Có một chuyện rất nhỏ, con người ai cũng phạm được.
Mà phạm thế, anh nào có trách.
Nhưng con ông ấy không phạm. Vì giữ danh cho ông ấy. Vì phẩm hạnh của mình.
Điều đó làm anh xúc động vô cùng. Anh ôm nó vào lòng xoa mái đầu bạc thếch của nó.
"Con ạ,
Ta khóc mỗi khi con biết phẩm hạnh trân quý hơn nhân gian.
Nước mắt ta như kim cương,
Con chỉ cần nghe thấy là linh hồn sẽ sáng trong.
Con ạ,
Đừng gục ngã,
Ta tin con,
Tin rằng còn Mặt trời,
Con sẽ không lạc giữa con người,
Và trở về chói sáng.
Con phải nhớ, không gì xứng đáng,
Để đổi lấy điều cao thượng trong con..."
Nó mỉm cười. Lũn chũn chạy về phía anh.
Anh ôm nó đi một vòng quanh vũ trụ, chỉ cho nó những Thiên Hà.
Rất nhỏ bé,
Nhưng to lớn vô cùng ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.