Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Phẫn Nộ Đại Tôn Giả

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

Một miếng ăn

 Cách đây mấy năm, mọi người ăn bữa ăn cộng đồng, cơm nắm muối vừng bánh mì mỡ muối..., thật ra thực phẩm chỉ là phương tiện, CỘNG ĐỒNG mới là thật. Khi đó có người lẻn ra ăn một mình vài món cho đã miệng, ta chỉ kẻ đó bảo, thật không thể dùng được!

Vì kẻ đó không chịu nổi ĐẠI NGHĨA, chỉ có thể tư dục tư tâm, chẳng thể nào đi chung đường lớn. Y như rằng chính là mầm họa, thỏa mãn tư dục, không đếm kể đường Lớn!

Một năm trở lại, cộng đồng tuy không phải lúc nào cũng đại hợp, phải phân tán tùy thời, tuy nhiên bữa ăn không đổi. Bữa ăn là phương tiện, CỘNG ĐỒNG mới là thực! Có kẻ vẫn không thể trân trọng cộng đồng, thích thì ăn riêng, chán thì bỏ dở, không thích thì ném thùng rác, mượn cớ mà đỏng đảnh một mình, lại còn tưởng mình cao thượng trong sạch lắm!

Không phải là bữa ăn khó nuốt, mà là họ không sống được với CỘNG ĐỒNG, cả đời chỉ nên quét sân rót nước, hòng sửa cái tính độc địa vô dụng thụ hưởng của mình!

Gần đây, ta lại thấy có người nhìn món ăn cộng đồng mà ngao ngán, lẽ ra thấy còn phần thì nên đem về mà thụ dụng. Nhưng nó ngoài thỏa mãn tư tâm, chẳng làm nên trò gì, sau này cũng không thể dùng được! Bồi dưỡng nhiều năm, cứ muốn đắc dụng, rốt cuộc cũng chỉ là phường bèo bọt hớt váng, mãi mãi không lớn hơn cái đỏng đảnh của mình.

Một bữa ăn đó, sau nó là CỘNG ĐỒNG, lớn hơn có CÔNG ĐỨC. Các ngươi thì chỉ thấy bánh mì hay cơm phở, thật là phường rác rưởi tầm thường, đáng khinh đáng giận.

Tự mình tỉnh ngộ đi, thì còn kịp đấy!