Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Duyên



Năm nào tháng nào, vào những độ đau đớn nào, những người truyền giáo thanh thản đã bước đến xứ này, mang theo một Đức Tin sắp bị tấn công ở châu Âu? Anh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ ngày đó xứ này cũng khổ đau vì những tín ngưỡng đã nhạt phai và những kẻ tu hành đang gục ngã. Cuộc sống có một sức mạnh tầm thường, nhưng ma quỷ đã nỗ lực biến nhân gian thành ma giới. Trong khi những Thánh Giả muốn con người rũ sạch trần gian để lên Thiên Thượng, thì đám ma quỷ muốn bước lên nhân giới để khiến đảo điên. Nhưng nhân tâm là nhân tâm, chẳng mấy khi khác được.

Tín ngưỡng nào truyền đến đâu cũng là theo Duyên, nhưng trong mỗi cánh cửa mở ra đều có ma quỷ tìm vào. Dẫu là tốt hay xấu đều theo Tình mà diễn hóa. Tình quan trọng thế sao? Dĩ nhiên, dĩ nhiên Tình là quan trọng, vì đó là quan mấu chốt để trở thành người tu chân chính, để có Từ bi và Trí huệ.  Để có gì nữa?

Khi Đức tin đã không còn, thì công phu tu luyện bao nhiêu lâu cũng mất. Những người truyền giáo hiểu rõ điều ấy, rằng tự trong họ, ba Ngôi của Chúa có biểu hiện bằng lòng sùng kính. Họ dâng hiến sinh mệnh cho lòng sùng kính đó, dâng hiến bao nhiêu được bấy nhiêu, vì gần với ba Ngôi bao nhiêu là lớn lao bấy nhiêu, và là lớn lao hơn tất thảy nhân gian gộp lại. Ngày nào lòng sùng kính và đức tin không còn nữa, người ta sống trong giày vò, nghi ngờ, oán hận, trong những lý lẽ của ma quỷ, họ chỉ còn dâng hiến được từng hơi thở cho nhân gian. Hãy yêu nhân gian này, chúng lần lữa tìm cách nói như vậy, cũng đáng sợ như Bạch Tuyết ăn trái táo nửa độc nửa không - những kẻ đó còn không có đủ dũng cảm để nhìn Chúa. Giả sử chúng có dám xấc xược nhìn lên phía mặt trời, thì chúng vẫn nằm đau đớn trong vực thẳm. Vì dù có cả nhân gian này, chúng cay đắng biết rằng thực ra đã mất tất.

Những người phụng sự Chúa nhìn vào khăn liệm Turin để thấy phải sùng kính và dâng hiến, vì đã được hưởng ơn cứu độ của một Đấng Giác Ngộ. Còn những kẻ đã chối bỏ Đấng Sinh Thành của mình chỉ có thể đàm luận và đắc chí vì đã hạ nhục được Thánh Thần.

Một Thiện Duyên là bao nhiêu hi sinh tại nhân gian để đổi lấy? Nhiều vô kể. Đủ nhiều và đủ lớn để cấu thành vật chất của Phật Tính, đến mức chấn động cả thập phương thế giới, sáng rõ như vàng ròng. 

Nhưng các người lại đổi nó lấy vàng bạc của nhân gian, oán hận tình thù của nhân gian. Để được gì? Đó chính là Ác nghiệp các ngươi tự xây nên cho mình.




Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Nguyện

1. Bồ Tát nguyên nghĩa là "Đấng Giác Ngộ cứu độ các chúng sinh hữu tình". Đó là Nguyện của Bồ Tát. Để lục độ nhân gian, Bồ Tát cần có các Hạnh, đó là các Thần Thông, biểu hiện qua Trí Huệ và Từ Bi.

2. Thế là đã qua một chặng đường dài, ai đắc được gì đã đắc, ai đáng được gì đã được.Có kẻ phản hoại đáng đày xuống địa ngục. Có người chần chừ không đáng được gì vì nghi tâm. Có người đắc được lớn vì phó xuất nhiều cho công pháp. Có người chỉ được chút ít vì tư tâm. Có người đi được một chặng nhờ kiên định...

3. Dù được gì thì đã được. Đến đâu thì đã đến.

Muốn đi xa hơn, còn tùy vào Nguyện. Nếu nguyện sống ở nhân gian, đắc chút lợi ích tình nghĩa, thì cứ vậy cũng được: khoác áo người tu, sống như tôn giáo cho qua ngày, hoặc bỏ đời tu đi về phía dòng sông vật chất và hóa thành giọt nước trong đó, chảy ra biển đời và mong có ngày rơi rớt đâu đó.

4. Có thể lớn lao được, hãy thực sự lớn lao. Đừng hoài phí những gì được truyền dạy

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Chuyển hóa

Chính vào khoảnh khắc đó ta đã chạm tay vào Cội nguồn của mọi Ánh Sáng. Và không biết gì khác ngoài Ánh Sáng, Bất Tận.

Sau đó là vô lượng vũ trụ.

Rồi ra khỏi những vũ trụ

Rồi ta mở Mắt. Ánh Sáng bất tận hơn nữa. Bây giờ không thể dùng Lời diễn tả nữa.

Ở đó, ta thấy Thần Mệnh. Vì thế ta trở lại đây. Để khiến bóng tối phải lui bước và tiêu biến. Để thắp sáng mọi bóng đêm trong linh hồn. Để trừng phạt những kẻ khiến linh hồn trở nên tối tăm.

Hãy rũ bỏ bóng đêm. Hoặc chẳng là gì khác. Ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy. 

Chính ngươi!

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Con người

Chính là con người.

Có thể nhìn anh từ phía con người. Đó là con người.

Ngươi tưởng ta không biết sao? Chắc chắn ngươi biết ta biết vậy.

Nhưng, này, con người, ta kệ ngươi chết dần

Trong ấm ức và đau khổ

Cho đến khi ngươi từ bỏ đôi mắt con người, bàn tay con người,... 

Chỉ tiếc cho ngươi là, ta đã không xem ngươi chỉ như

Một con-người

như bao con-người