Lâu lâu rồi mấy người anh quen có tìm đến công viên, ở đó họ có một nơi dễ thở để trò chuyện và thiền hành. Tình cờ hoặc không, họ gặp một nhóm tự cho mình là Thiên Thượng. Nhóm này tìm cách đến phá quấy, hãm hại, hoặc đi báo quản lý hồ xua đuổi họ. Anh biết chúng định mượn danh Cha anh để hại họ, hòng đổ tội cho Cha anh, muốn gây chia rẽ, làm chuyện biến dị.
Nên anh im lặng.
Còn mấy người anh quen bỗng không biết đi đâu. Họ phải tránh nhóm "tự xưng" kia để chúng khỏi nhân đó mà đổ lỗi và làm vấy bẩn danh Cha anh. Vì thế một ngày nọ, họ tìm đến những ngôi Chùa, nơi năm nào kiếp nào họ từng ở đó. Không có cách nào khác, rồi cũng chỉ còn Chùa là nơi náu mình tránh một đời ô trọc, quay lưng lại với phường gian ác.
Mỗi kiến trúc Chùa đều là một Tư Tưởng, một Niệm của Thiên Địa. Một khi người ta nhận ra Niệm ấy, thì Niệm ấy liền bừng sáng, kêu gọi linh Thần các cõi, xóa tan Ngũ Trược (Năm điều bẩn đục) ở đời:
- Kiếp trược (tai họa): Mạt thế.
- Kiến trược (nhận thức): Tà kiến.
- Phiền não trược (âu lo): Tam độc.
- Chúng sinh trược (con người nhân gian): chúng sinh không tin quả báo, đắm vào nhân gian, chẳng Ngộ Phật Pháp.
- Mạng trược (sinh mệnh): tham sống, sợ chết.
Những kẻ ô (đen đúa) - trọc (bẩn thỉu) ở đời: Một khi Niệm của Thiên Địa đã phát, thì những kẻ nào là công cụ của tà kiến, tham lam, sân hận, vô minh, đồng tính, bài Thần... đều phải tan biến, tận diệt. Các ngươi đã thấy chuông điểm giờ chưa?
Và anh em, anh em đã ngân vang chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.