1. Thật ra thì, nó đã khốn đốn lắm rồi, chỉ cần cất tay là nó rơi vào bãi rác, đọa xuống bùn sâu, chìm trong cát bỏng. Có điều cho mọi người thấy rõ, là để thấy rõ mọi người. Bình nhật nói tín tâm lý trí, lòng dạ thuần thành, thử xem đến khi trong nhà có chuyện, thì sẵn lòng mà hành sự hay không?
2. Hoa không nở hoa, thì chính là cây hại. Nếu đến cây hại còn có hoa, thì hoa không nở hoa kia thật độc địa. Phường độc địa ấy, anh tiện tay là có thể bẻ vứt vào lò rèn, giơ búa đập cho đến lúc cát bụi cũng lớn lao hơn nó. Sở dĩ để cho nó trơ trơ ở đó, là muốn cho người đời biết, kẻ ác-ý ác-tâm đê hèn bần tiện, miệng lưỡi tuy nhổ bùn phun máu thế, hóa ra không cần ai động vào nó cũng tự héo rữa.
3. Không ai xé áo lành mà đi vá áo rách, không phải vì cái áo lành hay rách, vì lành hay rách đều là áo. Người ta không xé cái áo lành, là vì tính-lành ấy chẳng nên thành tính-rách. Áo rách đã không thể vá, thì nên xé ra mà hủy bỏ, phòng khi có kẻ phải đọa vào chỗ rách. Này, em đừng sợ tự dưng lại mang lấy áo rách, kì thực anh đã xé nó rồi, nó động thân lập tức thấy mình nát bấy. Anh chính là muốn em đừng để áo mình rách, đến mức phải xé bỏ.
4. Anh bảo nó nở hoa đi, tất nó nở ra, lại còn kết trái. Nó mà chẳng kết trái, thì đã đổ gãy hoặc bị người đời xé nát rồi. Nên nói rằng trong vũ trụ còn có cái lý báo ứng phía trên, nhân quả ở giữa, nghiệp đức ở trong, duyên nợ ở dưới. Đều là trong an bài, có gì đâu em phải nghĩ.
5. Nên mặt trời chưa lặn, nó đã chết rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.