Anh có viết một vài bình luận về Thái Cực. Dẫu sao Thái Cực vẫn là căn yếu của vật chất.
Có người học trò nọ, đọc xong liền tìm đọc thêm về Thái Cực, thấy có nhiều điều anh không giảng đến, rất tự đắc nghĩ: "Ta giỏi hơn Thày rồi, vì ta biết cà hai".
Người ấy học lớp thấp được, không học lớp cao được.
Lại được một thời gian, người ấy đem những điều người ấy biết về Thái Cực mà đi làm các công việc như xem bói, phong thủy. Rồi tự tổng hợp thành cách hiểu của mình, lại đọc thêm nhiều sách vở. Lúc này sở học đã khá. Có thể tự hào nói là Đúng.
Người này không học được, chỉ có thể hoại.
Anh liền trục xuất nó.
Nó quỳ xuống khóc mà rằng: "Ngộ có tội sao? Đúng thì sai sao?"
Anh bảo: "Ngươi sống đúng như con người nhân gian rồi. Nên trả ngươi cho nhân gian?"
Nó ngước lên trừng mắt hỏi: "Thày hẹp hòi thế sao? Muốn nhốt người trong tri kiến của mình sao?"
Anh mỉm cười bảo: "Ngươi muốn học sở học của đời, lại muốn biết theo cách của mình. Vậy ta trả ngươi cho ngươi, giả ngươi cho đời, lại còn oan khuất nữa sao?"
Nó vuốt nước mắt bước đi.
Có điều nước chảy từ mắt nó ra không phải nước mắt.
Chỉ là một dung dịch của con người đấy thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.