn. Đã bắn, phải sát thương, chẳng sợ chẳng nề hà. Muốn làm cung đã giương, tên đã bắn không khó gì. Thế mà anh từng nghĩ đó là điều khó nhất.
Khó nhất, em ạ, là tên dù bắn trúng hay bắt trượt, thì mũi tên ấy đều sẽ phải cực lực, phải tổn hại, phải chịu đựng. Trong cảnh đó, mới xem xem mũi tên ấy ra sao. Đáng tin chăng? Hay gặp giáp trụ thì gãy vụn, va vào đá thì nát bét, bắn vào da không đau, đâm vào đất không thấu?
Em ạ, anh không ngại giương cung, chỉ sợ mũi tên mà anh dùng vốn không hề muốn rời nỏ. Anh chỉ ngại rằng nó vốn muốn được trang trí, thỏa mãn cái sắc bén của mình chứ không cốt ý vì công sức của anh mà cố gắng thực thi sự vụ.
Cái mũi tên ấy giương lên dọa người thì tốt, đặt vào bao đựng thì mỹ miều. Nhưng anh cần mũi tên để bắn con thú lớn, làm rụng loài tà hoặc, thì phải làm sao?
Bước một bước nữa, mũi tên ấy có nên bắn ra không?
Hay để nó im trong vỏ? Còn anh, bỏ tên dùng dao, dùng chính da thịt mình mà săn loài ác thú?
Anh cứ nghĩ mãi không thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.