Mấy ngày này đi lại giữa con người, toàn con người đen nhánh, anh nghĩ
làm người thật ra rất dễ
cũng là rất khổ
Con người đỏng đảnh hoặc điên loạn trong những cảm xúc của mình. Và thật ra không có gì nhiều hơn mớ cảm xúc bóng bảy lúc nào cũng tỏ ra óng ánh đó
Con người chỉ là một cái móc nhỏ thả xuống ao hồ đời nó, rồi cậy nhờ một hi vọng câu vớt lấy sự sung sướng mà sẵn lòng ngâm đắm trong bùn lầy
Anh vẫn nhìn họ từ phía kia của sự sống
Thấy họ va đập và lịm đi. Tắt thở giữa lòng đố kị và bao nhiêu sự điên loạn của Tình
Chẳng là gì cả
Còn không bằng viên đá nọ, lăn lóc trên đường anh đi. Mà lúc anh bước qua, nó đã khóc mà rằng:
"Xin Ngài dẫm lên con
Cho con được Ngài dẫm lên"
Đời rất dễ sống
Làm con người cõi đời có khó đâu...