Lúc đấy Duy Hựu đứng giữa câu hỏi của Dương
Tiên và sự nài ép của ba Vị đứng đầu Nội Đạo Tràng, cùng bên dưới còn có một
người nhánh khác thuộc tu Tiên Đạo, đến bây giờ nguồn gốc vẫn còn có một chút
bí hiểm, đấy là Bạch Vân Cư Sĩ. Mọi người đã từng nói ‘bất nhị pháp môn’, bất
nhị pháp môn rốt cục là gì? Đấy là trong đường tu luyện chỉ có thể tu theo một
nẻo, cho nên bình thường người ta thường nghĩ là một người nào mà tu liên quan
đến nhiều môn phái thì hẳn nhiên người này dường như là có vấn đề, hoặc chỉ có
trong truyện, không đúng như thế. Thực ra vẫn có những người được nhiều môn
phái tài bồi, phải nói người này thường mang những sứ mệnh rất là lớn. Vì mỗi
môn phái chỉ tài bồi một phương diện, họ không tài bồi một bộ đầy đủ, và họ
cũng không kiến tạo một bộ hoàn toàn đầy đủ cho nhân vật này. Chưa kể là thực
ra nhiều môn phái khi tài bồi cùng một người, thì người này nhất định phải mang
một sứ mệnh nào đấy liên quan đến tất thảy các môn phái này, và thậm chí cao
hơn thế. Sứ mệnh luôn luôn là một điều gì đấy cao hơn bản thân người mang sứ
mệnh, và vì thế những người mà giúp thực hiện sứ mệnh đấy có thể cũng không
biết hết tất cả những gì an bài đằng sau.
Quay trở lại, có những lúc mà người ta vẫn
phải quyết định một chuyện gì đấy. Việc mà Duy Hựu phải quyết định vào lúc mấu
chốt này, đấy là sẽ lựa chọn con đường nào cho lối đi. Lúc đấy có Nội Đạo
Tràng, có con đường của Dương Tiên, thậm chí có cả con đường bị loại bỏ và kéo
lại một không gian khác như của Bạch Vân Cư Sĩ. Đấy là những suy xét rất lớn.
Dương Tiên muốn trao cho Duy Hựu một sứ mệnh với những phép thuật rất cao, lớn,
những đại sự. Và nếu mà đi theo con đường của Dương Tiên, đấy có thể là con
đường phải thay đổi những điều căn bản nhất trong các phái tu luyện, ở trong
các môn tu, đương đầu với những chủng ma quái lớn nhất. Đấy là con đường của
Dương Tiên, đấy là con đường của Không Lộ. Như chúng ta đã thấy, Không Lộ,
Dương Tiên, Âm Tiên, tất cả họ đều cống hiến cuộc đời mình để trừ Ma vệ Đạo.
Nếu đi theo con đường của Nội Đạo Tràng, tức là con đường bảo vệ quốc gia, xây
dựng dân tộc, giống như ba Vị Mẫu kia, họ vẫn sẵn sàng hi sinh môn phái của
mình để bảo vệ những gì họ được giao phó. Nếu đi theo con đường của Bạch Vân Cư
Sĩ, chỉ đơn thuần là chấp nhận Mệnh Trời, tất nhiên sự chấp nhận Mệnh Trời,
điều ấy cũng rất là khó. Bản thân Bạch Vân Cư Sĩ rốt cục là làm gì? Ông ấy là
bảo vệ Mệnh Trời, ông ấy là bảo vệ những gì mà bấy giờ Thiên tượng đang diễn ra
như thế, từ trên xuống dưới. Ông ấy biết rằng có những lực lượng vẫn đang can
thiệp vào trong những diễn hóa ở bề mặt đấy, nên sau khi giả chết, ông ấy tìm
mọi cách để ngăn chặn những điều đấy diễn ra, ông ngăn chặn các thế lực. Ông
biết rằng duy nhất các lực lượng có thể can thiệp vào trong những diễn hóa của
Thiên tượng lúc đấy là gì, có thể làm khiến cho Thiên vận Địa mạch biến đổi là
gì, đấy chính là những người thuộc về Tiên Đạo, những người có thể to lớn như
Dương Tiên, những người có thể đầy quyền uy giống như ba Vị Mẫu. Nhưng tại sao
ông ấy phải ngăn cản như thế, tại sao ông ấy phải làm thế, và ông ấy sẽ ngăn
cản ở bước nào? Ông ấy nhất định phải ngăn cản ở bước, học trò hay là những
người lãnh sứ mệnh của tất cả những nhân vật đấy. Bởi vì những nhân vật đấy đến
một mức rồi thì không còn có thể can thiệp trực tiếp vào những điều đấy nữa,
cho nên họ cần một đệ tử, họ cần một đứa con, họ cần một người có thể sai phái.
Giống như Đức Jehovah phải dùng đến Jesus, bởi vì Người vẫn còn yêu loài người
nên vẫn cho đứa con của mình xuống. Mọi người hiểu điều này không, nhất định
phải cần một đệ tử, và một đệ tử nhất định phải thực hiện một sứ mệnh.
Rốt cục sự tồn tại của một Môn phái là gì?
Sự tồn tại của một Môn phái nhất định phải là sự tồn tại của một chuỗi sứ mệnh,
của một điều gì đấy lớn lao hơn tất thảy những người thuộc môn phái đấy, thường
là thế. Nếu các Môn phái đấy đã không tồn tại như thế, nếu toàn bộ một hệ Môn
phái ở đây chỉ để cứu rỗi một vài nhân vật, thì nó chẳng có nghĩa gì cả, và vấn
đề không phải là như thế. Tất cả ở đây đều vì một điều gì đấy lớn lao hơn, mà
mỗi người tưởng là biết điều lớn lao nhất cũng không biết điều lớn lao tối hậu.
Quay trở lại, lúc đấy Duy Hựu đang hết sức
bối rối, thật sự ra không biết phải lựa chọn theo hướng nào. Đột nhiên trong
lúc băn khoăn đấy Duy Hựu nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua, và trong
một khoảnh khắc phải lựa chọn thì người ta thường lựa chọn theo ấn tượng. Đấy
là một điều không thể tránh khỏi, chúng ta lựa chọn theo ấn tượng. Trong mỗi sự
lựa chọn, có hai ngả chính thôi thúc người ta đi. Ngả thứ nhất là ấn tượng, tức
là những gì mà đã trải qua ấn tượng nhất, chính là Dương Tiên. Ấn tượng nhất
chính là người đã dạy những phép thuật cao cấp nhất, là một người đã đưa đường
trong một chặng thời gian dài, dạy dỗ từng nhân cách. Nhưng còn một điều thứ
hai người ta có thể lựa chọn, đấy là trực giác. Tại sao Duy Hựu phải băn khoăn?
Duy Hựu thực ra có thể không băn khoăn, bởi vì Duy Hựu không đi cùng với Tam Vị
Thánh Mẫu lâu, cho nên điều Duy Hựu có thể lựa chọn ngay lập tức đấy là Dương
Tiên, và tất nhiên là lúc đấy Bạch Vân Cư Sĩ cũng sẽ không dám làm gì. Vào cái
khoảnh khắc đấy, Dương Tiên là người đã kiến tạo lớn nhất ở trong tinh thần.
Nhưng có một điều khác đang thôi thúc Duy Hựu, đang ngăn Duy Hựu đến với quyết
định cuối cùng, đấy là một trực giác, một trực giác mách bảo. Trực giác là gì?
Trực giác Vô Ngôn, Vô Hình, không biến ra thành lời, nó không có hình dáng cụ
thể, không thể hiểu được bình thường. Rằng có một điều gì đấy rất lớn ở trong
Duy Hựu, thôi thúc Duy Hựu nghĩ rằng: “Cần phải nghĩ một điều khác, cần phải
thấy một điều khác.” Có một cái gì đấy khác, không phải lựa chọn đấy, không
phải những gì trước mắt đấy, nhưng Duy Hựu không biết chắc là gì.
Chính lúc đang còn băn khoăn, thì lúc đấy
có một luồng sáng xanh rất mạnh, mở rộng hẳn ra trong triều đường. Lúc đấy mới
thấy một Vị nhảy ra, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt sáng rỡ, dắt theo một đứa bé
gái. Duy Hựu rất mừng rỡ hét lên: “Sư Phụ!” Tất nhiên rồi, thực ra thì đây
không thể gọi là Sư Phụ bình thường, phải gọi là Cha. Bởi vì đối với Duy Hựu
thì người đầu tiên nhìn thấy là Cha, người đầu tiên trao cho tinh thần là Cha,
còn người cuối cùng kiến tạo nên một sự trưởng thành của tinh thần là Sư Phụ.
Đó là hai mức, người trao và người kiến tạo. Đối với Duy Hựu lúc đấy thì Tiền
Quán Thánh giống như một người Cha thật sự, cho nên khoảnh khắc đấy hết sức vui
mừng. Nhưng mà đến lúc vừa nhìn thấy Tiền Quán Thánh xuất hiện xong, khi thấy
ông mỉm cười và dắt theo sư tỉ của mình, thì Duy Hựu đột nhiên chững người lại.
Bởi vì cô bé kia lúc đấy đã trở nên phổng phao lớn rồi, cũng giống như Duy Hựu
đã đến một tuổi nhất định, khuôn mặt trông thanh tú dị thường, ánh sắc xanh tỏa
ra xung quanh, gần như rất là lộng lẫy. Duy Hựu gần như không thể nhận ra được
sư tỉ của mình. Nhưng điều quan trọng hơn nữa là, trong khoảnh khắc đấy bỗng
nhiên trong tâm trí Duy Hựu cảm thấy một nỗi đau đớn nhói ở trong Tâm, giống
như phá nát xuống, và trong khoảnh khắc đấy Duy Hựu bỗng nhiên khuỵu hai chân
xuống. Bởi mọi người biết Tâm là chỗ điều khiển của vạn mạch, vào một lúc nào
đấy khi mà Tâm chúng ta bị chấn thương thì thân thể tứ chi đều bủn rủn. Nhưng
lực lượng nào có thể khiến cho Duy Hựu – một người đã trải qua những khổ luyện
của Dương Tiên, Âm Tiên, đạt đến một trình độ Tiên thuật nhất định, có lẽ là ở
trong đấy có thể đối với các vị Hộ Pháp còn kém cạnh một chút, đối với Bạch Vân
Cư Sĩ không là gì, thế nhưng mà dù sao cũng đã đắc được một chút phép Tiên.
Nhưng lúc đấy Duy Hựu cảm giác giống như vừa nhìn thấy sư tỉ mình thì thân thể
sụp xuống. Lúc đấy Duy Hựu ngửa mặt lên nhìn vào ánh mắt của sư tỉ. Sư tỉ của
Duy Hựu như đã nói là trông vẻ mặt đẹp lạ thường, vô cùng xinh xắn nhưng ánh
mắt vô cùng lạnh lẽo, tỏa phát ra một sắc xanh lạnh.
Tiền Quán Thánh hắng giọng nói với mọi
người: “Thực ra nếu mọi người bảo nó chọn thì còn phải chờ tôi đến nữa chứ!”
Dương Tiên nói là: “Ta biết ngươi sẽ đến.” Thế là Tiền Quán Thánh vái một lạy
nói là: “Thượng Tiên biết tôi sẽ đến, đương nhiên tôi sẽ đến. Bởi vì Thượng
Tiên đã biết thì tôi không thể không đến.” Thực ra đấy không phải là một câu để
đối lí, đấy là một câu rất có lí, là bởi vì khi mình đã dự định một điều mà
người trên biết, giả sử mình không làm nữa thì điều ấy chính là phạm tội với bề
trên. Ở tầng của Tiền Quán Thánh, điều mà ông ta định làm thì đương nhiên Dương
Tiên đã biết. Hôm đấy ông ta định đến đấy, định can thiệp, bằng một cách nào
đấy đã thông tri cho Dương Tiên biết, bằng một cách nào đấy mà thông qua thân
xác của Duy Hựu, ông ta có thể kết nối với Dương Tiên và cho Dương Tiên biết
ông ta sẽ đến. Nhưng sẽ đến để làm gì, đấy là một chuyện mà có lẽ rất khó nói
ra, bởi vì đấy là những chuyện có thể chỉ tự họ hiểu với nhau được. Lúc đấy
Dương Tiên nhìn Tiền Quán Thánh, mỉm cười nói là: “Ngươi có thể đến như ý ngươi
muốn, nhưng ngươi không thể đi như ý ngươi muốn.” Ý của Dương Tiên lúc đấy là,
thực ra ai cũng có an bài của mình, ai cũng có duyên phận của mình, nhưng duyên
phận đến đâu chỉ có thể đến đấy. Dương Tiên muốn khẳng định ông ấy là người có
duyên phận nhất, bởi vì tài bồi của một Môn phái đã dồn vào một người, nhất
định muốn người đấy thực hiện sứ mệnh, chưa thực hiện sứ mệnh đấy, việc còn
chưa xong, không thể buông như thế được. Hơn nữa, sứ mệnh của những bậc tu Tiên
rất cao như Dương Tiên thì hẳn nhiên đấy phải là những sứ mệnh rất lớn lao mà
ông ấy không thể giao được cho ai khác.
Thế nhưng lúc nói xong câu đấy, Dương Tiên
giật mình nhìn lại sư tỉ của Duy Hựu, xong Dương Tiên cau mày nói: “Ta không
thể nhầm được!” Tiền Quán Thánh gật đầu nói: “Ngài không thể nhầm được.” Lúc
đấy ba Vị Nội Đạo Tràng, ba Vị Thánh Mẫu cũng nhìn thấy sư tỉ của Duy Hựu, cũng
liền bật thốt: “Chúng ta không thể nhầm được!” Ý họ nói là gì? Lúc đấy Bạch Vân
Cư Sĩ mới hét lên một tiếng, tự nhiên hóa thành một đạo quang ảnh đỏ chót, lao
thẳng vào trong chỗ đứng của sư tỉ Duy Hựu. Cô bé xinh xắn phất tay một cái, từ
trong bàn tay có chín con Rồng chui ra, ngăn cản hẳn luồng sáng của Bạch Vân Cư
Sĩ, xong chỉ nghe thấy một tiếng “đùng” rất là lớn. Lúc đấy các vật chất của
Bạch Vân Cư Sĩ gần như bị hất ra bên ngoài, Bạch Vân Cư Sĩ giống như một mũi
tên bay chạm vào trong cột lớn ở giữa triều đường, hộc máu đứng im một chỗ. Ông
ta đứng đó, gượng nói là: “Không thể thế được! Ta cũng không thể nhầm được!”
Tại sao mọi người nói không thể nhầm được? Tức là mọi người đang có một điểm
mấu chốt khi nhìn thấy cô gái rất đặc biệt kia. Dương Tiên lẩm bẩm nói, rồi một
lúc sau lại quay ra ngửa lên nhìn Tiền Quán Thánh, nói là: “Ngươi đã biết sự
này từ sớm phải không?” Tiền Quán Thánh lắc đầu nói: “Tôi cũng không thể biết
sự này từ sớm, nếu như đã biết, tôi vốn đã thông tri cho các Ngài giống như đã
định.” Thực ra thì lượng định điều gì? Dương Tiên nói với Tiền Quán Thánh:
“Khoảng thời gian mấy trăm năm trước, chúng ta đã hẹn ước, khi Vị ấy đến thì
nhất định tất cả đều sẽ tài bồi, nhưng Vị ấy đi theo bên nào còn tùy thuộc vào
duyên đức của bên đấy. Cho nên chúng ta đã qui ước trước người có mang theo cả
Tiên Phẩm, Ấn Chứng, không thể nào có lọt một lại biến thành hai được.” Ý các
Vị ấy nói là từ mấy trăm năm trước đã có một người đi xuống, lần này chúng ta
cũng bắt đầu có thể nghĩ được là ai. Nhưng người này không nhất định là nam,
không nhất định là nữ, chỉ có một ấn chứng, đấy là đôi mắt. Nhưng điều mà các
Vị ấy đều rất ngạc nhiên đấy là người mà các Vị ấy chờ, về ấn chứng bên ngoài
thì giống hệt như Duy Hựu, nhưng về phẩm chất bên trong thì lại giống hệt như
sư tỉ kia. Hai đứa bé này có một nguồn gốc rất đặc biệt. Thế là Tiền Quán Thánh
mới nói: “Khi ta tìm thấy hai đứa bé, chúng ở gần nhau, sinh cùng một chỗ,
giáng thế cùng một lúc. Ta không thể biết được trong chúng rốt cục ai là ai
cả.”
Lúc đấy mới thấy sư tỉ của Duy Hựu ánh mắt
rất kì lạ bước xuống, hình như mỗi bước chân bên dưới đều có một lớp màn sương
mỏng, trông như những con rồng nhỏ. Cô bé bước xuống xong rồi đứng bên cạnh Duy
Hựu, nói là: “Ta biết đệ là ai, nhưng ta không thể nói được.” Duy Hựu ngạc
nhiên nói: “Sao tỉ không thể nói được?” “Bởi vì khi ta đã nói ra, đệ sẽ không
bao giờ sống được như trước.” Rồi quay sang Tiền Quán Thánh, Tiền Quán Thánh
lập tức gật đầu. Dường như cái gật đầu của Tiền Quán Thánh hết sức cung kính,
giống như bên dưới với bên trên chứ không phải là giống như Sư Phụ với đệ tử.
Cô bé gật đầu. Tiền Quán Thánh liền cầm lấy tay của Duy Hựu rồi nhìn mọi người
xung quanh nói: “Sự việc đã đến nước này, dường như là phải có cách giải
quyết.” Lúc đấy Dương Tiên nói là: “Ta biết ngươi định làm gì, nhưng chúng ta
không thể họp ở Thiên Đình một lần nữa, bởi vì nếu họp ở Thiên Đình nhất định
chúng ta sẽ mở đường cho nó ra đời một lần nữa.”
Thực ra chúng ta thường nghĩ nhân gian là
một chuỗi những gì xảy ra ngẫu nhiên, chúng ta sẽ dễ rơi vào nghiệp đức của con
người theo những cách thức mà nghiệp đức được diễn hóa, tạo lập, kiến lập, và
xem là nhân gian gặp những sự vụ đấy thường do nghiệp đức riêng của nhân gian.
Không đơn giản như thế, luôn luôn có những nhân vật lớn hơn đứng sau chủ trì
những sự diễn hóa, đấy là một điểm mấu chốt. Chúng ta cũng thường nghĩ là ở
trong một xứ sở, 84000 pháp môn của nhà Phật, 3600 pháp môn của bên Đạo không
liên quan đến nhau, thực ra cũng không đúng như vậy. Thường đã ở bên trong một
khu vực, trong một xứ sở, xứ sở này nhất định là tồn tại Thiên Đình, đã tồn tại
Thiên Đình nhất định tồn tại các Thượng Thần quản. Bên dưới Thượng Thần bắt đầu
lại có các Thượng Đẳng Thần, tức là những người không thuộc về Thiên Đình nhưng
vẫn chủ trì sự vụ, những gì diễn ra trong nhân gian. Bên dưới các Thượng Đẳng
Thần đấy còn có các Trung Đẳng Thần, rồi còn có các Linh Thần ở các cõi, xứ,
xong dưới đấy còn có Tiên, dưới Tiên còn có các Hà Bá, các Sơn Thần ở các cõi
nữa, cứ như thế phân phân tầng tầng lớp lớp. Thực ra đều có liên quan đến nhau,
đều có quản sự chặt chẽ. Bởi vì nếu không có thì tam giới nhất định
là sẽ loạn. Bởi vì xét đến góc độ nào đấy thì mỗi Vị trong đấy, vật chất của
các Vị ấy chính là bảo trì hoàn cảnh này, nếu các Vị không bảo trì hoàn cảnh
đấy thì sự vật lập tức giải thể. Cũng giống như có người cầm một con dao, con
dao đấy gỉ hay không là chuyện của nó, nhưng phải có người cầm thì nó mới được
cầm, có nhân tố đấy. Cho nên chuyện ở trong nhân gian trước khi Duy Hựu và sư
tỉ của mình giáng thế đã có một ước định là sẽ có một người… Trong một chu kì
thế gian nhất định phải có một người có thể mang giữ được sứ mệnh của nhiều bên
cùng một lúc, và có thể thực hiện được những sự cải sửa ngay ở bề mặt. Chúng ta
đều hi vọng vào người đấy.
Nhưng tại sao sư tỉ của Duy Hựu lại có
thành tựu lớn đến thế? Trong nhất thời rất khó nói ra, nhưng Dương Tiên đã biết
tình huống này hết sức nguy hiểm, hết sức nguy hại. Bởi vì giữa họ, khi mà họ
đã chọn một người, nhất định là có việc, mà đã có việc nhất định là
có mốc thời điểm xảy ra. Chính bởi vì mốc đấy cho nên Không Lộ, Âm Tiên, Dương
Tiên, tất thảy đều tài bồi cho một người, hi vọng là đến lúc đấy có thể thay
đổi như thế. Không phải họ không ngạc nhiên trong việc những bước tiến của Duy
Hựu rất chậm, không đáp ứng được yêu cầu như là họ mong muốn. Trong khi đấy
Tiền Quán Thánh bằng một cách nào đấy đã khai mở giúp cho đại đệ tử của mình có
được một bước tiến rất lớn ở trong Tiên thuật, vật chất gần như đã chuyển thành
Tiên Thể, cho nên có những năng lực rất dị kì, thậm chí vượt lên trên cả Bạch
Vân Cư Sĩ – một người đã tu luyện rất lâu năm. Đối với họ đấy là một điều nhất
thời rất là lúng túng, họ không phải không thể lí giải, nhưng họ rất lúng túng.
Họ lúng túng bởi vì họ đều tự nói: “Ta không thể sai được.” Bởi vì họ biết điều
gì, họ có thể nhìn thấu vật chất, họ có thể nhìn xuyên các cõi, tại sao điều
đấy họ lại không thể biết được. Nên điều đấy đối với họ hết sức dị thường.
Lúc đấy sư tỉ của Duy Hựu mới quay ra nói
với mọi người: “Các ngươi không nhất định là đón ta, nhưng một khi ta đã đến
thì các người đều phải phụng hầu.” Tất cả mọi người trong đấy đều chết lặng.
Thực ra không thể nói một điều gì cụ thể, là bởi vì nếu giả sử Duy Hựu tiếp tục
như con đường mà các Vị ấy đã định, tiếp tục học Tiên thuật, tiếp tục viên
thành các sứ mệnh, thì dù sao Duy Hựu cũng là bên dưới, nhưng một khi Duy Hựu
đã thức tỉnh thì Duy Hựu chính là bên trên. Bởi vì sứ mệnh con người ta, Chân
mệnh, đối với người tu Tiên thì Chân mệnh quan trọng hơn những danh dự bề mặt.
Hôm nay con người ở bề mặt có thể là người này người nọ, có thể mang theo lí
này lí nọ, thế nhưng ở Chân mệnh người ta mới là điều các Vị cao hơn nhìn.
Nhưng một người lúc mà chưa quay trở lại được Chân mệnh thì cũng không được
thừa nhận giống như là mang Chân mệnh đấy, không được thừa nhận giống như là
địa vị mà Chân mệnh đấy có. Cho nên lúc đấy tình thế thực ra rất cấp bách và
gây ra lúng túng cho tất cả các Vị có mặt ở đấy, bởi vì họ đang rất cần bước
tiếp theo. Nhưng nếu như Duy Hựu không phải là người đấy, không phải là người
các Vị ấy đã chờ và không thể thức tỉnh, đấy là đệ tử. Nhưng nếu như cô bé kia
mới chính là người mà họ chờ, mà lại đã thức tỉnh, thì chính là bề trên tối cao
của Tiên Môn. Đấy chính là một trong những sự bí mật khiến cho tất cả những
người gặp Duy Hựu đều tưởng rằng là người đấy và đều giúp đỡ như thế.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ở bên gần sư tỉ
của mình, Duy Hựu nảy sinh một cảm giác rất bất thường, khó chịu, tim mạch bắt
đầu co bóp lại, và trong trí não bắt đầu đau vô cùng, từ trong thẳm sâu hệ
thống xương sống của Duy Hựu bắt đầu có những tiếng lách cách. Mọi người còn
chưa kịp để ý đã thấy Duy Hựu đột nhiên bay thẳng lên trời, từ dưới đôi chân
xuất hiện hai đĩa hoa sen màu đỏ, ánh sáng lấp lánh. Duy Hựu ngửa lên, rống lên
một tiếng giống như tiếng rồng ngâm, và từ bên trong xuất hiện một bông hoa sen
màu đỏ ở trong tâm bay lên nữa, như thế là có ba bông hoa. Nhưng chưa dừng lại,
Duy Hựu lộn thêm một vòng nữa, từ trên đỉnh đầu xuất hiện thêm một bông hoa
nữa, rồi từ trên xương sống xuất hiện thêm hai bông hoa nữa, cứ thế, cho đến
lúc có chín bông hoa dâng lên và bắt đầu nhập lại thành một bông hoa lớn rồi
tỏa ánh sáng xuống. Lúc đấy Duy Hựu giống như ở trong trạng thái mơ hồ, ánh mắt
sáng rực như lửa, rồi nhìn xuống sư tỉ của mình nói là: “Ngươi cũng không thể ở
đây, và ta cũng không thể ở đây. Một khi đã có ta, không thể có ngươi, một khi
đã có ngươi, cũng không thể có ta. Chúng ta không thể phân ly, cũng như không
thể cùng tồn tại”.
Sư tỉ của Duy Hựu cười nhạt, phất tay lên,
chín con rồng bay từ bàn tay lên giống như một ánh chớp, muốn cuộn lại người
Duy Hựu. Thế nhưng chín con rồng đấy không làm sao xâm nhập được vào Duy Hựu,
giống như lúc đấy quanh Duy Hựu có những ánh hào quang của bông sen lửa bảo vệ,
không làm sao xâm nhập được. Trong khoảnh khắc giằng co như thế, bỗng nhiên
xuất hiện một ánh màu xanh đỏ, nó lóe lên một chút và tạo thành một cánh cửa mở
rộng, cùng một lúc hút cả Duy Hựu lẫn sư tỉ của mình vào trong cánh cửa đấy.
Giống như tất cả mọi chuyện diễn tả thì rất lâu, nhưng mọi thứ chỉ diễn ra như
trong một vài chớp mắt, gần như không ai có thể kịp làm gì. Lúc mà cánh cửa
năng lượng đấy xuất hiện, cả hai đều lập tức biến mất.
Lúc mà mọi thứ đã biến mất rồi, Tiền Quán
Thánh mỉm cười nói: “Vậy thì câu chuyện của chúng ta dường như đã đến lúc cần
phải hạ hồi phân giải.” Dương Tiên nói là: “Có muốn phân giải cũng không thể
phân giải nổi, sự tình đã thế chỉ còn trông chờ vào ý Trời.” Nhưng Tam Vị Thánh
Mẫu bàn với nhau xong nói với Dương Tiên và Tiền Quán Thánh: “Sự việc này đích
thực nghiêm trọng, bởi vì chúng ta vốn đã biết đặt định ban đầu là có một,
nhưng lại biến thành hai. Không những là hai mà còn xung đột, không những xung
đột mà còn có thể tiễu trừ nhau. Đấy là những chuyện chúng ta không những không
thể lí giải, mà còn nếu không lí giải nổi có thể để sót hậu họa.” Bởi vì nếu
như có một người khắc tinh của một trong hai người là thật, và người này là
khắc tinh của người nọ, thì đấy chính là vấn đề rất lớn. Bởi vì như thế họ phải
có một nhiệm vụ: tiễu trừ khắc tinh, bảo hộ Tôn chủ.
Hãy để gác tạm chuyện của những bậc Tiên
Nhân đấy ra một chút. Lúc đấy Duy Hựu mới thấy mình đang ngồi kết bằng ở trong
một không gian rộng lớn mênh mông, trắng xóa, gần như không có một niệm gì,
nhìn lướt xa xa giống như thấy những tinh cầu lớn, lúc đấy thấy bên cạnh đối
diện mình là sư tỉ. Sư tỉ mình khuôn mặt hiền ái, hoàn toàn không giống như ở
trong nhân gian, mỉm cười nhìn Duy Hựu nói: “Đệ có sợ không?” Duy Hựu nói là:
“Đệ không sợ. Nhưng tại sao sư tỉ lại định giết đệ?” Sư tỉ của Duy Hựu nói: “Ta
không định giết đệ, nhưng ở bề mặt nhân gian, sự xung đột giữa chúng ta giống
như là tiêu diệt nhau vậy, còn ở nơi đây thì sự xung đột đấy không tồn tại.”
Duy Hựu nói là: “Có ý giết là có ý giết, làm sao lại nói không thể tồn tại?” Sư
tỉ của Duy Hựu nói là: “Bởi vì đệ chưa được khai mở hoàn toàn, chưa hiểu được
lí đấy. Đấy là ở bên gốc thì không có xung đột, nhưng rời khỏi gốc thì có xung
đột, cái người ở trong gốc và rời khỏi gốc, vốn hai điều đấy đã xung đột nhau.
Nếu ở ban đầu là tương hợp với nhau mà rời khỏi gốc thì sẽ biến thành tương
phản với nhau. Ở chỗ tương phản mà còn rời khỏi gốc của sự tương phản, thì bắt
đầu đến triệt tiêu nhau. Nếu đã đến triệt tiêu nhau mà không điều hòa nổi, cũng
không tìm cách quay trở lên nổi, nhất định một mất một còn. Nếu một đã mất thì
một còn lại cũng mất nốt. Đấy là Đạo lí âm dương như thế.” Duy Hựu vừa nghe
điều đấy liền thở dài nói: “Lí đấy đệ hiểu, nhưng cũng không thật hiểu.” Sở dĩ
Duy Hựu nói như thế là bởi vì lí đấy vốn do người khác mang đến, nếu nói là hiểu
cũng đúng, nói không thể hiểu cũng đúng. Bởi vì Duy Hựu chưa từng đột phá lên
khỏi cái tầng của sự hủy hoại nhau, bởi vì Tiên thuật của Duy Hựu mới dừng ở
điểm đấy, ngộ tính thực ra thua sư tỉ của mình rất nhiều.
Duy Hựu đột nhiên lại nhớ ra lại nói, là vì
tính của Duy Hựu vốn trẻ thơ, vốn không có gì quá giữ trong lòng lâu, liền hỏi
sư tỉ mình là: “Làm sao trong một thời gian ngắn, chỉ trong vài năm đó, sư tỉ
có thể đột phá Tiên thuật đến mức này?” Sư tỉ của Duy Hựu lắc đầu nói: “Những
điều nhỏ nhặt không cần nên để ý đến, tiểu tiết sau này đệ đừng lấy làm trọng
tâm, ở trong mọi chuyện cốt ý lấy Đạo lí làm gốc.” Duy Hựu nhất thời cũng không
hiểu ý của sư tỉ mình nói. Thực ra ý của sư tỉ Duy Hựu muốn nói là gì? Chuyện
sư tỉ của Duy Hựu đã thay đổi thế nào, đấy chính là chuyện quá khứ. Hỏi chuyện
quá khứ làm gì, để chuốc lấy thêm chút tình? Đấy chính là tâm ý nhân gian. Bởi
vì đã đến một tầng nhất định thì sư tỉ Duy Hựu, đến một tầng Tiên Thuật nhất
định thì không còn bị ràng buộc bởi những thứ từng trải qua, đấy là lịch trình
quá khứ, những hồ sơ ghi nhận về chính mình, và chỉ có một quá trình đấy là
vươn tới để hoàn thiện các Đạo lí. Vấn đề không phải là tương lai, hiện tại,
quá khứ, vấn đề là đâu là Chân mệnh, và theo Chân mệnh mà nhìn nhận vấn đề thế
nào trong tương quan với Đạo lí. Đấy là vấn đề ở tầng của sư tỉ Duy Hựu. Còn ở
Duy Hựu vẫn đang còn tình, vẫn đang còn cố mong cầu, cho nên điều duy nhất Duy
Hựu có thể ý thức được lúc đấy, đấy chính là rút cuộc làm sao sư tỉ đã thay đổi
đến vậy.
Lúc đấy lại thấy sư tỉ Duy Hựu mỉm cười
nói: “Ta cũng không thể nói cho đệ biết thêm, nếu đệ biết tên ta đệ cũng không
thể như trước. Nhưng chúng ta ở bề mặt vốn không phải là để tiêu trừ nhau, có
điều đã ở bề mặt thì nhất định phải tiêu trừ nhau.” Duy Hựu lấy điều ấy làm hết
sức thắc mắc rồi lắc đầu nói: “Nếu sư tỉ muốn lấy mạng đệ thì cứ việc lấy mạng
đệ, đệ nhất định không chống đối sư tỉ.” Lúc đấy sư tỉ của Duy Hựu lại mỉm cười
bảo: “Nếu như đệ không cố gắng làm những điều mà ở bề mặt đệ sẽ được yêu cầu,
thì nhất định chuyện của chúng ta không chấm dứt. Chúng ta thường nghĩ là trong
sự tương diệt thì cần phải tránh nhưng không biết là trong sứ mệnh, chính ở
trong sự va chạm ấy có thể thức ngộ. Chính ở trong lúc tối hậu giữa đệ và ta
phải có một người thức ngộ, thì người kia cũng được thức ngộ, người thức ngộ
đấy không là ta thì phải là đệ. Nhưng ở bề mặt ta cũng không thể thức ngộ, đệ
cũng không thể thức ngộ.” Lúc đấy Duy Hựu mới giật mình nói: “Vậy đây là đâu?”
Sư tỉ Duy Hựu nói là: “Đây là một không gian phi thời, nó không phải là Linh
giới, nó ở giữa Linh giới và khoảng cách để vượt ra khỏi Tam giới. Đây là một
không gian đặc biệt nằm ở giữa Lục đạo, ở bên ngoài Lục đạo. Chỉ ở nơi này, ta
và đệ có thể từ Chân mệnh mà nói, khi trở về dưới kia, lập tức ta và đệ đều
quên cả.” Duy Hựu lấy làm hết sức kì thú hỏi: “Vậy thì không gian này
là thế nào?” Nhưng tại sao Duy Hựu lại kì thú như thế, đấy chính là bởi vì nói
chuyện một lúc với cả sư tỉ mình là người đã ngộ Đạo, thì Duy Hựu bắt đầu cũng
lây một đặc tính, đấy chính là tính Ngộ Đạo. Thế là Duy Hựu đã chú ý đến đặc
tính của hoàn cảnh, chứ không chú ý đến đặc tính của chính mình. Nếu như Duy
Hựu còn mang tâm thái người thường thì điều Duy Hựu hỏi sẽ là gì, đấy là: “Vậy
thì làm sao đệ thoát khỏi đây?” Nhưng Duy Hựu không hỏi điều đấy, Duy Hựu lại
hỏi là: “Vậy đây là đâu?” Bởi vì đã chú ý đến đặc tính của hoàn cảnh. Chú ý đến
đặc tính của hoàn cảnh, vậy thì có thể đồng hóa với hoàn cảnh, ít nhất Đạo lí
cũng không thấp như người chỉ chú ý đến tình trạng của mình.
Sư tỉ của Duy Hựu mỉm cười nói: “Không sao
cả, đệ chỉ cần đi theo ta đệ khắc rõ.” Nói rồi cầm tay Duy Hựu, họ lập tức đi
đến một không gian, giống như một bước đã đến một nơi mới. Duy Hựu còn chưa kịp
làm quen đã thấy đứng trước một lâu đài kim quang bằng vàng, sáng rực rỡ, ở bên
trong tất cả người hầu đều là những khối vàng di động, trông khuôn mặt họ hết
sức tươi tỉnh, ánh hết sức rạng rỡ. Duy Hựu còn chưa hết bất ngờ đã thấy sư tỉ
mình giật tay một chút, đã ở bên trong, đối diện với một người toàn bộ thân
giống như toàn làm bằng ngọc trai, thân thể sáng bóng như thế, nhưng khuôn mặt
vẫn hết sức đẹp đẽ dễ nhìn. Duy Hựu trong lòng bất giác nổi sinh một chút cảm
tình. Sư tỉ Duy Hựu quay lại nói là: “Đệ chớ nảy sinh cảm tình với người này, ở
trong nhân gian rồi đệ sẽ yêu người này. Có điều là ở đây có thể đệ gặp người
ta như thế.” Duy Hựu muốn nói: “Làm sao có thể gặp người này được, mà ở trong
nhân gian đệ lại chưa từng gặp?” Thế là cô gái kia mỉm cười nói là: “Bởi vì
Chân mệnh của chúng ta đều biết nhau cả. Chúng ta đều biết nhau cả thì rút cục
ở bề mặt chúng ta đều sẽ gặp nhau cả.” Duy Hựu mới nói: “Vậy đây có phải là…”
Duy Hựu chưa nói dứt lời cô gái kia đã gật đầu nói: “Đúng như vậy, đây là Chân
tướng của chúng ta. Bởi vì trong Chân mệnh chúng ta biết nhau thì ở bề mặt
chúng ta nhất định phải gặp nhau, đây chính là duyên phận. Đã định rồi, không
thể không làm, nếu không thể không làm, thì chính chúng ta cũng không yên nữa.
Nhưng một khi chúng ta đã ở đây, chúng ta nhất định ở dưới cũng có hình thế như
thế.”
Duy Hựu đột nhiên vỗ đầu nói: “Không gian
phi thời gian, đệ hiểu rồi. Không gian và thời gian là đặc tính gắn chặt với
nhau, nếu rút một đặc tính ra, thì sẽ biến trở thành không gian phi thời, hoặc
là thời gian phi không. Đấy đều là những nơi không thể tính đếm, không có trôi
chảy, chỉ có Chân mệnh, bởi vì ở nơi không có thời gian và không gian thì Chân
mệnh không diễn hóa nữa. Đây là một trạng thái ngưng động vĩnh cửu.” Cô gái kia
mỉm cười nói là: “Rất tốt! rất tốt!” Vì cô gái dù sao ở trong không gian Linh
giới lúc đấy trông cũng có nét tươi đẹp và già dặn hơn hẳn, nên cô gái nói: “Đệ
hiểu rất đúng. Ở dưới kia đệ sẽ yêu ta thế nào đệ có biết không?” Duy Hựu nói
là: “Đệ không biết, có thể đệ cũng không muốn biết.” Cô gái mỉm cười gật đầu
nói: “Không biết cũng không được, biết cũng không được, chi bằng đợi lúc đấy
hãy hay.”
Sư tỉ của Duy Hựu cười nói là: “Không những
ở dưới kia yêu nhau, đệ sẽ còn cùng cô ta hãm hại tỉ.” Xong rồi Duy Hựu lại nói
là: “Đệ theo danh môn chính phái, không làm chuyện khuất tất, sao có thể hãm
hại người khác?” Sư tỉ lắc đầu nói: “Không phải là đệ cố ý hãm hại ta mà đệ
buộc phải hại ta bằng được. Đấy là số phận của đệ.” Xong rồi Duy Hựu nói là:
“Vậy thì đệ sinh ra có phải là ma phá hoại tỉ không?” Sư tỉ của Duy Hựu liền
đáp: “Không phải là ma phá hoại ta, mà chỉ là nhằm vào ta.” Xong rồi thiếu nữ
kia, thiếu nữ mặt hoa da phấn, người giống như ngọc trai kia, tiếng của nàng
giống như tiếng của gió thổi, du dương giống qua vòm lá, làm Duy Hựu ở trong
không gian lúc đấy cũng hết sức thích tai, cô ta liền nói là: “Không phải như
người này nói, cũng không phải như ngươi nghĩ. Trong chuyện ở nhân gian là như
thế này, hai người tranh nhau một ngôi vị. Ngôi vị đấy thuộc về ai thì người
đấy nắm quyền chủ quản, không thuộc về ai thì người kia buộc phải mất quyền chủ
quản. Người giành được quyền chủ quản đấy có thể khiến cho vinh danh Tiên Môn
chính phái.” Sư tỉ của Duy Hựu thì chỉ mỉm cười, Duy Hựu liền gãi đầu nói: “Có
điều này đệ lại thắc mắc, tại sao ở đây mọi người dường như rất tỉnh táo, riêng
đệ thì không tỉnh táo?” Xong rồi cô gái kia nói là: “Bởi vì chúng ta đều sẵn ở
đây, còn đệ là bị kéo lên đây mới thấy được. Cho nên phần để kéo lên đây, không
để thêm một thời gian nữa nhất định cũng ô yêm chướng khí, làm ô nhiễm không
gian này. Ở đây thì là để đệ biết được rằng chúng ta rồi sẽ có duyên nghiệp
đấy, xuống dưới kia dù quên rồi khi gặp lại vẫn cứ biết mặt nhau.” Sư tỉ của
Duy Hựu thở dài: “Ba chúng ta ở đây nhất định hậu hội hữu kì, còn có ngày gặp
nhau. Có điều gặp nhau ở nhân gian, sứ mệnh hung hiểm, có thể tiêu diệt nhau,
chịu hết thảy đau thương. Dù điều gì chúng ta cũng phải làm.” Rồi cô gái kia
mỉm cười gật đầu, một giọt nước mắt lăn từ trên khóe mắt của thiếu nữ kia
xuống, trông giống như một viên ngọc trai đọng thành hình lấp lánh bảy sắc, cô
ta lại nói: “Dù chúng ta có phải tương tàn nhau nhất định vẫn phải làm được
việc đấy. Đây vốn không phải là việc vì tương tàn, không phải là việc vì chúng
ta, cho nên chuyện gì cần làm nhất định phải làm.” Nói xong không gian bắt đầu
tan biến.
Duy Hựu cảm thấy giống như một giấc mơ, vừa
mở mắt ra đã thấy mình ở một cánh rừng rộng lớn, trên cánh rừng đấy bạt ngàn,
không có ai ở đấy cả. Duy Hựu đang ở trên một cành cây mà cũng không nhớ gì cả.
Duy Hựu rơi bịch xuống đất và cảm thấy giống như mình vừa trải qua một giấc
mộng dài, chỉ còn nhớ loáng thoáng là Bạch Vân Cư Sĩ đã bị đánh hộc máu, Dương
Tiên Sư Phụ đang bảo lựa chọn và lúc đấy có gặp sư tỉ trong một trạng thái hết
sức lạ kì. Còn chưa biết thế nào đã thấy có một người đặt tay ở trên vai nói:
“Đi thôi!”, ngửa mặt lên chính là sư tỉ. Nhưng chính lúc này ở trong lòng Duy
Hựu xuất phát một cảm giác lạ kì, đấy là một tình yêu không thể nói nên lời với
sư tỉ. Có thể nói với những đứa trẻ đấy là điều thật là khó nói, nhưng chúng
cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa là cho dù Duy Hựu tu ở trong Tiên Môn, lâu ngày
không tiếp xúc, tình không phải là nhiều, thế nhưng khi gặp những người tuyệt
tình hơn mình thì những người ít tình hơn lại dễ nảy sinh cảm tình. Đấy chính
là Đạo lí của tình, cái nhiều tình tìm cái ít tình mà trút vào. Phần hoàn toàn
tuyệt tình của sư tỉ khiến cho Duy Hựu không khỏi bị hấp dẫn, cho nên bằng
trong một ánh mắt, Duy Hựu đã vô tình đem sư tỉ của mình chính là thần tượng.
Lúc đấy sư tỉ của Duy Hựu chỉ tay về một
phía gần như bạt ngàn cũng chỉ có rừng cây, không có gì, rồi nói là: “Ở đấy đệ
sẽ gặp người đệ cần gặp, còn lúc này ta phải đi.” Duy Hựu nói là: “Tỉ đi đâu
cho đệ theo với!” Rồi sư tỉ của Duy Hựu nhìn Duy Hựu nói: “Hậu hội hữu kì, ta
và đệ nhất định còn gặp. Chỉ e là ngày rộng tháng dài, có muốn ghi nhớ nhau
cũng không ghi nhớ nổi.” Duy Hựu giật mình nói: “Làm sao mà không ghi nhớ nổi?”
Sư tỉ lắc đầu, chỉ về phía: “Kia là kinh thành Thăng Long, khi đệ về lại, thì
Bạch Vân Cư Sĩ đã đi mất, Dương Tiên tiền bối vẫn còn, còn có cả Sư phụ của đệ
là Tiền Quán Thánh, hãy hỏi ông ta xem nên làm gì. Ở phía sắp tới là phía hung
hiểm của đệ, nhưng vượt qua được mốc hung hiểm đấy, đệ sẽ còn cơ hội gặp lại
ta.” Nói xong giống như một làn gió thoảng biến mất. Duy Hựu chỉ việc chớp mắt
nhưng vẫn cảm giác giống như sư tỉ mình hóa thành một con rồng trắng bay đi
mất.
Chúng ta hãy nói một chút về duyên nghiệp.
Tại sao duyên nghiệp của Duy Hựu lại phức tạp đến thế? Hãy quay trở lại một mốc
ở giai đoạn trước, chúng ta biết là trước khi Bất Tranh giáng thế có một mốc,
có một sự việc xảy ra, đấy là cùng một lúc khi Bất Tranh giáng thế cũng có
người khác giáng thế, nếu nói đúng hơn, cũng có thêm một người khác giáng thế
nữa. Duyên nghiệp của họ rất khó diễn đạt thành lời. Ở trong bề mặt chúng ta
thường quên mất bởi vì bề mặt hiện diện giống như là một lí tính của bề mặt,
cao hơn nữa thì không đúng như thế nữa. Cho nên ở trong bề mặt giống như là
kiểu thế này, ở trong cơ quan thì nghĩ đến một chuyện mà về nhà thì nghĩ đến
chuyện khác, nhưng đã đến cơ quan thì phải nghĩ đến chuyện đấy, còn ở nhà dù có
nghĩ đến chuyện đấy cũng không nghĩ được như đang ở cơ quan. Cho nên khi ở bề
mặt thì chúng ta có ý niệm ở bề mặt, tại bề mặt chúng ta nhớ ra chuyện của bề
mặt, cần làm gì ở bề mặt đều chỉ nghĩ đến chuyện đấy, có muốn nghĩ cao hơn cũng
không duy trì ý niệm được lâu. Những người mà đang còn phải ở tại nhân gian mà
nghĩ chuyện nhân gian, dù có cố nghĩ lại chuyện kiếp trước, dù có mở thiên nhãn
cũng không đủ tập trung để nhớ hết được, đấy là tình trạng chung. Có những
người muốn nhớ được thì nhất định phải tách ra khỏi mọi thứ, còn người đấy một
khi đã nhớ hẳn ra rồi thì không thể sống ở trong thế gian như trước nữa, thậm
chí các Thần cũng không chấp nhận nữa.
Bởi vì đặc điểm của bến mê là gì? Là
Mê. Cho nên người ta không mê thì không được. Điều duy nhất có thể khiến cho
người ta không mê mà ở đấy là gì? Là tiếp tục quên đi mọi thứ, không nhớ được
gì, giống như uống thuốc lú mà vẫn cứ phải làm những việc của mình đang cần
làm, như vậy thì các Linh Thần có thể chấp nhận được. Còn kẻ nào đã nhớ ra hết
rồi thì không được sống như trước nữa, nhất định sẽ gặp tai họa. Bởi vì một
người khi đã nhớ thì tín tức của anh ta bắt đầu phát huy, tín tức vừa phát huy
lập tức lan tỏa khắp các cõi, các tín tức có duyên nghiệp đều lập tức tìm và
nhớ ra được. Còn nếu như anh ta không nhớ ra được, các tín tức kia cũng không
có một sự tương tác thái cực, thì khi gặp nhau dù có gây nạn cho nhau thì cũng
chỉ là gây nạn do cảm giác đấy thôi, chứ không phải là cố tình gây nạn. Nhưng
một khi người này đã nhớ thì tất cả những người khác đều cảm thấy nhớ, họ sẽ
lập tức tìm đến. Cho nên Duy Hựu, người thiếu nữ xinh đẹp thân thể giống như
ngọc trai và sư tỉ của Duy Hựu, ở bề mặt đều không nhớ những gì mình đã thấy ở
trong Linh giới.
Nhưng khả năng có thể xuyên phá để quay trở
về một không gian giao giới giữa Linh giới và xuất Tam giới, để có thể một
không gian phi thời hoặc phi không, đấy là một công năng đặc biệt, công năng
đặc dị. Có thể nhìn thấy Chân mệnh nhưng mỗi lần nhìn thấy Chân mệnh như thế
lại hao tổn dương thọ tại nhân gian, cho nên không phải là điều mà các vị ấy có
thể hướng đến. Mọi người cũng có thể thắc mắc, với những người giống như đã tu
Tiên, tuổi đời đâu có ít, lại phải nói là dương thọ như thế. Không phải, dương
thọ là có dương thọ, đến một lúc nào đấy họ cũng không tiếp tục ở lại nhân gian
được nữa, họ phải giả chết mà đi, không được tiếp tục xuất hiện tại nhân gian
nữa, giống như Bạch Vân Cư Sĩ vậy. Dương thọ là dương thọ.
Rốt cục liệu Duy Hựu có thể phát sinh tình
cảm không? Thực ra rất là khó nói Duy Hựu có thể phát sinh tình cảm hay không,
chỉ có thể nói là, tình của Duy Hựu lúc đấy đã hướng đến một người rồi, nó cũng
là chuẩn bị cho những bi kịch về sau. Nhưng nói nhận định điều này ra sao? Nhất
định điều này là, khi mà Duy Hựu dám thế, bất kể Duy Hựu có phải là Bất Tranh
hay không, bất kể Duy Hựu là Bất Tranh hay người kia là Bất Tranh đều có một sự
thể không thay đổi, hai người này vốn sẵn mặc định có một số phận tương phản ở
bề mặt, chính sự tương phản này gây ra một trạng thái xung đột nhau. Trạng thái
xung đột này, nếu ở bề mặt, chỉ có thể có một biểu hiện đấy là Tình, đã là Tình
thì một trong hai người đấy một người phải mang nặng hơn, một người phải mang
ít hơn. Nhưng nếu như sư tỉ của Duy Hựu đã đạt đến cảnh giới tam hoa tụ đỉnh,
thân thể có thể cưỡi rồng, hóa thành rồng, thành mây trắng mà đi, vậy thì chứng
tỏ phần tình người này đã rất là cạn rồi. Phần tình người này mà đã cạn thì
phần tình người có duyên của mình đương nhiên sẽ nhiều lên, cho nên Duy Hựu
không thể ngăn nổi cảm xúc cảm thấy có cảm tình một cách khó diễn tả với sư tỉ.
Nhưng kì sự chưa chấm dứt ở đấy. Trên con
đường đi khi quay trở về, Duy Hựu không muốn dùng phép thuật liền đi bộ. Nhưng
tại sao người tu Tiên vẫn có thể dùng hình thức đi bộ để đi lại? Bởi vì trong
quá trình đi lại bằng đôi chân, họ tiếp thu và họ hòa nhập với Thiên Địa Âm
Dương nhất. Chính ra người đã tu Tiên xong ngồi thiền chưa chắc đã dưỡng thần
được bằng đi lại ở trên mặt đất, họ có thể cảm giác được trạng thái. Tất nhiên
đi lại của họ cũng không giống như đi lại của người thường, người thường đi là
có động cơ cho nên càng đi càng gấp gáp, thân thể càng suy mỏi, còn người Tiên
đã đi thì ở trong một trạng thái giống như là thiền hành, đều không có sự suy
sụp nào, thậm chí còn giao tiếp với Thiên Địa tốt hơn trước. Lúc đấy bởi vì tâm
trạng đang rối bời, cho nên là muốn định tâm lại Duy Hựu nhất định phải đi bộ.
Đang đi bộ trên đường Duy Hựu gặp một ông
già, hình dung hết sức cổ quái, trên lưng có một cái cục sưng lên trông giống
như là một cái u, giống như là gù nhưng cũng không phải thế, chỉ thấy nó giống
như là một bọc căng mọng bunglên, bên trong giống như là có mủ. Vị này
người nhỏ bé, dựa vào gốc cây, thở dốc nói: “Ta có khối u này, thật là sống
không bằng chết, chi bằng bỏ đi được có phải tốt hơn không.” Duy Hựu nói là:
“Bỏ đi được cụ ạ. Thế nhưng bỏ đi thì mạng cụ không còn nữa.” Duy Hựu lúc đấy
trả lời giống như một điều gì đấy tiên thiên bên trong, giống như không phải là
mình đang nói nữa. Ông già ấy liền nói là: “Làm sao mà ta lại không sống được?
Nếu nó đè nặng ta thế, ta nhất định phải sống được nếu ta bỏ nó đi chứ?” Duy
Hựu nói là: “Khối u lâu ngày giống như đã gắn liền với thân thể, một khi đã
tách ra là tách cả thân thể.” Rồi Duy Hựu lại thở dài nói: “Khi mà đã thành
được một khối lớn như thế này, thì mỗi phần tử ở trong nó, mỗi chủng tử ở trong
nó đều phải nghĩ như thế nào? Đều vẫn tự cảm thấy mình là một phần của thân
thể. Có điều là phần của thân thể này lại không chết được, lại cảm thấy mình tuy
là ở đây, anh em mình đều chết cả, vậy tại sao mình còn sống, nên cảm giác hết
sức buồn bã thê lương, đã buồn bã thê lương nhất định phải gây ra đau đớn. Sự
buồn bã thê lương đau đớn này càng làm cho người ta đày đọa. Chính là ở tình
trong nhân gian mà tích thành một khối u như thế.” Vị kia liền bỗng nhiên đứng
lên cười khanh khách, trong khoảnh khắc khối u biến mất nói là: “Ngươi đã biết
là thể nào lụy tình cũng sẽ khiến cho ngươi suy sụp, sau này chớ có lụy tình.”
Lúc ấy Duy Hựu đột nhiên ngơ ngẩn: “Ta nào có lụy tình, làm sao ta có thể lụy
tình với sư tỉ được.” Vừa nói điều đấy đã cảm thấy người kia biến mất, chỉ còn
là một cơn gió.
Duy Hựu thở dài nghĩ: “Từ nay về sau người
Tiên ta gặp còn nhiều, e rằng số phận chống đối sư tỉ dường như là có thật.”
Duy Hựu thực ra lúc đấy chưa từng chống đối sư tỉ, làm sao nghĩ được mình có
một số phận như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Vừa nghĩ như thế thì đã
cảm thấy ở trên bầu trời có một áp lực kì lạ, giống như mặt trời từ trên Thiên
đỉnh chiếu xuống một luồng rọi sáng, rồi có một con chim phượng bay từ trên
xuống, cất tiếng giống như là tiếng sấm sét, nó không lanh lảnh như tiếng
phượng bình thường, giống như một tiếng sấm sét giáng thẳng vào đỉnh đầu của
Duy Hựu. Rồi thấy trên con phượng đấy hóa ra còn có người cưỡi, có khoảng hơn
100 người nhỏ bé giống như là một hạt đậu cưỡi ở trên đấy, tất cả đều trông
hình dung rất cổ quái, đội một cái mũ trông sáng bóng, sừng có ba viên ngọc màu
đỏ. Cái tiếng thét của con phượng hoàng nghe như sấm đấy hóa ra chính là tiếng
của họ đồng thanh mà hô, rồi lại thấy tiếng họ đồng thanh mà hô thế này:
“Giết nó bằng được!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.