1. Con người ta đôi khi chỉ là một nhánh dục vọng be bé, thầm lén ca hát những lời dung tục và tầm thường. Sự dung tục tầm thường được bọc trong cái vỏ đạo mạo giả vờ, đó là thế nhân thường thế. Em xem, có đáng thương không?
2. Xét đến cùng nó chỉ là một kẻ lười biếng, đẫm trong dục vọng, ngoài cái lòng yêu bản thân ra, thì còn có ích gì cơ chứ? Cho nó ngủ tròn trong cái lồng nhỏ, thì nó nằm im thin thít chờ đến giờ được ăn, thậm chí chỉ là chú chó nhỏ tiếng sủa không đủ làm kinh động một con kiến
3. Người anh tin tưởng thật xứng đáng với lòng tin của anh. Họ chẳng vướng vào giả tướng, mà bọn ngu thường chỉ biết đến giả tướng thế gian, lấy thế gian làm tiêu chuẩn. Họ biết thế nào là Đại Nghĩa, mà bọn dốt thường chỉ biết đến Lợi ích cá nhân. Họ biết thế nào là Tận Tâm và Hành sự, mà lũ nát chỉ biết đến thứ tự ái nho nhỏ
Khi anh mở mắt nhìn Bầu Trời và Vũ Trụ
Em hãy cố gắng theo hướng tay anh chỉ mà vươn lên từ mặt Đất
Đừng vướng bụi trần
Đừng chìm lấp trong cát bụi
em nhé!
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019
Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2019
Điều có và điều Cần
Trong khi ta cực lực vất vả, tìm cách thực thi việc cần thực thi, các ngươi chỉ lo nghĩ về bản thân. Các ngươi chỉ có trong đầu được mất, sự dằn dỗi, sự ích kỉ, sự dốt nát, sự ngu xuẩn của mình.
Các ngươi trách thân trách phận trách cả TA vì chút lợi ích nhỏ nhoi ít muộn phiền của các người không được giải tỏa. Rằng cha mẹ con cái anh chị em bạn bè đồng nghiệp cấp trên của các người không đáp ứng các ngươi, không vừa lòng các ngươi, vì thế các ngươi được quyền khóc lóc giải trí vui chơi cho thỏa?
Các ngươi nghĩ rằng chút cảm giác cỏn con mình có, vài thứ dục vọng tầm thường đáng phỉ nhổ, những tâm lý bạc nhược sặc mùi bẩn thỉu của mình là đúng đắn, có lý, đáng được tưởng thưởng và đáp ứng?
Rằng tại sao các ngươi đã nghĩ đến cái gì đó tốt đẹp vậy mà vẫn không có được điều mình muốn?
Các ngươi cũng chỉ là những gì các ngươi muốn!
Cốt thỏa mãn cái hèn hạ đê tiện trong mình.
Ta thật khinh bỉ vô cùng
Các ngươi thật chẳng khác nào một hạt cát thế gian
Vậy mà đã có lúc ta nhìn các ngươi như bụi vàng
Các ngươi trách thân trách phận trách cả TA vì chút lợi ích nhỏ nhoi ít muộn phiền của các người không được giải tỏa. Rằng cha mẹ con cái anh chị em bạn bè đồng nghiệp cấp trên của các người không đáp ứng các ngươi, không vừa lòng các ngươi, vì thế các ngươi được quyền khóc lóc giải trí vui chơi cho thỏa?
Các ngươi nghĩ rằng chút cảm giác cỏn con mình có, vài thứ dục vọng tầm thường đáng phỉ nhổ, những tâm lý bạc nhược sặc mùi bẩn thỉu của mình là đúng đắn, có lý, đáng được tưởng thưởng và đáp ứng?
Rằng tại sao các ngươi đã nghĩ đến cái gì đó tốt đẹp vậy mà vẫn không có được điều mình muốn?
Các ngươi cũng chỉ là những gì các ngươi muốn!
Cốt thỏa mãn cái hèn hạ đê tiện trong mình.
Ta thật khinh bỉ vô cùng
Các ngươi thật chẳng khác nào một hạt cát thế gian
Vậy mà đã có lúc ta nhìn các ngươi như bụi vàng
Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2019
Cứng lòng lên
Cứng lòng lên, nghiến răng lại, những ngón tay con đang đâm vào đau đớn vật lộn ở đời
Đừng lùi bước, chính con là ánh sáng cứu rỗi bóng đêm, và khiến bóng đêm quỳ xuống phục tùng
Hãy mỉm cười, chúng ta đã tiến gần NƠI ẤY rồi
Vài bước chân nữa thôi
Cứng lòng lên
Đừng lùi bước
Hãy mỉm cười
Đừng lùi bước, chính con là ánh sáng cứu rỗi bóng đêm, và khiến bóng đêm quỳ xuống phục tùng
Hãy mỉm cười, chúng ta đã tiến gần NƠI ẤY rồi
Vài bước chân nữa thôi
Cứng lòng lên
Đừng lùi bước
Hãy mỉm cười
Thứ Tư, 12 tháng 6, 2019
Sống Đời rất dễ
Mấy ngày này đi lại giữa con người, toàn con người đen nhánh, anh nghĩ
làm người thật ra rất dễ
cũng là rất khổ
Con người đỏng đảnh hoặc điên loạn trong những cảm xúc của mình. Và thật ra không có gì nhiều hơn mớ cảm xúc bóng bảy lúc nào cũng tỏ ra óng ánh đó
Con người chỉ là một cái móc nhỏ thả xuống ao hồ đời nó, rồi cậy nhờ một hi vọng câu vớt lấy sự sung sướng mà sẵn lòng ngâm đắm trong bùn lầy
Anh vẫn nhìn họ từ phía kia của sự sống
Thấy họ va đập và lịm đi. Tắt thở giữa lòng đố kị và bao nhiêu sự điên loạn của Tình
Chẳng là gì cả
Còn không bằng viên đá nọ, lăn lóc trên đường anh đi. Mà lúc anh bước qua, nó đã khóc mà rằng:
"Xin Ngài dẫm lên con
Cho con được Ngài dẫm lên"
Đời rất dễ sống
Làm con người cõi đời có khó đâu...
làm người thật ra rất dễ
cũng là rất khổ
Con người đỏng đảnh hoặc điên loạn trong những cảm xúc của mình. Và thật ra không có gì nhiều hơn mớ cảm xúc bóng bảy lúc nào cũng tỏ ra óng ánh đó
Con người chỉ là một cái móc nhỏ thả xuống ao hồ đời nó, rồi cậy nhờ một hi vọng câu vớt lấy sự sung sướng mà sẵn lòng ngâm đắm trong bùn lầy
Anh vẫn nhìn họ từ phía kia của sự sống
Thấy họ va đập và lịm đi. Tắt thở giữa lòng đố kị và bao nhiêu sự điên loạn của Tình
Chẳng là gì cả
Còn không bằng viên đá nọ, lăn lóc trên đường anh đi. Mà lúc anh bước qua, nó đã khóc mà rằng:
"Xin Ngài dẫm lên con
Cho con được Ngài dẫm lên"
Đời rất dễ sống
Làm con người cõi đời có khó đâu...
Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019
Sự bao dung vô tận
Thật ra, những người đi cùng anh phải rất cứng mạnh
Ở chỗ anh không có lời hứa giàu có, tiền bạc xúng xính
Không có ve vuốt ân tình
Càng không có tương lai vinh quang nào cả
Không phải chỗ của một đám người giả tạo tôn tinh nhau. Ở chỗ anh chỉ có sắt đá, đôi khi gần như cay nghiệt, lắm lúc là lửa đỏ thiêu đốt
Ở chỗ anh những kẻ bạc nhược co mình lại và chết, xác chúng đen đúa và tan ra thành vụn rồi biến mất
Ở chỗ anh những kẻ tự lừa mình bốc cháy như đuốc, gào thét và vùi trong đất bỏng
Và nữa, những kẻ dốt nát sợ hãi như thể sắp chết chìm dưới đáy đại dương
Vậy mà anh vẫn thương chúng
Như thể cát bụi cũng đáng sống
Vậy mà, chúng chẳng thể tự thương mình
Chỉ có thể là một nhúm nhân gian đen đủi và mê muội
Chết dưới một tầng đất nặng nề
À,
Còn những người nắm tay anh
Sẽ cùng anh trở về!
^^
Ở chỗ anh không có lời hứa giàu có, tiền bạc xúng xính
Không có ve vuốt ân tình
Càng không có tương lai vinh quang nào cả
Không phải chỗ của một đám người giả tạo tôn tinh nhau. Ở chỗ anh chỉ có sắt đá, đôi khi gần như cay nghiệt, lắm lúc là lửa đỏ thiêu đốt
Ở chỗ anh những kẻ bạc nhược co mình lại và chết, xác chúng đen đúa và tan ra thành vụn rồi biến mất
Ở chỗ anh những kẻ tự lừa mình bốc cháy như đuốc, gào thét và vùi trong đất bỏng
Và nữa, những kẻ dốt nát sợ hãi như thể sắp chết chìm dưới đáy đại dương
Vậy mà anh vẫn thương chúng
Như thể cát bụi cũng đáng sống
Vậy mà, chúng chẳng thể tự thương mình
Chỉ có thể là một nhúm nhân gian đen đủi và mê muội
Chết dưới một tầng đất nặng nề
À,
Còn những người nắm tay anh
Sẽ cùng anh trở về!
^^
Thứ Ba, 7 tháng 5, 2019
Không phải sao?
1. Nó nghe đến thế gian là vừa đắc chí lại vừa sợ hãi, quỳ dưới chân anh nhưng mắt vẫn liếc mấy hạt bụi nhỏ vô năng. Anh đã đạp lên nó, thì nó còn vụn hơn tro tàn. Tuy vậy nhìn nó vừa quỳ vừa khẩn thiết, sợ hãi lại hèn hạ, anh thấy thật không đáng liêc nhìn
2. Họ tuy ai nấy quỳ lạy, vậy mà lòng ngập tư tâm. Nhưng cơ hội cho chúng nó, ai dám xả thân buông tâm mà nhận, thì anh đều cho đắc cả. Một hạt bụi anh ban, cũng quý giá hơn vàng bạc thế gian, họ khắc biết thế
3. Về những kẻ độc ác, thì giờ chúng đến nổi lên một ý niệm còn vỡ tim thủng mật. Nói thật, kẻ nào đem ác tâm mà vu hãm đồn thổi người khác, đều sẽ bị nghiền nát, đến nỗi sợ cả thở
4. Một chặng đường như thế, em giờ đã tinh tươm quyết liệt, thật đáng, không phải sao?
2. Họ tuy ai nấy quỳ lạy, vậy mà lòng ngập tư tâm. Nhưng cơ hội cho chúng nó, ai dám xả thân buông tâm mà nhận, thì anh đều cho đắc cả. Một hạt bụi anh ban, cũng quý giá hơn vàng bạc thế gian, họ khắc biết thế
3. Về những kẻ độc ác, thì giờ chúng đến nổi lên một ý niệm còn vỡ tim thủng mật. Nói thật, kẻ nào đem ác tâm mà vu hãm đồn thổi người khác, đều sẽ bị nghiền nát, đến nỗi sợ cả thở
4. Một chặng đường như thế, em giờ đã tinh tươm quyết liệt, thật đáng, không phải sao?
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019
Thế gian
Anh thấy nó gào thét như một hòn đá nhỏ, ngây dại như nhánh cỏ non bị đập vào vách núi. Trong một khoảnh khắc đau đớn nó tưởng cú đập đó làm nên danh dự nó, nó hét lên xanh xao như màu phai nhạt.
Anh có nhiều thân, nên nhìn nó như một hạt cát, tan tành khi gặp phải những cơn gió sớm mai. Thế gian kết bởi cỏ úa, nên có màu tàn. Hay là vì thế gian lợp bằng cát cháy, nên có mùi khét? Có thể, có lẽ và có nên? Có thêm những màu ngất ngưởng, rơi vào một miền tất bật bằng phẳng. Nơi đó có nắng không nhỉ? Có nắng thì sao có như màu mưa không nhỉ?
Có tơ tình như chỉ đỏ đan? Có một ngàn nỗi nhớ hay một nghìn niềm đau? Có kiếp sau hay có kiếp này? Có mây hay có điều gì khác nữa?
Ta biết ngươi chỉ bừng như ngọn lửa, vì bỗng nhiên bị bắt cháy hừng hực. Và trong cái chừng mực ngây ngất đời, ngươi như một kẻ mất lời cố hát một bài xiêu vẹo. Ta nhìn ngươi như con chó nhỏ đòi rú như bầy sói, rồi tự mình chạy theo cái đuôi của mình và đâm đầu vào một hố cát. Cái ước mơ vùng vẫy thảo nguyễn tan nát trong vài miếng thức ăn giả tạo đặt bên cái chuồng xập xệ mùi tệ bạc.
Ta chỉ có một điều ấp ủ, ngươi không thể định giá nổi bằng thế gian này. Thế gian của ngươi bạc thếch và tủn mủn. Vũ trụ mà ta ngự trong đó óng ánh những tinh vân nguyên thủy nguyên tử rực rỡ như một triệu bông hoa đang ca hát.
Con thuyền lớn của ta chở những người mở mắt. Ngươi sẽ mãi mù lòa hay sẽ được soi sang đây? Trong thế gian này?
Anh có nhiều thân, nên nhìn nó như một hạt cát, tan tành khi gặp phải những cơn gió sớm mai. Thế gian kết bởi cỏ úa, nên có màu tàn. Hay là vì thế gian lợp bằng cát cháy, nên có mùi khét? Có thể, có lẽ và có nên? Có thêm những màu ngất ngưởng, rơi vào một miền tất bật bằng phẳng. Nơi đó có nắng không nhỉ? Có nắng thì sao có như màu mưa không nhỉ?
Có tơ tình như chỉ đỏ đan? Có một ngàn nỗi nhớ hay một nghìn niềm đau? Có kiếp sau hay có kiếp này? Có mây hay có điều gì khác nữa?
Ta biết ngươi chỉ bừng như ngọn lửa, vì bỗng nhiên bị bắt cháy hừng hực. Và trong cái chừng mực ngây ngất đời, ngươi như một kẻ mất lời cố hát một bài xiêu vẹo. Ta nhìn ngươi như con chó nhỏ đòi rú như bầy sói, rồi tự mình chạy theo cái đuôi của mình và đâm đầu vào một hố cát. Cái ước mơ vùng vẫy thảo nguyễn tan nát trong vài miếng thức ăn giả tạo đặt bên cái chuồng xập xệ mùi tệ bạc.
Ta chỉ có một điều ấp ủ, ngươi không thể định giá nổi bằng thế gian này. Thế gian của ngươi bạc thếch và tủn mủn. Vũ trụ mà ta ngự trong đó óng ánh những tinh vân nguyên thủy nguyên tử rực rỡ như một triệu bông hoa đang ca hát.
Con thuyền lớn của ta chở những người mở mắt. Ngươi sẽ mãi mù lòa hay sẽ được soi sang đây? Trong thế gian này?
Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2019
Ranh giới
Tính anh ngày càng khắt khe. Không kìm được cái việc bắt bẻ người ta phải thế này thế nọ.
Đến khổ, anh không kìm nổi cơn điên nhìn những kẻ đắm chìm sắc dục đánh mất mình. Chúng vừa đáng khinh vừa đáng buồn.
Anh luôn gạch tên chúng khỏi tâm trí khi đến lúc. Chúng không có tên trong chỗ của anh nữa rồi.
Nhưng thôi, đó lại là một chuyện khác.
Đến khổ, anh không kìm nổi cơn điên nhìn những kẻ đắm chìm sắc dục đánh mất mình. Chúng vừa đáng khinh vừa đáng buồn.
Anh luôn gạch tên chúng khỏi tâm trí khi đến lúc. Chúng không có tên trong chỗ của anh nữa rồi.
Nhưng thôi, đó lại là một chuyện khác.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)