Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Ngày Chúa Giáng sinh

Mỗi lần con vấp ngã
Con gọi tên Ngài đến mệt lả
Con quỳ xuống cầu nguyện với lặng im
Thấy mình chìm trong mênh mông miên viễn...

Con thấy bóng mình hằn trên đường xa
Liệu mai này con có đến đích không Cha?
À, con không nên hỏi những câu như vậy
Ngài đã bảo con, 
"Ngươi là con Ta"

Cha ơi chân con ứa máu cả rồi
Ngón chân hình như không bám được vào đất
Con có được quỵ ngã không Cha?
Chỉ một lúc thôi, rồi con chợp mắt
Chỉ một chút thôi, rồi con thức giấc
Có được không thưa Cha?

Cha ơi nếu Cha ngự trong lặng im
Người có lắng nghe con không?
Con thường đi đường và sa vào trống rỗng
Định tìm trong hư vô một hào quang lồng lộng
Định ôm trong tay ân huệ mênh mông
Nhưng con chỉ ôm được thinh không
Cha ơi, Cha có đó không?


Cha ơi con ngã mất rồi
Chân con mỏi lắm, sức con kiệt lắm
Người ta đi trăm dặm, con chỉ bước bấy nhiêu
Sao con lại gục ngã hả Cha?
Con là con Cha cơ mà, Cha bảo vậy cơ mà?
Sao chiên của Ngài đóng đinh con
Sao con bị đóng đinh trên thập giá?

Cha ơi, sẽ ra sao nếu con không ngã?
Sẽ ra sao nếu mỗi lần cầu nguyện trên những ngọn đồi lạnh lẽo
Con được nghe tiếng Cha?
Con được biết Ngài không ở xa
Mà ở ngay bên con
Ngay trong con
Sưởi ấm khi con lạnh
Ban an lành khi con âu lo?

"Con của Ta
Con là con Ta"

Vâng thưa Cha
Có phải khổ đau này là để được nghe tiếng Ngài?
Có phải bi ai này là để được trông thấy Ngài?
Như mọi quyền năng con được ban để vinh danh Ngài?

Thưa Cha con sẽ không hỏi nữa
Con sẽ hóa thành Lửa Trời, giáng xuống kẻ mạo danh Cha
Con sẽ hóa thành Ánh Sáng, bay lên phụng dưới chân Cha
Con sẽ hóa thành Cầu Nguyện, tụng ca Cha
Con sẽ hóa thành 

Con Cha


Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

Phù Vân, Thế gian (08)

Quay trở lại cái mốc mà, lúc đấy Duy Hựu, Dương Tiên với Bạch Vân Cư Sĩ cùng với các Hộ pháp, tất cả mọi người đều đang ở trong một trạng thái gần như đến giai đoạn đối địch. Đó là một mốc rất quan trọng, bởi vì trong những cuộc đấu phép thì không bao giờ lại nên biến thành tình trạng đối địch, ngay cả những công phu tu luyện võ công, thì mọi người chỉ là cái tranh đấu đấy, chứ không phải là đối địch, tức là không coi người kia là địch thủ. Nhưng đến một điểm nhất định, giả sử phải thật sự coi người kia là địch thủ, thì đấy chính là một giai đoạn, đấy chính là một mốc mà những cái duyên nghiệp sẽ được tích lũy. Vì người tu Đạo không tích thêm nghiệp, có thể tích thêm duyên chứ không tích thêm nghiệp, do đấy nếu như biến trở thành một nghiệp thì đấy là chuyện rất nguy hiểm. Thế nhưng áp lực của Bạch Vân Cư Sĩ và các vị Hộ pháp kia, gần như chính là để bức cho bằng được tình trạng biến thành đối địch.
Nếu người dưới có thể bức được người trên, đấy sẽ thành cái tội lỗi rất là lớn, vì người dưới nguyên tắc không được bức người trên. Cũng đơn giản như việc khi mọi người đứng trước một bàn thờ, một Điện Thờ, hay là đứng trước các vị Thần, mọi người không được chất vấn, không được lôi kéo, không được làm việc gì cả, không được xếp ngang hàng với họ… Bởi vì tất cả điều đấy đều ngang với bất kính. Nên nếu đến cái mức gây ra tội giết La Hán, làm chảy máu Phật, thì tội đấy không thể tha được. Lúc đấy nếu phe Bạch Vân Cư Sĩ có thể bức Dương Tiên đến chỗ phát sinh một ý tưởng đối địch, thì bên Bạch Vân Cư Sĩ cũng là tội nghiệt không để đâu cho hết, và Đạo hạnh của Dương Tiên cũng theo dòng nước mà trôi. Ở tầng của Dương Tiên, một niệm sa ngã là không cứu vãn được. Bởi vì khi đối địch với một người, thì đã sẵn bằng người đấy rồi, chính là tầng thứ như nhau, cho nên chuyện lúc đấy hết sức khẩn cấp. Khẩn cấp là bởi vì Dương Tiên không chỉ bảo vệ mình, thực ra thì đúng như trong Tiên Môn, “Tiên bảo kì thân”, có rất nhiều nghĩa, nhưng nghĩa đầu tiên và nghĩa căn bản nhất đấy là Thân này là Tiên bảo. Trong việc tu luyện, cho dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải bảo vệ mình chính là vì Đạo. Đây là một cái lí rất là tinh tế mà thực ra đòi hỏi một lí trí rất vững mạnh để biết chuyện này. Người ta bảo vệ thân mình được, thì đấy chính là đang bảo vệ quá trình phụng sự Đạo, người nào không bảo vệ được mình, thì xem như quá trình phụng sự này là không đảm bảo.
Quay trở lại lúc đấy, lực lượng của Bạch Vân Cư Sĩ đều dồn rất mạnh rồi, và Dương Tiên cũng đến cái lúc là muốn bảo vệ Duy Hựu và nhà vua thì đều phải dùng Thần lực của mình, và nếu thế thì phải huy động Thần lực ở một mức quá đáng... Là bởi vì thế này, người ta có một thang độ khi người ta đấu tranh với nhau, cái cuộc đấu này cứ lên đến một mức, lên một mức, lên một mức, mỗi lúc một ghê gớm. Đầu tiên chỉ là đọ, tức là so sánh cái sức lực, sau đấy là bắt đầu tương đấu, tức là hai bên thực sự bắt đầu có cái thắng thua, rồi lên cao một mức nữa, nếu như trở thành đối địch thì đấy là phải đến một cái mức nhất định như thế. Nhưng cường lực mà Dương Tiên sử dụng ngày càng tăng cao lên là để duy trì tình huống và cũng để bảo vệ hai người kia. Nếu như Dương Tiên bảo vệ hơn nữa, thì sẽ thành bao bọc chuyện không phải của mình, và nếu bảo vệ hơn nữa, bao bọc chuyện không của mình chưa phải là hết, mà còn đẩy cái năng lượng khiến nó trở thành đối địch với Bạch Vân Cư Sĩ. Lúc đấy Dương Tiên chỉ cần tăng thêm một lượng năng lượng nữa, thì đã thật sự được coi là đối địch rồi. Đấy chính là một quá trình mà đến một mức độ nhất định thì không thể được gia lực thêm, hễ thêm là biến chất. Cho nên đối với người tu Đạo, điều mấu chốt đấy là, với việc nào có thể xử lý với việc đấy đúng như nó nên là, xử lý quá cực đoan hoặc là bất cứ cái ý hướng nào, đều sẽ khiến cho chuyện đấy trở nên biến tướng đi rất tồi tệ. Cho nên ở trong mọi việc đều phải có sự khéo léo để từng bước, từng chừng, từng mực, có thể chuyển hóa nó được.
Lúc đấy cường lực của Bạch Vân Cư Sĩ thực ra có một chút ý là cý gây ra chuyện lớn. Bạch Vân Cư Sĩ ông ấy bắt đầu đã không sợ cái hậu quả của chuyện đấy nữa rồi, mà muốn bức cho Dương Tiên phải lùi bước được. Đấy là vì trong đầu ông có tính toán thế này, ông cho rằng Dương Tiên là bậc đạt Đạo, tất là sẽ vì Đạo hạnh của mình mà không bao quản chuyện người khác, tất sẽ vì Đạo, chứ không vì mình. Đấy là chuyện ông tính toán trước, vì ông ấy đã tính là sứ mệnh nào cũng không bằng tu viên mãn. Cho nên nếu như Dương Tiên bỏ dở mức tu luyện bây giờ, hạ xuống một cấp, một tầng, thậm chí hạ xuống nhiều cấp, nhiều tầng như thế, thì chuyện đấy bản thân Dương Tiên là không chấp nhận nổi. Cho nên Bạch Vân Cư Sĩ cứ dấn tới một bước, khiến cho các lực lượng này trở nên hung hãn một chút, là bởi vì nếu có sát ý đối đầu địch, thì bên kia cũng sẽ phải có một sát ý tương tự.
Lúc đấy hai bức tường vật chất của Bạch Vân Cư Sĩ với Dương Tiên giao nhau, thì các lực lượng vật chất của Bạch Vân Cư Sĩ mang tính hung hãn đối đầu rồi, thì bên kia sẽ có các thái cực tương tự hình thành để nó chống lại điều đấy. Chính là bởi vì hiểu được điều này cho nên là cái việc Dương Tiên bắt đầu chuyển dần sang trạng thái đối địch là chuyện rất nguy hiểm. Thêm một chút nữa, thì lần này Dương Tiên Đạo hạnh cũng rớt, mà lần này Bạch Vân Cư Sĩ và các vị Hộ pháp kia cũng vĩnh bất tái phục, nói chung là sẽ mất đi rất nhiều điều ở trong một chuyện như thế. Nhưng hai bên đều cho rằng mình đang bảo vệ cái lí của mình, tuyệt đối không thấy là mình sai, cũng không lưu tâm đến bản mạng của mình.
Lại kể lúc đấy ba vị Chưởng môn đều tiến vào. Khi ba vị ấy tiến vào, một người mặc áo xanh, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đỏ, tất cả chói lòa trong ánh sáng của họ, họ tỏa rực rỡ ra lấp lánh, đấy chính là tam vị Chưởng môn, đấy chính là Tam Tòa nổi tiếng ở trong Nội Đạo Tràng. Bởi vì các vị đi theo kia ngoài các phái khác thì còn rất đông đảo các Hộ pháp của phái Nội Đạo Tràng. Tất cả mọi người của phái Nội Đạo Tràng nhất lượt quỳ xuống. Bạch Vân Cư Sĩ nhếch mép cười nói: “Ba vị đến cũng đúng lúc quá nhỉ!”
Bởi vì ý của ông, đấy là đáng lẽ phải đến sớm hơn để có thể bắt được cái đứa bé kia hơn là xảy ra một cuộc đọ sức, còn khi đã xảy ra một cuộc đấu pháp lực, thì dù gì cũng không thể vãn hồi. Cho nên ở trong người tu Đạo luôn luôn phải giữ pháp lý vô tranh. Nếu như thật sự có thể vô tranh, cái ý của người ta không phải là tranh, thì mọi chuyện sẽ tốt, lúc đấy dù gia cường lực để làm gì cũng không phải là tranh. Nó giống như thế này này, khi mọi người dùng cái búa đập một cái đinh lún xuống, thì cái lực lúc đấy được gọi là một cái lực để gia cố, và nó không mang ý tương tranh. Cho dù về mặt vật lý thì cái đinh đấy nó sẽ đẩy ra một cái lực nó tương đương với lực cái búa đập vào. Cái lực nó sẽ được tản bớt ở trên cái tường, thế nhưng mà cùng một lúc cái phản lực từ dưới nó sẽ dâng lên. Thế nhưng nếu người không có ý tranh, vật chất là không tranh thì nó sẽ không có phản lực đấy, cho nên duyên nghiệp nó sẽ không hình thành theo kiểu đấy, và nó chính là mấu chốt của cái việc là người tu có thể đem cái ý chí, đem cái sinh mệnh của mình đặt vào chỗ Chân Thiện hay không. Nếu đặt được vào thì không bao giờ có kẻ thù, theo nghĩa đen, không bao giờ có kẻ thù. Và thường là người ta sẽ thương yêu kẻ thù như thể thương yêu các vật chất của mình, dạng như thế. Nhưng đấy là một cái lý trong tu luyện.
Bạch Vân Cư Sĩ dù sao đến lúc đấy cũng đã trót bộc lộ cái ý hung hãn rồi, cho nên ông ấy thấy cái việc ba vị Chưởng môn kia đến muộn là một vấn đề mà ông không chấp nhận nổi. Thực ra thì cũng không hẳn là không chấp nhận nổi theo nghĩa xấu, chỉ có thể nói là, ông thấy trong lòng thật không thoải mái. Tại sao ông lại thấy không thoải mái? Mọi người mới nghe thì có thể cho là vô lý, nhưng ở trong Tiên sự thì có sự không thoải mái đấy, đấy là vì thời khắc ở trong Tiên sự đều chính xác phi thường, mọi người đều có thể xuất hiện đúng lúc đúng chỗ, cho nên lúc đấy ba vị Chưởng môn xuất hiện đúng ở nơi đấy, chính là bởi vì phải xuất hiện đúng ở lúc đấy, họ đã đến đúng vào lúc đấy mà đến chứ không phải là lúc khác. Cho nên đối với Bạch Vân Cư Sĩ lúc đấy chuyện quả thực không vừa ý.
Lúc đấy Bạch Vân Cư Sĩ còn chưa kịp cất tiếng thì Dương Tiên đã cất tiếng trước, ông thủng thẳng nói là: “Các vị là các Địa Tiên, việc gì phải nhúng tay vào việc này.” Lúc ấy ông vừa nói xong thì tiếng lảnh lót của La Bình Công Chúa đáp lại: “Nếu chúng ta không nhúng tay vào việc này, cớ gì Ngài phải nhúng tay? Những bậc Thiên Tiên như Ngài tốt nhất là nên lo Đạo giời. Còn nhớ những năm trước khi mà ma chủng đến nơi, ma khí tràn khắp các cõi, lúc ấy các Ngài lo bảo vệ Đạo lớn của mình ở đâu? Đến lúc không bảo vệ được chính mình cũng chẳng bảo vệ được Đạo, chỉ còn cách để dựa vào những an bài có sẵn của Nội Đạo Tràng ta mà thi hành. Chuyện đấy Ngài nói là tốt hay là xấu?” Thực ra thì Dương Tiên là bề trên, tất nhiên là không trách với kẻ dưới, tuy nhiên cũng có một lý, đấy chính là cái lúc ma chủng theo chân vào cửa Vĩnh Lộc, Thanh Hóa, vào cửa Thần Phù, thì lúc đấy đã có một cái sự im lặng của Tiên Môn, sự im lặng này thực ra còn gây ra rất nhiều vấn đề trong lịch sử sau này. Nhưng đấy là một cái lựa chọn trong quan hệ với Đạo, cho nên chuyện đấy nhất định phải xảy ra như thế. Nhưng cái vùng nào rút cục sẽ đón Thiên Pháp tốt nhất, nơi sẽ đón Thiên Pháp tốt nhất đích thị đấy là nơi sẽ cùng truyền nhiều loại Tôn giáo, nhiều loại Tín ngưỡng. Cho nên lúc đấy có những cái tính toán đằng sau xa dài hơn nhiều, chuyện đấy nhất thời không nói được. Sự thể đại loại là vậy.
Quay trở lại, lúc đấy Dương Tiên nhìn vào La Bình Công Chúa lại mỉm cười tiếp, Ngài lại nói là: “Ngươi rút cục đều là muốn trách cứ ta chứ không phải muốn giải quyết sự vụ này đúng không?” La Bình Công Chúa đáp lại: “Ta nhất định muốn giải quyết, thế nhưng ta phải giải quyết theo hướng ai nên giải quyết thì người đấy giải quyết.” Dương Tiên lại đáp: “Nếu chuyện này vốn là để Đạo đặt định, cho nên ta thuận Đạo mà làm, cũng không phải chuyện ngươi sắp xếp, càng không phải chuyện ta sắp xếp. Để xem nên thế nào, e rằng không phải như ngươi nghĩ.” La Bình Công Chúa thét lên: “ Làm sao lại không như ta nghĩ, vì chuyện này vốn là do ta đặt định, ông Trời chính là sắp đặt cho ta đặt định như vậy!”
Lúc đấy Dương Tiên còn chưa kịp cất lời thì đã thấy Liễu Hạnh bước về phía trước, nàng mỉm cười, ánh mắt vô cùng trong sáng, thân thể Liễu Hạnh toát ra một ánh sáng trắng vằng vặc, giống như ở giữa ban ngày mà trăng đang mọc, một cảm giác rất dị kì. Chính cái cảm giác dị kì của các vật chất Tiên chủng này đã khiến cho người ta khi gặp những người ở trong Tiên Môn thường có một cảm giác rất dị kì, nó giống như luôn luôn sống trong các ảo ảnh thiên tượng nào đấy, nhưng bản thân họ là một thiên tượng, bản thân Tiên Môn là thiên tượng. Đang nói về Nội Đạo Tràng, lúc đấy Liễu Hạnh bước lên, khuôn mặt rất từ ái, nàng mỉm cười nói với Dương Tiên rằng: “Xin tạ lỗi với Tiền bối, đã khiến cho Tiền bối phải phiền lòng. Thế nhưng sự vụ đứa bé này quả nhiên nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải xử lý, đây chính là đặt định cho tương lai của Tông Đạo xứ này.” Lúc đấy Dương Tiên lắc đầu nói: “Các ngươi luôn miệng nói Tông Đạo, Tông Đạo dĩ nhiên là có một phần ở trong việc này, nhưng đấy không phải là mấu chốt. Mấu chốt là đây chính là thiết lập một nền tảng Đế Vương để chờ đón trong tương lai Chính Pháp sẽ về nơi này.”
Ông dùng đúng từ “Chính Pháp”. Tại sao ông có thể dùng đúng từ Chính Pháp, bản chất từ Chính Pháp vốn đã được tương truyền từ rất lâu ở trong Phật Pháp. Thực ra việc ông gọi đây là Chính Pháp là một điều rất kỳ quặc. Bởi vì vốn lẽ ông phải gọi là Chân Đạo, nhưng ông lại không gọi nó là Chân Đạo lại gọi là Chính Pháp. Hiển nhiên ta biết là giữa Dương Tiên với Âm Tiên có một mối liên hệ. Điều Âm Tiên đã biết, hiển nhiên cũng là điều Dương Tiên sẽ biết. Lúc đấy Âm Tiên đã theo một thần chú rất lớn, tụ tập một năng lượng cực lớn, một loại cấm chú để đi về miền tương lai. Cho nên khi ông chuyển từ tương lai đến tín tức đấy, thì Dương Tiên cũng hiểu thế nào là vấn đề Chính Pháp. Có điều lúc đấy lại không phải là lúc để những người ở Nội Đạo Tràng thắc mắc về điều đấy.
Lại nói lúc đấy Liễu Hạnh quay sang Bạch Vân Cư Sĩ bảo rằng: “Ngươi thấy việc này rút cục nên xử lí thế nào?” Bạch Vân Cư Sĩ liền đáp: “Ta đã xử lí, có điều hậu quả cũng không thể đo đếm được. Từ nay các ngươi nếu không đưa được đứa bé về, thì xem như chính các ngươi trái mệnh của Ngài.” Rút cục thì hai người đấy đang nói đến “Ngài” nào, đấy là chuyện hồi sau sẽ rõ. Nhưng ngay lúc đấy Dương Tiên bật cười ha hả: “Ra là các người có chỗ chống lưng, thảo nào dám mạo phạm đến chỗ Âm Dương Song Tiên chúng ta.”
Lúc đấy lại nói Mẫu Thiên bước ra, nàng tỏa ra một ánh sáng rực rỡ giống như mặt trời, giọng nói của nàng ngọt ngào và vang khắp rộng căn phòng, giống như âm vang ở trong Tâm của mỗi người. Mẫu Thiên mới nói: “Ta biết Ngài có ý trách cứ, nhưng chuyện này không phải là chuyện trách cứ, Ngài cũng biết điều đấy. Đứa bé này là có trọng mệnh, nhưng ai giúp nó làm trọng mệnh, điều đấy cũng không phải là do ta hay do Ngài chọn. Chúng ta đã tham bốc, xem quẻ, cúng trời, cầu đất, chờ đợi mọi điều, đều ra điều là Nội Đạo Tràng sẽ là người giúp đứa bé này khôi phục Thần khí nhân gian. Cho nên từ nay Nội Đạo Tràng sẽ là người đứng chủ mệnh ở xứ này và trở thành những người bảo trì Thần khí và những cánh cửa dẫn lối cho Thần khí xuyên nhập nhân gian.” Dương Tiên cười nhạt đáp: “Các ngươi mở miệng là xứ này, các ngươi không thấy là Đạo. Còn ta không nói là Đạo, thì đã đáp ứng cả xứ này rồi.” Ý của Ngài nói là, Đạo có thể đáp ứng được một xứ, tức là ý Ngài muốn nói là, Đạo có thể bao quản, có thể chuyển hóa, có thể điều khiển mọi thứ, chuyện ở xứ này xét đến cùng là chuyện ở trong Đạo, cho nên điều cần nhắm đến là điều lớn chứ không phải điều nhỏ, cần nắm đến là đại thể chứ không phải tiểu tiết, ý Ngài là như vậy. Ý Ngài tức là, khi đứa bé này phụng sự Đạo, thì chuyện ai được tốt sẽ tự nhiên tốt, chớ nên nghĩ nhiều.
Lúc đấy La Bình Công Chúa cũng nhảy vào nói tiếp: “Ngài nghĩ xem, thực ra thì chúng ta không có ý biến chuyện này thành chuyện nhỏ bé tiểu tiết, có điều đứa bé kia là đặt định cho chúng ta giúp đỡ, đưa đường cho nó, không thể bây giờ Ngài muốn dẫn lối cho nó thì dẫn lối được.” Dương Tiên trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hãy hỏi ý kiến nó xem sao.” Vốn Ngài nói câu đấy không phải là bởi vì thật sự cần hỏi ý kiến đứa bé, Ngài nói câu đấy có ý là, Đạo thể hiện qua đứa bé, tự nhiên nó sẽ nói điều chân chính, và vì điều Ngài làm chính là chuyện của Đạo, cho nên Ngài tin rằng an bài đều có đầy đủ, đứa bé chọn hay không chọn lúc đấy không phải là quyền của nó chọn hay không chọn, mà là xem Trời Đất nó chọn hay không chọn. Lúc đấy Ngài chỉ đứa bé, gọi Duy Hựu lại nói: “Duy Hựu, con muốn đi cùng ta tiếp con đường con đang đi, hay con trở thành một bộ phận của Nội Đạo Tràng, và con sẽ đi theo lối của Nội Đạo Tràng chỉ bảo?”

Duy Hựu trong lòng hết sức bâng khuâng, lúc đấy vừa trải qua một áp lực cực lớn, trái tim giống như nhẹ bỗng, hơn nữa tâm tình bỗng nhiên bất giác nổi lên một cảm giác muốn an dật. Cho nên nó còn chưa kịp trả lời thì Dương Tiên đã mỉm cười nhìn nó nói: “Nếu quả thật tâm ngươi muốn an dật, thì cũng không nhất thiết phải theo Nội Đạo Tràng cơ mà?” Thực ra trong câu đấy đã bao gồm rất nhiều ý tứ nghiêm trọng. Đấy là bởi vì một người ở tầng Dương Tiên không ngẫu nhiên mà kéo một người, không ngẫu nhiên mà thêm một người, không ngẫu nhiên mà đặt định một người vào một vị trí, đã hy vọng ở Duy Hựu tuyệt nhiên là vì Duy Hựu có sứ mệnh to lớn. Rồi Dương Tiên lại nói tiếp, và quả đúng như vậy, Dương Tiên bảo: “Rút cục ngươi sẽ là vì sứ mệnh Sư môn, hay là vì cảm tính cá nhân, đều là do ngươi chọn.” Điều ấy thực sự tác động vô cùng lớn đến Duy Hựu.

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Thế nào cũng được

Ta thấy người ta xem thường những người ta yêu quý. Họ cúi đầu lặng im cầu một chút tình. Khi mất đi cái tình ấy rồi họ hoảng loạn nháo nhác. Này những người ta yêu quý như máu thịt, mạng các ngươi đáng giá một chút tình đấy sao? Mạng các người đáng với những niềm vui nhỏ bé ngày ngày tháng tháng, dăm ba nụ cười một chút quan tâm sao?

Ta thấy người ta bôi nhọ phán xét những người ta yêu quý. Họ thẫn thờ ngó nhìn muốn bật ra một lời xin lỗi. Khi bị từ chối hoặc lúc được lôi kéo họ sợ hãi và hân hoan. Này những người ta yêu quý như máu thịt, mạng các người đổi lấy một lời níu kéo sao? Mạng các ngươi bằng với nỉ non nức nở, hận hận oán oán, yêu đương mong chờ nhân gian đấy sao? 

Các ngươi có thấy ta không?

Các ngươi có thấy Mạng của mình không?

Còn Sứ Mệnh? 

Và điều Thiêng Liêng?

Thế nào cũng được, nếu phải đổi mạng lấy chút tình nhân gian, thì đừng lấy điều Thiêng Liêng, lấy Sứ Mệnh làm khiên che cho mình.

Ngươi có can đảm nhìn thấy ta không?

Hay không còn được nhìn Nhan ta nữa?