Mỗi lần con vấp ngã
Con gọi tên Ngài đến mệt lả
Con quỳ xuống cầu nguyện với lặng im
Thấy mình chìm trong mênh mông miên viễn...
Con thấy bóng mình hằn trên đường xa
Liệu mai này con có đến đích không Cha?
À, con không nên hỏi những câu như vậy
Ngài đã bảo con,
"Ngươi là con Ta"
Cha ơi chân con ứa máu cả rồi
Ngón chân hình như không bám được vào đất
Con có được quỵ ngã không Cha?
Chỉ một lúc thôi, rồi con chợp mắt
Chỉ một chút thôi, rồi con thức giấc
Có được không thưa Cha?
Cha ơi nếu Cha ngự trong lặng im
Người có lắng nghe con không?
Con thường đi đường và sa vào trống rỗng
Định tìm trong hư vô một hào quang lồng lộng
Định ôm trong tay ân huệ mênh mông
Nhưng con chỉ ôm được thinh không
Cha ơi, Cha có đó không?
Cha ơi con ngã mất rồi
Chân con mỏi lắm, sức con kiệt lắm
Người ta đi trăm dặm, con chỉ bước bấy nhiêu
Sao con lại gục ngã hả Cha?
Con là con Cha cơ mà, Cha bảo vậy cơ mà?
Sao chiên của Ngài đóng đinh con
Sao con bị đóng đinh trên thập giá?
Cha ơi, sẽ ra sao nếu con không ngã?
Sẽ ra sao nếu mỗi lần cầu nguyện trên những ngọn đồi lạnh lẽo
Con được nghe tiếng Cha?
Con được biết Ngài không ở xa
Mà ở ngay bên con
Ngay trong con
Sưởi ấm khi con lạnh
Ban an lành khi con âu lo?
"Con của Ta
Con là con Ta"
Vâng thưa Cha
Có phải khổ đau này là để được nghe tiếng Ngài?
Có phải bi ai này là để được trông thấy Ngài?
Như mọi quyền năng con được ban để vinh danh Ngài?
Thưa Cha con sẽ không hỏi nữa
Con sẽ hóa thành Lửa Trời, giáng xuống kẻ mạo danh Cha
Con sẽ hóa thành Ánh Sáng, bay lên phụng dưới chân Cha
Con sẽ hóa thành Cầu Nguyện, tụng ca Cha
Con sẽ hóa thành
Con Cha
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.