Nhân gian có kể một câu chuyện, dù không chính xác, nhưng nó là một ý thơ rất đẹp: Từ Thức về quê, rồi thì khi quay lại Tiên Môn, chỉ thấy cây lá phong kín Động, mênh mông mịt mờ sương khói.
Chuyện đó hẵng khoan bàn. Anh có dùng Trí Tưởng-Tượng của mình đến nơi đó một phen, có gặp một người khoan thai đứng quét lá xua mây. Người ấy nhìn thấy anh mà như không nhìn, chỉ khẽ mỉm cười. Anh cũng cười. Rồi hỏi người ấy:
"Ngươi thấy Từ Thức chứ?"
Người ấy lại mỉm cười, bảo anh: "Thưa, có thấy"
Anh nghĩ, vậy là sao nhỉ? Nếu còn người ở Tiên Môn, sao Từ Thức lại không biết nhỉ? Liền hỏi: "Từ Thức thấy ngươi chứ?"
Người ấy mỉm cười rồi biến mất. Cây lá phong kín động. Mây giăng mịt mờ.
Cảnh đó quá đỗi đẹp. Anh liền chấm dứt Trí Tưởng-Tượng của mình.
Một người bạn cũ của anh vừa nghe chuyện ấy cười khẩy, chỉ mặt anh nói: "Rõ là tưởng tượng. Thật giả hoặc."
Từ Thức gặp Tiên.
Thế đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.