Cũng như mọi lần khi họ phụ bạc anh
Anh cứ ngẩn ngơ buồn đi khuất dần trong nắng sớm
Thế gian phù hoa có một mùi kinh tởm
Sống lâu thế rồi anh vẫn chẳng thể quen
À thì anh vẫn biết giận và ghen
Giận khi người ta xem những món quà của anh là đắng nghét
Và ghen khi người ta yêu thế gian cũng như coi thường sấm sét
Nhưng mà anh có thể làm gi không?
Anh đâu thể thuyết phục được những ngày đông
Đừng lạnh giá trong linh hồn thế tục?
Anh đâu thể thuyết phục họ được đường họ đi là đục
Đâu thể xin họ đừng vấy bẩn trái tim vốn rất trong
À đúng rồi anh có thể nói với họ tất cả những gì anh biết
Rồi xong?
Họ lại thả mình trong triền miên biền biệt
Của những ngày đang chết
Mà tưởng sống cho ai
Họ mải mê trong luân hồi lâu dài
Đến cả tên của THần cũng quên không nhớ đúng
Anh nhìn bằng đôi mắt trên cao
Họ cảm giác như bị Trời đánh trúng
Họ rụng xuống đổ vỡ bỏ bê
Họ gào thét rằng họ nhục nhã ê chề
Anh chỉ có thể ngước nhìn Vũ Trụ
Xin các bề Trên để lòng anh trú ngụ
Trong Thiên Đường óng ánh của Đức Tin
Anh đi về phía mặt Trời, vì quá sáng em sẽ chẳng thể nhìn
Nhưng từ phía đó ngày nào cũng thấy em đang vất vả
Với em cuộc đời mưu sinh tiền bạc là tất cả
Nên em sẽ rất khổ đau
Em sẽ sớm rụng tóc và điên đầu
Em đi giữa những con phố mà toàn đêm không có gì hi vọng
Em nói những tiếng khôn ngoan nhưng thật ra đều là ngọng
Vì họng chất chứa vô số oán hận và lìa tan
Anh chỉ mong trong một ngày nào đó bạt ngàn
Giữa vô số những nỗi lòng ngổn ngang và tăm tối
Em giật mình sám hối
Nhìn lại phía Trời xanh
Bất giác thấy trong lành
Và biết anh ở đó
Tia nắng của anh nếu chia cho gió
Sẽ tặng em một khoảnh khắc chẳng phiền lo
Còn nếu anh bực giận là làm ngơ
Sẽ là mưa và những ngày độc bão
Ôi nếu có thể cuốn phăng đi ở em tất thảy sự ngu dốt và phiền não
Phải cần bao nhiêu trận Hồng Thủy hả em?
Bây giờ, anh thắp một ngọn đèn
Em cứ đi về phía đó nhé
Đi thật mau thật lẹ
Nhé em!