Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018

Chuyện cười cợt

1. Con chim nhỏ tưởng bay qua Mặt Trời thì mọi người nghĩ nó là ánh sáng. Chẳng biết rằng lông cánh thiêu rụi rồi sẽ bò lết trên Đất mà cầu khẩn sự sống tối thiểu nhất.

2. Kẻ đê hèn bẩn thỉu tưởng giấu ngón tay vào trong áo thì che đi gương mặt lem luốc thân thể hôi hám. Chẳng biết rằng người người tránh xa nó, ghê tởm nó, đến nỗi nó vật vã vì một chút quan tâm bé nhỏ nhất.

3. Mấy người thường ngày ra oai tỏ vẻ kiêu hãnh trước mặt anh, tưởng phô trương thì tốt lắm, che mắt được tất cả. Chẳng biết rằng vải thưa che mắt Thánh, chẳng qua tự bịt mắt mình, rồi đến lúc dẫu có quỳ xuống xin một ân huệ, đến cái liếc mắt anh cũng không thừa.

4. Anh chỉ cần nó chịu khó, chịu khổ, chịu nhục, kiên định, khéo léo, quyết liệt. Đủ lục Đức đó, thì thấy nó thuần khiết tinh sạch như sao Hôm sao Mai rồi.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2018

Bước thêm một bước

Có lúc anh muốn cuộc đời như mũi tên, cung giương rồi ắt bắn. Đã bắn, phải sát thương, chẳng sợ chẳng nề hà. Muốn làm cung đã giương, tên đã bắn không khó gì. Thế mà anh từng nghĩ đó là điều khó nhất.

Khó nhất, em ạ, là tên dù bắn trúng hay bắt trượt, thì mũi tên ấy đều sẽ phải cực lực, phải tổn hại, phải chịu đựng. Trong cảnh đó, mới xem xem mũi tên ấy ra sao. Đáng tin chăng? Hay gặp giáp trụ thì gãy vụn, va vào đá thì nát bét, bắn vào da không đau, đâm vào đất không thấu?

Em ạ, anh không ngại giương cung, chỉ sợ mũi tên mà anh dùng vốn không hề muốn rời nỏ. Anh chỉ ngại rằng nó vốn muốn được trang trí, thỏa mãn cái sắc bén của mình chứ không cốt ý vì công sức của anh mà cố gắng thực thi sự vụ.

Cái mũi tên ấy giương lên dọa người thì tốt, đặt vào bao đựng thì mỹ miều. Nhưng anh cần mũi tên để bắn con thú lớn, làm rụng loài tà hoặc, thì phải làm sao?

Bước một bước nữa, mũi tên ấy có nên bắn ra không?

Hay để nó im trong vỏ? Còn anh, bỏ tên dùng dao, dùng chính da thịt mình mà săn loài ác thú?

Anh cứ nghĩ mãi không thôi...

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2018

Em có

Em có mệt không? Chưa đến mùa đông, nhưng áo buồn đã lạnh. Cơn mưa trước cửa hôm nào vẫn chưa lạnh, những lá xanh hôm ấy nứt ra vẫn chưa lành. Anh vẫn nhớ con đường mình đi, những hàng cây quá lớn bị cưa cành, và những mùa xanh có lẽ cũng từng khi khô khốc. Anh biết em vẫn cực nhọc tồn tại qua từng ngày, chừng này năm trước em vẫn còn khóc ở một góc tối của tâm hồn, bồn chồn hỏi anh về những ngày xanh đã mất.

Em có sợ không? Trên cánh đồng của tuổi trẻ, chỉ có những bia mộ vô danh, những tiếng hát vô thanh cứ ngây ngô vang lên thành một bản nhạc im ắng. Đúng rồi đấy em, khoảnh khắc mệt mỏi hãy im lặng, cứ chìm lắng rồi em sẽ tìm nắng ngay khi thấy ấm áp lạ lùng. Em vẫn nhớ phải không, những ngày ta chung một giấc mơ nhỏ, cứ mờ tỏ không biết là tương lai hay ảo tưởng...

Em có đau không? Sau cơn giông chắc chắn là biển nắng, một miền trắng vô tận trải dài trên một triền vắng mênh mông. Em có thấy nhẹ tênh không? Lông bông như một giấc mơ vãng lai, lãng tai nên chẳng nghe được đời nói nghĩ gì, cứ lầm lì cười cợt một mình suốt con đường dài. Không ai bình thường mãi, cứ là cơn gió của linh hồn mình đi...

Em có đó không? Có gió nơi em không? Linh hồn nữa? Anh đã hóa thành linh hồn lửa, thắp sáng thế gian này. Em đừng đày mình làm bóng tối nấp trong hang, đừng sợ. Cứ lại đây, hóa thành ánh sáng trong mắt anh. Đừng hóa thành tiếng thất thanh ở đời...

Đừng chết trong những món nợ đời...
Em có hiểu không?