Nhân gian có kể một câu chuyện, dù không chính xác, nhưng nó là một ý thơ rất đẹp: Từ Thức về quê, rồi thì khi quay lại Tiên Môn, chỉ thấy cây lá phong kín Động, mênh mông mịt mờ sương khói.
Chuyện đó hẵng khoan bàn. Anh có dùng Trí Tưởng-Tượng của mình đến nơi đó một phen, có gặp một người khoan thai đứng quét lá xua mây. Người ấy nhìn thấy anh mà như không nhìn, chỉ khẽ mỉm cười. Anh cũng cười. Rồi hỏi người ấy:
"Ngươi thấy Từ Thức chứ?"
Người ấy lại mỉm cười, bảo anh: "Thưa, có thấy"
Anh nghĩ, vậy là sao nhỉ? Nếu còn người ở Tiên Môn, sao Từ Thức lại không biết nhỉ? Liền hỏi: "Từ Thức thấy ngươi chứ?"
Người ấy mỉm cười rồi biến mất. Cây lá phong kín động. Mây giăng mịt mờ.
Cảnh đó quá đỗi đẹp. Anh liền chấm dứt Trí Tưởng-Tượng của mình.
Một người bạn cũ của anh vừa nghe chuyện ấy cười khẩy, chỉ mặt anh nói: "Rõ là tưởng tượng. Thật giả hoặc."
Từ Thức gặp Tiên.
Thế đấy.
Phẫn Nộ Đại Tôn Giả
Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016
Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016
Tống Tiễn
Một người bạn nói với anh thế này, trong tưởng tượng:
"Anh đã nói với mọi người một việc tối quan trọng: trước nhân tâm quá lớn, trước các can nhiễu vô tận từ ngay chính những người tự xưng là Trời, chẳng có cách nào khác, Tiên Môn nên lui bước.
Xin Tống tiễn những bạn từng đi cùng anh một chặng dài. Xin các bạn rời khỏi Tiên Môn, sau đó lựa chọn tu hay không tu, tu môn nào, đều tự ý, tùy tiện, xin phép không bàn, không quản.
Các bạn hãy đốt, xóa bỏ các tài liệu liên can đến ta, nếu còn chút tử tế, xin thứ cho từ nay chúng ta không quen biết nhau.
Những ai cần nói gì, cần nhận lĩnh gì, ta đã nói, xin các bạn đi cho, có cố níu kéo cũng không còn nghĩa gì nữa, đi thêm không đắc được gì nữa.
Tiên môn lui bước, Chân tu vô hình."
Nghe cậu ấy nói xong, anh có chút chưng hửng, bùi ngùi. Chẳng biết làm gì để an ủi một Người thiện đến thế, anh cùng cậu ấy chắp tay Tống Tiễn. Sau lưng cậu ấy và bên bước cậu ấy chỉ còn những người Vô Hình. Kì lạ là anh vẫn nhìn rõ họ. Anh khẽ mỉm cười.
Rồi bay lên và đi mất
trong Tưởng-Tượng
"Anh đã nói với mọi người một việc tối quan trọng: trước nhân tâm quá lớn, trước các can nhiễu vô tận từ ngay chính những người tự xưng là Trời, chẳng có cách nào khác, Tiên Môn nên lui bước.
Xin Tống tiễn những bạn từng đi cùng anh một chặng dài. Xin các bạn rời khỏi Tiên Môn, sau đó lựa chọn tu hay không tu, tu môn nào, đều tự ý, tùy tiện, xin phép không bàn, không quản.
Các bạn hãy đốt, xóa bỏ các tài liệu liên can đến ta, nếu còn chút tử tế, xin thứ cho từ nay chúng ta không quen biết nhau.
Những ai cần nói gì, cần nhận lĩnh gì, ta đã nói, xin các bạn đi cho, có cố níu kéo cũng không còn nghĩa gì nữa, đi thêm không đắc được gì nữa.
Tiên môn lui bước, Chân tu vô hình."
Nghe cậu ấy nói xong, anh có chút chưng hửng, bùi ngùi. Chẳng biết làm gì để an ủi một Người thiện đến thế, anh cùng cậu ấy chắp tay Tống Tiễn. Sau lưng cậu ấy và bên bước cậu ấy chỉ còn những người Vô Hình. Kì lạ là anh vẫn nhìn rõ họ. Anh khẽ mỉm cười.
Rồi bay lên và đi mất
trong Tưởng-Tượng
Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016
Đến lúc
Ngoại trừ một số người quá đỗi thân cận và đã nhận những giao phó đặc biệt, đúng lúc này rất nhiều người sẽ có lại cuộc sống vốn là của họ.
Trước khi gặp anh, họ có một cuộc sống mà anh cho là "không đáng sống". Khi họ nắm tay anh, anh đã đưa họ đi, và dùng lưng mình chịu đựng những mũi dùi tăm tối. Rồi thì, giờ là lúc những người vững mạnh trở thành núi cả, những kẻ hèn hạ biến thành bùn sình: giờ là lúc những duyên nghiệp từng bị ngăn lại trở về với họ. Họ sẽ phải giải quyết nó: để chứng minh pháp lý của họ đủ lớn lao, hoặc để cho thấy phần nhân gian trong họ là thấp kém.
Hãy nhớ rằng chúng ta nhờ họ mà ở đây, và giờ đây phải cùng họ đương đầu với những điều ấy, trở nên vĩ đại và siêu vượt. Hãy nhớ rằng đừng thương hại ai, đừng nghe tiếng than khóc ở đâu, chỉ nghe tiếng gọi thiêng liêng nhất.
Họ có lại mọi thứ vốn là của họ. Có trong đó cả đau khổ, bệnh tật và cái chết.
Hoặc là vinh quang.
Trước khi gặp anh, họ có một cuộc sống mà anh cho là "không đáng sống". Khi họ nắm tay anh, anh đã đưa họ đi, và dùng lưng mình chịu đựng những mũi dùi tăm tối. Rồi thì, giờ là lúc những người vững mạnh trở thành núi cả, những kẻ hèn hạ biến thành bùn sình: giờ là lúc những duyên nghiệp từng bị ngăn lại trở về với họ. Họ sẽ phải giải quyết nó: để chứng minh pháp lý của họ đủ lớn lao, hoặc để cho thấy phần nhân gian trong họ là thấp kém.
Hãy nhớ rằng chúng ta nhờ họ mà ở đây, và giờ đây phải cùng họ đương đầu với những điều ấy, trở nên vĩ đại và siêu vượt. Hãy nhớ rằng đừng thương hại ai, đừng nghe tiếng than khóc ở đâu, chỉ nghe tiếng gọi thiêng liêng nhất.
Họ có lại mọi thứ vốn là của họ. Có trong đó cả đau khổ, bệnh tật và cái chết.
Hoặc là vinh quang.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)