Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

Sứ mệnh

Cũng như mọi lần khi họ phụ bạc anh

Anh cứ ngẩn ngơ buồn đi khuất dần trong nắng sớm

Thế gian phù hoa có một mùi kinh tởm

Sống lâu thế rồi anh vẫn chẳng thể quen


À thì anh vẫn biết giận và ghen

Giận khi người ta xem những món quà của anh là đắng nghét

Và ghen khi người ta yêu thế gian cũng như coi thường sấm sét

Nhưng mà anh có thể làm gi không?

Anh đâu thể thuyết phục được những ngày đông

Đừng lạnh giá trong linh hồn thế tục?

Anh đâu thể thuyết phục họ được đường họ đi là đục

Đâu thể xin họ đừng vấy bẩn trái tim vốn rất trong

À đúng rồi anh có thể nói với họ tất cả những gì anh biết

Rồi xong?

Họ lại thả mình trong triền miên biền biệt

Của những ngày đang chết

Mà tưởng sống cho ai

Họ mải mê trong luân hồi lâu dài

Đến cả tên của THần cũng quên không nhớ đúng


Anh nhìn bằng đôi mắt trên cao

Họ cảm giác như bị Trời đánh trúng

Họ rụng xuống đổ vỡ bỏ bê

Họ gào thét rằng họ nhục nhã ê chề

Anh chỉ có thể ngước nhìn Vũ Trụ

Xin các bề Trên để lòng anh trú  ngụ

Trong Thiên Đường óng ánh của Đức Tin


Anh đi về phía mặt Trời, vì quá sáng em sẽ chẳng thể nhìn

Nhưng từ phía đó ngày nào cũng thấy em đang vất vả

Với em cuộc đời mưu sinh tiền bạc là tất cả

Nên em sẽ rất khổ đau

Em sẽ sớm rụng tóc và điên đầu

Em đi giữa những con phố mà toàn đêm không có gì hi vọng

Em nói những tiếng khôn ngoan nhưng thật ra đều là ngọng

Vì họng chất chứa vô số oán hận và lìa tan


Anh chỉ mong trong một ngày nào đó bạt ngàn

Giữa vô số những nỗi lòng ngổn ngang và tăm tối

Em giật mình sám hối

Nhìn lại phía Trời xanh

Bất giác thấy trong lành

Và biết anh ở đó

Tia nắng của anh nếu chia cho gió

Sẽ tặng em một khoảnh khắc chẳng phiền lo

Còn nếu anh bực giận là làm ngơ

Sẽ là mưa và những ngày độc bão

Ôi nếu có thể cuốn phăng đi ở em tất thảy sự ngu dốt và phiền não

Phải cần bao nhiêu trận Hồng Thủy hả em?



Bây giờ, anh thắp một ngọn đèn


Em cứ đi về phía đó nhé

Đi thật mau thật lẹ


Nhé em!

 

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Đại mộng thế gian

 Anh có một giấc mơ khi đang thức

Trong trái tim đang nhức

Tự nhiên bừng một niềm vui

Sau bao nhiêu buồn tủi


Giấc mơ thật ngắn ngủi

NHưng anh thấy bình yên

Cuộc đời tan hết đi sẽ còn lại một bình nguyên

Anh có thể bước tới mà không đau một ngọn cỏ

Anh thích được đưa tay vuốt ve từng cơn gió

Đôi mắt trong ngắm mặt Trời đỏ

Và cười tươi


Trong sâu thẳm ai cũng  có 1 con người

Dẫm lên hư vọng bằng nước mắt

Vết cào vào thâm tâm phải đúc bằng sắt

Kẻo nó rách ra

Rồi đến ngày nó rách da

Anh tự hỏi ta là ai mà nhiều phiền muộn thế

Ta muốn bước trong 1 đời bễ nghễ

Thở hơi thở ngàn xưa

Với tay lên thinh không rực lửa

Hỏi chuyện tang thương đã vở thành một nửa

Cười rồi mà vẫn bi ai


Anh đã sống suốt cuộc thịnh suy rất dài

Ngắm những người điên loạn và đổ vỡ

Đôi mắt vẫn còn bỡ ngỡ

Không nhịn nổi chuyện đời

Lời oán thoán dành cho ông Trời

Và trách tràn cả Đất

Đây: là Được

Và đây: là MẤT

Có người ngất đi trong khổ đau

Vẫn nhàu nhĩ một giấc mơ nguyên vẹn

Có người cả đời vun vén

Cũng hóa thành tàn tro

Họ chẳng biết làm gì bây giờ

Ngoài xúi giục và tàn úa


Anh đã chứng kiến Đức Chúa

Trên thập giá loài người

Bàn tay Ngài nhỏ máu vương rơi

Anh đã ngắm gương mặt Ngài đến lúc rụng rời

Anh giữ trái tim mình ứa lệ

Sao con người thế gian quá tệ

Mà kiếp người lại lê thê?

Anh chỉ muốn đi về

Đôi mắt rực rỡ ngắm vũ trụ bừng nở

Thuyền Đại Nghĩa lấy ai chở

Mái chèo này để lại cho ai?


Anh nói với Cha anh, Lạy Ngài

Sao con thấy ngón tay con yếu vậy?

Trước thế gian giả dối, riêng con không che đậy

Nhưng họ chỉ nhìn vào bùn đen

Họ đã quen

Sống trong nguồn hận và suối điên

Họ triền miên

Nấp trong từng dục vọng

Họ lấp cuống họng

Bằng những lời đâm dao

Họ muốn nhổ nước bọt lên những vì sao

Và muốn dẫm lên từng lời Thánh Đạo

Họ hèn hạ nhưng kiêu ngạo

Nhưng con phải sống với họ suốt kiếp người


Thưa Cha, từ hôm nay con sẽ nói 1 và làm 10

Con sẽ vùi đầu vào Thiện Pháp

Con sẽ đi tìm vàng trong cát

Sẽ sống để Cha tin con

Con sẽ chẳng để ước vọng hao mòn


Con sẽ lặng ngắm Ngài trong vô tận


Con chỉ quỳ xin Ngài chứa nhận


Sinh mệnh này nơi con