"Tôn sư, con có một điều khó ngộ, con hiểu lý rằng
khóa các thần thông thật quan trọng, để người
tu luyện có thể đột phá tầng
thứ. Vì mỗi khi đạt đến
một thần thông, năng lượng của thần thông đó thường đủ
lớn để ước chế các sinh mệnh khác
không cùng tầng
thứ. Điều đó thuộc về Mệnh, cũng thuộc về Chân.
Nhưng Chân không thể viễn ly Thiện, không thể để Thần thông đó ảnh hưởng đến
vận hóa của sinh mệnh khác, vì thế mà bước
ra nơi người thường, cần khóa tối đa các thần thông. Nhưng nếu con đã chứng đắc Đạo, muốn đem điều chứng đắc đó làm chỉ đạo
tối cao cho mình, tại sao bước ra nhân gian còn cần Thần Thông hộ mệnh? Trước
con người nhân gian không thể dùng chân Đạo mà con ngộ để duy hóa sự sinh tồn sao? Giả thử con cần Thần thông để hộ thân trước tà ma,
thì con càng khó hiểu, chẳng phải con đã có các linh thần công pháp hộ mệnh sao?". "Khi ngươi nói, ánh mắt ngươi chiếu sáng, mi mắt dưới yên ắng, mà mí mắt trên có
chút động, đó là vì ngươi muốn đối chứng Đạo
với ta, không phải vì thắc mắc. Này đồ đệ, ta thực không trách ngươi về điều đó, vì ngươi vừa viên thành hai bí pháp của Bồ Tát Hiện thế công, tuy bị khóa thần thông nhưng trong thân ngươi là cường đại, ý chí thanh tĩnh lại tự thấy cái lớn
lao của Đạo, nên nảy sinh tâm đối
chứng, thật không thể trách. Này đồ đệ,
tuy vậy tâm đối chứng Đạo với tôn sư xuất phát từ ngạo khí, cũng từ sự hoan hỉ nơi ngươi. Cái cường đại
của năng lượng trong ngươi tuy bị phong bế nhưng lại tạo ra một làn sóng lớn, khiến mọi vật chất trong ngươi đều rung động
mà muốn đột phá, tạo
ra ngạo khí đấu tâm. Tại sao ta cần nói điều này?
Chính là vì ngươi đem cái ngạo khí đấu
tâm đó mà học hỏi, rốt cuộc chỉ như kẻ tự lần theo bóng của mình
mà đi. Tốt
lắm, nghe đến đó mắt ngươi đã nheo lại một chút, chứng tỏ có suy
tư trong trí. Hơi thở ngươi nặng hơn, chứng tỏ tức khí, mà lồng ngực không căng lên cũng không nhấp nhô, thân vẫn ngồi đúng lưng thẳng, chứng tỏ ngươi tuy có chút bất bình nhưng thân vẫn tịnh được, coi như là thành quả tu luyện vừa qua".
Nguyệt Quang chắp tay
lại, đoạn thưa rằng: "Đồ đệ vô lễ,
nhưng hễ trong thân tâm ý con còn phần nào chưa phải Đạo,
con sẽ ước chế, nhận thức và thanh trừ. Xin tôn sư dạy bảo con tiếp". Thần Xanh Đỏ gật gù: "Ngươi nhận thức được chỗ sai, lại hiểu điều cần làm, nói ra vừa đủ,
chứng tỏ về ý đã có tiến bộ lớn. Giả thử vừa rồi
ngươi lại nói rằng ngươi sẽ sửa sai để
không làm phật ý ta, hay không làm hỏng Đạo, thì cũng là một loại ý niệm
tổn thương thôi, cho dù có vẻ như thành tâm lắm". "Thưa tôn sư, con nhận thấy lời nhận xét của tôn sư chính là đang dạy con thay đổi tư tưởng.
Hơn nữa lời vừa rồi còn có ý dạy con tu khẩu. Có phải rằng khẩu không tu được, thì ý
cũng không tu được?".
"Tâm Ý đều liên quan tới Khẩu, tu Khẩu mà ngươi nghĩ, trước hết chính là có thể tự suy xét lại tâm ý trước khi thân
phát tác. Nếu
thân điều dẫn được tâm ý, vượt ra khỏi khống chế của tâm ý, thì chẳng phải tâm ý của ngươi
không ước
chế nổi thân sao? Dĩ nhiên cũng có
hoàn cảnh
khác, nhưng với ngươi chính là như vậy. Này đồ đệ,
trong huyền môn chúng ta giảng về hai chủng thái cực: phát tán và bảo trì. Thái cực phát
tán không ngừng
hướng sự vận hóa ra ngoài. Thái cực bảo trì không ngừng hướng
sự vận hóa vào tâm".
"Thưa tôn sư, phát
tán và bảo
trì thuộc về tính hay mệnh của thái cực?".
"Có ngộ tính. Phát tán và bảo trì vừa là tính, vừa là mệnh, vừa là chân, vừa thiện của thái cực.
Trong nhân gian, phát tán gần với Ý, bảo trì gần
với Tâm. Kẻ nào Ý hướng vào trong, Tâm hướng ra ngoài, thì đích thực là không còn tự tại, hết sức dễ bị đau khổ". "Thưa tôn sư, con thực khó thấu, trong Đạo
giảng rằng đóng cửa ngũ quan, bế khí định
huyết, như vậy Tâm với Ý đều
hướng vào trong, tại sao lại nói Ý hướng vào trong là sai". "Ngươi hãy còn chưa thể tư duy như một toàn thể. Hãy nhớ rằng khi Tâm hướng ra ngoài, Ý hướng vào
trong, hai hiện
tượng ấy cùng lúc xảy ra, thì người ta không
thể
giữ nổi mình nữa. Tại sao lại vậy, trước hết ngươi hãy biết rằng không sinh mệnh nào
mang thái cực
bảo trì mà lại không mang thái cực phát tán. Lại nữa, không thái cực nào
trong cùng một
sinh mệnh lại không liên đới nhau. Cũng còn điều này, ngươi đừng mang ý niệm
nhân gian mà hiểu rằng phát tán là hướng ngoại, lại càng đừng hiểu bảo trì là vị tư". "Thưa tôn
sư. Lời
của người thật bao la. Con hiểu
rằng tâm mà người nói đến chẳng phải chỉ là tư tình, cảm xúc, ý mà người muốn dạy không chỉ là cảm
giác, suy tư. Dường như sinh mệnh là một
hệ thống liên đới, với nhiều hình thức biểu hiện vật chất, tùy từng mức năng lượng mà duy
hóa hình tượng,
cấu trúc, các mối liên đới. Tuy vậy dẫu là hình thái ra sao, thì Tính của sinh mệnh ấy vẫn là Tâm và Ý, và tâm ý ấy bảo vệ nhau bằng bảo trì và phát tán? Nghĩa rằng, sinh mệnh ấy có thể cùng lúc mà Tâm bảo trì, Ý phát tán, thì sinh mệnh ấy có thể
tự tại. Tôn sư vừa nói rằng bảo trì thì hướng về Tâm,
có phải
rằng Tâm của sinh mệnh, như cái lý trong huyền môn của ta lý giải,
chính là những gì sinh mệnh ấy thu giữ và vận hóa để
duy trì đặc tính của sinh mệnh? Và như vậy, thưa
tôn sư, có phải
rằng phát tán là hướng ra ngoài, nhưng Ý gần với phát tán, nghĩa là theo chu trình phát tán của thái cực mà xuất
sinh Ý, hoặc Ý theo đó mà vận hóa, sự thể này thật phức tạp và vô tận. Con lại thấy thêm rằng,
thưa tôn sư, vạn vật vì bảo trì và phát tán mà sinh hóa chăng? Hay mọi sự sinh hóa đều vì bảo
trì và phát tán? Dường như đây còn là chỗ Mê đắm của sinh mệnh?"
Thần Xanh Đỏ mỉm cười: "Hảo đồ đệ.
Ta nói rằng bảo trì và phát tán không phải là tính, cũng không phải là mệnh, nghĩa rằng
bảo trì và phát tán có chỗ liên đới với tính, lại có
liên đới
tới mệnh, có liên đới tới Chân, lại có liên đới tới Thiện, lại cũng không là cả hai. Bảo trì và Phát tán ở giữa Tính và Mệnh, lại cũng vì thế mà mang lấy Tính và Mệnh, ở giữa Chân và Thiện, vì thế mà mang lấy Chân và Thiện". "Thưa tôn sư, người muốn con cảm được điều đó, hơn là ngộ, lại muốn con biết, hơn là hiểu. Lại cũng không phải để
hiểu,biết, cảm, ngộ, mà muốn con thấm nhập. Điều tôn sư giảng ở đây, dường như sẽ theo con suốt đời". "Tốt lắm. Với con người mà nói, nếu tâm có
thể
bất động, thì ý có thể quán sát hết thảy mà
không lỗi
lầm. Này hài tử, nếu ngươi cùng lúc có thể bảo trì ở tâm, phát tán ở ý, thì ngươi có thể đồng
nhất với không gian, thấy được hết mọi diễn hóa, lại có thể
ngay trong phát tán bảo trì ấy mà hóa vô hình, khi đang vô hình lại vẫn mang thực tướng".
Một lời như ngộ. Nguyệt Quang niệm đến Tâm bảo
trì, liền thấy tâm như núi cao. Lại niệm đến Ý phát tán, liền thấy quán sát tất cả. Lúc ấy Nguyệt Quang lưng thẳng, ngực thu, cằm dưới hơi thu, môi hơi mím, lưỡi đặt
hàm trên, hai mắt mở khẽ, tâm thu vào cực vi, ý phát ra cực đại, từ nhỏ nhất đến lớn nhất đều cùng lúc mà triển hiện. Nguyệt Quang liền thấy mình dường như nghe được mọi thanh âm dù là nhỏ nhất, thấy được từng đường
tơ kẽ tóc của các chủng khí vô
hình, lại
dường như động một niệm mà xuyên phá ra không gian khác, rồi động một niệm có thể
tắt mọi cảnh tượng. Trong phút chốc ấy, Nguyệt Quang lại thấy lớp lớp vật chất
của thân mình như đóng, như mở, nhịp nhàng như một điệu
múa, âm thanh phát ra
ngân nga không dứt,
mọi sinh mệnh đều theo đó mà duy hóa. Lại nữa, Nguyệt Quang thấy
vật chất Bồ Tát Hiện Thế công hình con rồng trắng lấp lánh, chia ra bao quản hàng hà vô số sinh mệnh trong thân, nhìn kĩ vào như một vũ trụ, mà vừa
dứt một cái nhìn đã thấy mình có thể thấy hết mọi hoa lá không khí cỏ cây trời đất
trong không gian thực tại, lại động một niệm đã vào lại thân thể, cảm giác
êm ấm được bao bọc vô cùng. Cứ như thế Nguyệt Quang đi vào rất sâu, đi ra rất rộng, quán sát hết thảy, vậy mà an nhàn vô cùng. Thời gian trôi qua ngắn vô
cùng, mà Nguyệt
Quang thấy như đã trải qua vô số niên đại,
từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới,
thật khó diễn tả.
Đoạn Nguyệt Quang mở mắt, nở
một nụ cười, hơi thở điều
hòa, dường như hòa với nhịp của Thiên Địa,
thưa rằng: "Thưa tôn sư, con giữ được Bất Động
Tâm, lại có thể quán sát vạn vật mà
không bỏ sót, đó là Bình Đẳng Tính Trí. Tôn sư dạy con rằng bảo trì và phát tán tâm ý đó là việc cả đời, chính ngụ ý rằng đó là tình trạng thân thể thường
xuyên của con. Con trong khi bảo
trì phát tán mà thấu biết vạn vật, nếu sau này vật chất toàn bộ
thân thể con có thể đạt đến đó, thì pháp lý vạn vật vạn sự con đều có thể
thấy ra, trí huệ con sẽ gia cường, tâm ý con sẽ kiên định, con có thể đồng
với Đạo lớn. Thật là bản thân mình không thể bảo trì ở tâm, phát tán ở ý cùng lúc, thì không thể hiểu nổi điều bảo trì phát tán ở vạn vật. Cũng vì thế, năng
lượng
của con có thể bảo trì đến đâu, thì có thể phát tán đến đó,
tâm càng cao thì bảo trì
càng vi quan, công càng cao thì phát tán càng rộng lớn. Thân mệnh và tâm ý phải cùng cải hóa, đồng hóa không ngừng với các mức
năng lượng khác nhau".
"Hảo đồ đệ.
Ngươi có thể bắt đầu học về điều
hóa ngũ hành"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.